Bán Tiên

Chương 269: Biến thiên

Nhìn nhìn bốn phía, hắn lại nhỏ giọng bổ sung: "Tổng quản, việc này cũng không phải là một hai hạ nhân là có thể hoàn thành, có thể hạ độc, còn có thể tránh thoát bên trong phủ giám sát, nếu không phải là người vô cùng lý giải và có thể tùy thời nắm giữ tình huống bên trong phủ thì căn bản không có khả năng làm được."

Điều này không cần phải hắn nói ra, trong lòng Văn Khôi rõ ràng, hỏi: "Tra ra là độc gì không?"

Hộ vệ đáp: "Chúng ta không làm rõ được, cần hỏi tới kiến thức của phái bên Thanh Liên sơn."

Chính vào lúc này, truyền đến âm thanh một nữ nhân khóc sướt mướt, mọi người nhìn tới, chỉ thấy Văn Dung Thị tại hai gã hạ nhân nâng đỡ thất tha thất thểu đi đến, sau đó quỳ xuống đất nhào vào trên người trượng phu Văn Kiến Minh, khóc có thể nói là tê tâm liệt phế.

Hiện trường cũng có châu phủ quan viên, nhìn thấy thế thì thổn thức lắc đầu, cảm giác sâu sắc đêm nay Văn thị tao ngộ phải một trận hạo kiếp.

Không có cách nào, Văn Ngôn An là mệnh quan triều đình, cho dù phía bên Văn thị chưa hẳn hoan nghênh bọn họ tham gia, nhưng bọn họ cũng không có khả năng chẳng quan tâm.

Trong xó xỉnh cách không xa, Trâu Vân Đình yên lặng nhìn chằm chằm Văn Quách Thị tựa hồ sắp khóc chảy ra huyết lệ, chỉ cảm thấy phía sau lưng có trận trận hàn ý toát ra.

Gã biết rõ độc thủ phía sau màn lần này chính là nữ nhân đó, không có cách nào, gã cũng là bị bức tham dự vào rồi.

Không có gã tham dự vào, không có gã hỗ trợ điều đi tầm mắt giám sát của hộ vệ, người mà Văn Quách Thị an bài khó có cơ hội hạ thủ.

Lúc đó khi nghe nói ra kế hoạch thì gã lập tức cự tuyệt, nhưng lập tức bị Văn Quách Thị áp chế.

Một khắc đó, gã thật sự nảy sinh sát tâm, muốn đem Văn Quách Thị diệt khẩu.

Nhưng mà Văn Quách Thị lại bày ra hai chuyện.

Một là cưỡng bức, nói nếu ta chết đi, lập tức sẽ có người giũ ra chuyện của ngươi ta.

Hai là lợi dụ, nói có thể thả cho Văn Hinh một con đường sống, nói chỉ cần nhánh của nàng lên làm gia chủ là có thể giúp Văn Hinh hối hôn, cũng có thể làm cho Văn Hinh không gả ra ngoài được, càng có thể sáng tạo cơ hội để Văn Hinh âm thầm trở thành nữ nhân của gã.

Lúc đó gã là thất kinh, không biết nữ nhân này vì sao lại biết gã yêu thích Văn Hinh.

Nào ngờ nữ nhân này nói là khi hai người hoan ái, lúc gã đến cao trào ngẫu nhiên sẽ gọi tên Văn Hinh.

Tại dưới cưỡng bức lợi dụ, gã liền đồng ý, có được đệ tử thân truyền của trưởng lão Thanh Liên sơn tọa trấn Văn thị hiệp trợ, rất nhiều sự tình lập tức dễ làm hơn nhiều.

Gã vốn tưởng rằng nữ nhân này dùng độc gϊếŧ chết những người khác là định nâng đỡ trượng phu của mình thượng vị, nào ngờ ngay cả trượng phu của mình cũng gϊếŧ chết, mà ngay cả con gái, con rể cùng đám ngoại tôn cũng không có buông tha. Nhìn tình hình này, nếu là nữ nhân đó có thể lên làm Văn thị gia chủ thì sợ là ngay cả con trai của mình cũng không buông tha đi?

Chuyện cho tới bây giờ, gã há có thể không biết, nữ nhân đó gϊếŧ chết mấy người trượng phu và nữ nhi con rể của mình, chính là vì để phủi sạch hiềm nghi cho Nhị phòng.

Thủ đoạn độc ác của nữ nhân đó quả thực khiến người căm phẫn, càng khiến gã không rét mà run.

Vừa nghĩ đến việc bị nữ nhân đó dây dưa, gã liền có loại cảm giác đã bị độc xà quấn lên người.

Việc đã đến nước này, gã chỉ hy vọng nữ nhân đó có thể nói lời giữ lời, có thể giúp gã có được Văn Hinh, đây là niềm mong đợi và an ủi duy nhất trong nỗi niềm hối hận vạn phần lúc này.

"Cha!"

"Tỷ! Tỷ phu!"

Hai đứa con trai của Văn Quách Thị, Văn Ngôn Thượng và Văn Ngôn Bình cũng được người nâng đỡ tới đây, mặt hai người đầy suy yếu, bước đi càng thêm lảo đảo vô lực, trông thấy thân nhân bị mất nằm trên mặt đất mất, lập tức vô cùng bi thiết.

Không ít người đều đang tỉ mỉ quan sát phản ứng của hai người, lúc đầu là mơ hồ có chút hoài nghi gì gì đó, Văn thị xuất hiện loại tình huống bi thảm này rất dễ dàng khiến cho người liên tưởng đến phương diện đoạt tài sản. Nhưng người biết rõ bản tính hai người thì đều biết, hai vị này không đến mức có được diễn xuất tinh xảo như thế, thoạt nhìn là thật sự không biết được cái gì.

Trên thực tế hai huynh đệ đích xác là cái gì cũng không biết, giống như người đứng xem quan sát vậy, mẹ hắn biết rõ hai người diễn không giống.

Loại trừ khiến người miên man ngờ vực bất định, mọi người đều từ trên người hai huynh đệ nhìn ra hàm ý khác, con cháu của gia chủ gần như đều chết sạch, chỉ còn thừa lại hai vị này. Nói cách khác, chỉ còn duy nhất hai đứa cháu này của tộc trưởng trở thành người thừa kế Văn thị.

Văn Khôi cắn chặt môi, thần tình phức tạp, ông ta biết rõ sự thật kế thừa, biết rõ huynh đệ hai người là không có duyên phận với người thừa kế, nhưng ông ta lại không thể nói.

Ông ta yên lặng quan sát từng người từng người khác, đã nhìn ra, ánh mắt mọi người nhìn hai huynh đệ đã là xuất hiện biến hóa vi diệu.

Sau khi tựa tại thi thể trượng phu khóc sướt mướt một lúc, Văn Quách Thị chợt ngẩng đầu, hướng Văn Khôi gọi: "Quản gia, thân thể công công ta như thế nào?"

Văn Khôi hít sâu một hơi, trầm giọng trả lời: "Tộc trưởng đã đi rồi."

"A? Cha a..."

Văn Quách Thị cất một tiếng bi thiết, vừa khóc trời vừa gọi dất mà bò đứng dậy, lảo lảo đảo đảo mà đi, hai gã hạ nhân nhanh chóng nâng đỡ.

Trong xó xỉnh, khóe miệng Trâu Vân Đình co giật, mắt mở trừng trừng nhìn thấy nữ nhân đó biểu diễn đặc sắc.

Nghe đến tộc trưởng gia gia đã chết rồi, Văn thị huynh đệ gạt nước mắt cũng khϊếp sợ, nhanh chóng lung lay lắc lắc bò lên, cũng được người đỡ đi.

Rất nhanh, trước di thể Văn Mậu, vang lên tiếng gào góc thê thảm của mẫu tử ba người.

"Gia gia, ngươi không nên làm bọn ta sợ a!"

"Cha nha, Kiến Minh đi rồi, ngài là gia chủ cũng bỏ lại chúng ta không quản nữa, có người muốn hại chúng ta, chúng ta sợ a!"

Bên ngoài tụ tập một đám người, lẳng lặng nhìn một màn khóc thiên gọi địa này.

Đang gạt lệ khóc chết đi sống lại, ánh mắt Văn Quách Thị chợt dừng lại, cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, nhấ tay áo lau lau nước mắt, lại nhìn chằm chằm ngón tay Văn Mậu, nhìn kỹ, chỉ thấy trên ngón tay có dấu vết do lâu dài đeo giới chỉ, nhưng cái giới chỉ đại biểu cho thân phận tộc trưởng và gia chủ Văn thị thì không còn thấy nữa rồi.

Nàng đột nhiên kinh hô một tiếng, "Ai trộm đồ của cha?"

Lời này vừa nói ra, hai đứa con trai đang cực kỳ bi ai vạn phần cũng giật mình ngây ra.

Lúc này, từ bên ngoài tiến đến mấy người nhìn xem là thế nào, Văn Khôi và Phiền Vô Sầu cũng tiến đến.

Văn Quách Thị chỉ vào dấu vết trên ngón tay Văn Mậu, quay đầu lại hỏi: "Giới chỉ của cha đi đâu rồi?"

Mọi người hoài nghi, sau cùng ánh mắt đều dừng tại trên người Văn Khôi.

Phiền Vô Sầu cũng biết ý nghĩa của cái nhẫn kia, lúc này hỏi Văn Khôi, "Khôi tử, lúc trước ta còn nhìn thấy tại trên tay Văn huynh, giới chỉ đi đâu rồi?"

Văn Khôi: "Ta đã cất đi, trước lúc lâm chung tộc trưởng có dặn dò, phải chờ khi Thanh Liên sơn Chưởng môn tới nơi, mới có thể lấy ra."

Ông ta sẽ không nói ra chuyện đang tại trên tay Văn Hinh, hiện tại không dám nói, cho dù là đối diện Phiền Vô Sầu. Tựa như Văn Mậu lcú còn sống hoài nghi, Thanh Liên sơn có người nào cũng quấn vào việc này hay không?

Nếu đã là như thế, Phiền Vô Sầu liền không tiện nói gì nữa, người ta đã nói là khi Chưởng môn tới liền sẽ giao ra.

Nhưng có chút người có tật giật mình lại là đặc biệt mẫn cảm, thí dụ như Văn Quách Thị, nàng đầu tiên suy nghĩ chính là, vì sao tại thời điểm này lại đột nhiên đem giới chỉ khẩn cấp cất giấu đi, việc này khẳng định có nguyên nhân đặc biệt gì đó khác.

Nhưng mà thật sự cũng là không nghĩ ra nguyên nhân, chính là mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.

Không nghĩ ra, đành phải tiếp tục khóc sướt mướt.

Không sai biệt lắm rồi, được người khuyên nhủ nén bi thương, khi được người nâng đỡ đi ra ngoài thì vừa gạt lệ xong, ánh mắt Văn Quách Thị đột nhiên nhìn thấy Tống Bình Bình vốn bình thường vẫn cùng theo Văn Hinh ở trong đám người, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chợt quay đầu lại hỏi: "Hinh nhi đâu?"

Ánh mắt mọi người tìm kiếm khắp nơi một lúc, lại cùng nhau nhất tề tập trung tại trên người Văn Khôi.

Văn Khôi: "Hẳn phải là thương tâm quá độ, đang tại Ngọc viên nghỉ ngơi đi."

Mọi người suy nghĩ cũng phải, liền bỏ qua, tiếp tục tiến hành công việc giải quyết tốt hậu quả.

Bọn họ bỏ qua, không có nghĩa là Văn Quách Thị lúc này trong lòng mơ hồ bất an có thể bỏ qua, trên đường được nâng đỡ trở về lấy lí do lo lắng cho sự an toàn của Văn Hinh, bảo người đón Văn Hinh đến bên cạnh để ả ta chăm sóc.

Kết quả lập tức phá vỡ màn giấy ngăn che của Văn Khôi, phát hiện Văn Hinh vốn không tại Ngọc viên.

Văn Quách Thị lập tức cảm giác được không thích hợp, lập tức bảo người tra tìm.

Lúc này, Nhị phòng vừa đưa ra hiệu lệnh, hiệu quả phi phàm, biến đổi vi diệu mà vui sướиɠ như thế ngay cả chính Văn Quách Thị đều cảm giác được, ra lệnh một tiếng, không người không theo.

Chủ tử đều đã chết sạch, chỉ còn thừa lại một nhà này, mọi người không có mù, không nghe bên này thì nghe ai?

Rất nhanh liền tra ra được, lúc trước có năm chiếc xe ngựa đi ra Văn phủ, có người nhìn thấy nha hoàn tiểu Hồng của Văn Hinh ở trên một chiếc xe trong đó.

Trọng điểm là, còn tra ra đây là do quản gia Văn Khôi an bài, có người bởi vì muốn biểu hiện ở trước mặt Văn Quách Thị, vậy mà ngay cả quản gia Văn Khôi cũng dám bán đứng.

Trên ghế khiêng vừa mới lâm thời làm ra, một đám người vây quanh, khiêng Văn Quách Thị thẳng đến nơi đặt chân của Phiền Vô Sầu, Văn Quách Thị cũng không tìm Văn Khôi, đầu tiên tìm đến Phiền Vô Sầu giải thích tình huống, muốn Phiền Vô Sầu cho một lời giải thích.

Bất đắc dĩ, Phiền Vô Sầu đành phải bảo người đưa Văn Khôi tới.

Nói rõ tình huống đã tra xét ra, Phiền Vô Sầu chất vấn: "Khôi tử, chuyện này đến tột cùng là chuyện gì?"

Văn Khôi: "Đợi Chưởng môn tới nơi, ta sẽ giải thích."

Ông ta sẽ không nói ra sự thật, an bài năm chiếc xe ngựa rời đi chính là nghi trận bày ra vì để đề phòng có người truy tra tung tích Văn Hinh, để người ta cho rằng Văn Hinh đã rời đi rồi, vì để tranh thủ kéo dài thời gian chờ đến khi Thanh Liên sơn Chưởng môn giá lâm.

Thật sự là, địa đạo của Văn thị tuy rằng bí ẩn, nhưng cũng chịu không nổi bị lcụ soát đào ba thước đất, liền cố ý lấy tiểu Hồng làm mồi nhử, làm sớm chuẩn bị cho khả năng ông ta không khống chế được thế cục. Hiện tại xem ra, đã rất rõ ràng, thế cục quả thực đã không nằm trong khả năng khống chế của một quản gia như ông ta, nếu không việc ông ta bí mật an bài sẽ không bộc lộ, đặt tại trước khi sự tình xảy ra thì căn bản không có khả năng có người dám bán đứng ông ta.

Phiền Vô Sầu sắc mặt trầm xuống, "Khôi tử, ngươi không cảm thấy lời nói trước sau mâu thuẫn của ngươi rất không bình thường sao? Ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngươi tốt nhất lập tức cho ta lời giải thích!"

Ngồi ở trên ghế khiêng, mơ hồ bất an, Văn Quách Thị đã chịu không nổi nữa, nhân cơ hội bùng phát, "Phiền trưởng lão, ngươi còn nhìn không ra được sao? Hiện trường yến hội, người không có trúng độc đều có hiềm nghi, mà lão ta cùng với Văn Hinh chính là người có hiềm nghi lớn nhất, hiện tại, từ các hành vi nhìn đến, lão ta cùng với Văn Hinh nhất định có vấn đề!"

Phiền Vô Sầu hơi cau mày, lời Văn Mậu nói trước lúc còn chưa có tắt thở thì lão ta còn nhớ rõ, Văn Mậu nói Văn Hinh không có động cơ gây án.

Trong đám người, Trâu Vân Đình nghe vậy liền kinh hãi, cảm giác nữ nhân này điên rồi, vậy mà lại đang cắn lấy Văn Hinh, nhưng gã lại không dám đứng ra chỉ trích đối phương nuốt lời.

Văn Quách Thị chợt hô: "Người đâu, đem vị đại quản gia này của chúng ta áp giải đi thẩm vấn kỹ càng!"

Nhân thủ tại đây lập tức quay mặt nhìn nhau, không ít người rịn mồ hôi, động thủ đối với nhân vật số 2 Văn thị sao?

Thấy không có người hưởng ứng, Văn Quách Thị lập tức gào thét giống như bệnh tâm thần, "Các ngươi còn đang chờ cái gì?"

Sau hai lần kêu gọi, thái độ một số người đã có chút buông lỏng, cuối cùng có người cắn răng, phất tay một tiếng thét to, lập tức có mấy người xông lên, ngay tại chỗ đem Văn Khôi bẻ ngoặt tay áp giải đi.

Phiền Vô Sầu thấy vậy không đành lòng, cau mày hỏi: "Văn Quách Thị, ngươi làm vậy có điểm quá mức rồi?"

Văn Quách Thị lập tức lớn tiếng phản bác, "Rõ ràng khả nghi, lẽ nào chẳng quan tâm hay sao, người một nhà của ta đều gần như chết sạch rồi, lẽ nào phải chờ tới khi hung phạm chạy mất sao?"

"..." Phiền Vô Sầu ngưng nghẹn không nói nên lời, quả thực là trên người Văn Khôi có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Trong đám người, hai tay Tống Bình Bình nắm chặt góc áo, cắn môi không nói, mắt mở trừng trừng nhìn Văn Khôi bị áp đi.

Cho dù là những thủ hạ tâm phúc của Văn Khôi, lúc này cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn theo, không ai dám nói gì, cũng không tiện nói cái gì.

Rất nhanh, bên trong địa lao Văn phủ tư gia, vang lên âm thanh một trận roi quất.

Cột vào trên giá, Văn Khôi bị đánh cho quần áo tả tơi, cả người là máu, đã từng là nhân vật số 2 Văn phủ trong nháy mắt liền bị đánh thành nhân vật phản diện.

Sau khi âm thanh roi quất ngừng lại, nam tử xách roi tiến lên nâng cằm Văn Khôi lên, "Đại quản gia, hà tất phải vậy chứ, ta xem ngươi còn là khai ra đi?"

Văn Khôi thở hồng hộc nói: "Trước kia ta đãi ngươi không tệ, hôm nay mới nhìn rõ ngươi."

Nam tử xách roi cười ha hả, "Cái gì mà gọi là đãi ta không tệ? Lão gia hỏa, ngươi có phải đã sai lầm rồi hay không, ta tận hiến chính là Văn thị, cũng không phải là tận hiến với ngươi. Đây là đổi trời rồi, một thay hoàng đế một triều thần, ngươi lật không được người rồi, không hiểu sao? Thành thật nói ra, mọi người đều tự tại."

Văn Khôi chậm rãi quay đầu sang một bên, không để ý tới.

Bùm! Nam tử xách roi đột nhiên vung một cái trọng quyền, đánh cho xương sườn lộp bộp ùng oàng đứt gãy.