Cái trò tào lao gì vậy, Dữu Khánh nghe được ngây cả ra, trợn mắt há mồm.
Không chỉ phải viết phú phiếc gì đó, còn phải ngay tại hiện trường trước mặt thiên hạ các phương khách tới làm thơ trợ hứng?
Quả thực là càng nói càng quá phận rồi, càng nói càng thái quá rồi, Dữu Khánh nghe mà rợn tóc gáy, thiếu một chút cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Trò vui này bày ra hơi bị hoành tráng quá rồi!
Việc này hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lúc trước làm cái thi Đình đã muốn chết muốn sống, thật vất vả ứng phó xong rồi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, cho rằng có thể ung dung bình tĩnh, kết quả vừa bò ra khỏi lỗ thi Đình, nhìn lại còn có một đống lỗ khác, trong mắt đầy lỗ đầy hố, thậm chí còn có cả vực sâu vạn trượng ở phía trước chờ hắn.
Chơi đùa không nổi rồi, hắn còn muốn sống lâu thêm mấy năm.
Thấy hắn đang đờ ra, Bùi Thanh Thành vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Đây chính là thời cơ rất tốt để cho ngươi lại lần nữa bộc lộ tài năng, phải nắm chắc lấy, nếu lợi dụng thỏa đáng, có lẽ có thể chiếm được Ti Nam phủ ưu ái, đối với ngươi có lẽ có ích."
"Ti Nam phủ?" Dữu Khánh kinh ngạc, "Việc này cùng Ti Nam phủ lại có quan hệ gì?"
Bùi Thanh Thành: "Ngươi là từ Liệt Châu tới, tràng thảm kịch tại Cổ Trủng Hoang Địa kia, ngươi hẳn cũng đã trải qua, thế nhưng chân tướng sự việc chưa hẳn ngươi đã rõ ràng."
Dữu Khánh con mắt nhấp nháy, trừ trong miệng đám người Thiết Diệu Thanh hắn đã biết rõ chân tướng, nhưng mà vẫn giả bộ không biết, "Hạ quan nguyện nghe tường tận."
"Khu vực Tây Nam kia có một con Đại yêu, người ta xưng là Tê Hà nương nương, nàng có một con trai..." Bùi Thanh Thành rủ rỉ rù rì nói ra chân tướng, chính là những gì Dữu Khánh đã nghe nói, nhưng hắn biết rõ chỉ là khởi nguyên của sự việc, Bùi Thanh Thành lại kể thêm chân tướng kết thúc sự việc, "Đại khảo đã sắp tới, Ti Nam phủ làm ra việc như vậy, bệ hạ cũng không vui, không thể không triệu kiến Ti Nam phủ chưởng lệnh Địa Mẫu.
Bệ hạ ngay mặt cảnh cáo Địa Mẫu, nhìn thấy các nơi đều bắt đầu xuất hiện thí sinh tử thương, nhìn thấy sắp tại toàn quốc tạo thành chấn động thật lớn, một khi ảnh hưởng quá lớn, giấy không thể gói được lửa, người cố tình tất nhiên sẽ lợi dụng, đến lúc đó lời kêu gọi giải tán "Ti Nam phủ" chắc chắn sôi trào. Chỉ với việc này, bệ hạ lệnh cưỡng chế Địa Mẫu lập tức giải quyết sự việc!
Bất đắc dĩ, Địa Mẫu lúc này mới tự mình xuất thủ, tự mình chạy đi đem Tê Hà nương nương chém gϊếŧ, xem như đã hóa giải được việc này, nhưng cũng vì thế mà Địa Mẫu trả giá khá lớn!
Chân tướng sự việc mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, Ti Nam phủ sai trước, đồ đệ hại chết con trai của người ta, làm sư phụ thiên vị còn chưa nói, còn lần nữa tàn nhẫn hạ sát thủ, về đạo lý đích xác không thể nào nói nổi. Việc này đã kinh động số một nhân vật bên phía Yêu giới, Yêu Thánh Thiên Lưu sơn đã lên tiếng, chỉ một câu nói, cũng không có bất cứ cơ hội thương lượng gì, trực tiếp bảo Ti Nam phủ giao người, bảo Địa Mẫu đem đệ tử gây chuyện giao ra đây, nếu không sẽ khai chiến!"
Dữu Khánh nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Lẽ nào Địa Mẫu đã giao đệ tử ra rồi?"
Bùi Thanh Thành: "Sự việc đã nháo đến tình trạng như vậy, Địa Mẫu không giao người cũng không được, nếu không Cẩm Quốc sẽ phải thừa nhận đại chiến cùng toàn bộ Yêu giới, nếu như không giao, chưa nói tới việc bệ hạ không bảo đảm Ti Nam phủ, náo động đến tạo thành khai chiến, toàn bộ Cẩm Quốc trên dưới cũng không có khả năng tiếp tục chứa chấp Ti Nam phủ. Nhưng mà, Địa Mẫu vẫn không giao người, chỉ là Địa Mẫu lại ngay tại trước mặt người của Thiên Lưu sơn, chính tay gϊếŧ chết tên đệ tử kia!"
"Ách..." Dữu Khánh không nói gì, phát hiện Địa Mẫu có đủ tàn nhẫn, nhưng mà cũng có thể lý giải tình cảnh Địa Mẫu lúc đó, tình nguyện chính tay gϊếŧ chết đệ tử của mình, cũng không giao cho người khác đi nhục nhã.
Bùi Thanh Thành: "Kỳ thực, khi Địa Mẫu động thủ với Tê Hà lão yêu thì hẳn đã có thể nghĩ đến, nàng xử lý sự việc như vậy không chiếm lý chút nào, thậm chí là khinh người quá đáng, Yêu giới là sẽ không đáp ứng, phỏng chừng trước khi nàng động thủ cũng đã chuẩn bị tâm lý cầm mạng đệ tử để kết thúc việc này. Địa Mẫu bị Yêu Thánh bức chính tay gϊếŧ chết đệ tử của mình để đền mạng, bên phía Yêu giới xem như đã tìm về được mặt mũi, Yêu Thánh đối với Yêu giới có dặn dò, sự việc cứ như vậy cho qua."
"Thì ra là thế!" Dữu Khánh gật đầu, đối với sự nghi hoặc của đám người Thiết Diệu Thanh lúc đó nhìn chung đã tìm được đáp án, chỉ là không khỏi hoài nghi, "Việc này cùng hạ quan có quan hệ gì?"
Bùi Thanh Thành cười nói: "Sự việc tuy rằng đã giải quyết xong, nhưng Địa Mẫu bị Yêu giới bức cho phải gϊếŧ chết đệ tử của mình thì đã là mất mặt mũi. Ngươi nghĩ xem, lần này quốc khánh sáu trăm năm, Yêu giới không quản là thật tâm hay là giả ý, cũng sẽ cử người tới chúc mừng, ngày vui rất không có khả năng dùng phương thức đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ để tìm về mặt mũi, đó là cục diện quấy lên nhà mình.
Như thế với ngạo khí của Ti Nam phủ cũng sẽ không kinh sợ đến mức xem như không có xảy ra chuyện gì, tất nhiên là sẽ quanh co lòng vòng tìm về mặt mũi.
Ngươi nghĩ xem, võ không được, khẳng định sẽ dùng tới văn. Luận văn chương, việc này không phải rất rõ ràng sao, đúng lúc xuất hiện người trăm năm khó gặp là ngươi, Ti Nam phủ tám chín phần mười sẽ tìm ngươi trợ lực. Ngươi chỉ cần có thể dốc hết khả năng giúp Ti Nam phủ tìm về mặt mũi, phần giao tình này liền thành lập rồi, chí ít việc phụ thân ngươi năm đó lợi dụng bọn họ cũng sẽ trôi qua."
Dữu Khánh vẻ mặt cười gượng, vẻ mặt có chút đặc sắc, "Đại nhân, ngài nghĩ thật xa, có lẽ không đến mức."
Bùi Thanh Thành lại xua tay nói: "Ngươi không hiểu mà thôi, những kiểu này ta đã gặp nhiều rồi. Ngươi nhớ kỹ, mỗi khi gặp các phương thế lực tụ tập với nhau, cũng sẽ không phải chỉ đơn giản là thoải mái vui chơi giải trí, cho tới bây giờ chưa lúc nào là hòa hợp êm thấm, tất có náo nhiệt để nhìn, lên đài xuống đài đánh võ mồm là ít nhất. Theo ta thấy, Ti Nam phủ tìm ngươi hỗ trợ ngáng chân là việc tất nhiên, dù cho không dùng đến cũng sẽ chuẩn bị sẵn, tuyệt đối không im lặng nhận sợ."
"..." Dữu Khánh nhịn không được nhìn xà nhà một cái, xem như đã biết rõ cái gì gọi là một sóng cao hơn một sóng.
Hắn âm thầm nhắc nhở bản thân mình, nếu như không chạy được thì ném cái sợi dây lên xà nhà, tình nguyện tự mình treo cổ cũng sẽ không tại trước mắt bao người liều cái gì thi văn thi thơ các loại.
Được rồi, một sóng lại một sóng này, hắn biết rõ không có bất cứ cần thiết gỉ phải chối từ, trốn được hôm nay không tránh được ngày mai, hắn không có khả năng vĩnh viễn mượn cớ, đây là một nơi thị phi, căn bản không phải dành cho loại người như mình nán lại, mau chóng rời đi là được.
Thấy hắn cam chịu rồi, Bùi Thanh Thành cười nói: "Sự việc chỉ có như vậy, còn có non nửa tháng thời gian, dựa vào tài trí của ngươi, một thiên Phú văn không làm khó được ngươi, ta là trông chờ vào văn chương của ngươi làm vẻ vang cho Ngự Sử đài. Đúng rồi, hôn sự giữa ngươi và Chung phủ kia là chuyện gì xảy ra?"
Dữu Khánh trong lòng lẫm liệt, nhìn đến thực sự là đã bị một ít người theo dõi, hàm hồ nói: "Khi còn bé đã định thân, đều là một tay phụ thân an bài, ta chỉ là nghe theo, cụ thể thì ta cũng không rõ ràng."
"Sắp xếp khi còn bé..." Bùi Thanh Thành lẩm nhẩm một chút, nhíu mày trầm tư một hồi, mới nói: "Được rồi, đi thôi, hôm nay không để cho ngươi làm gì, ngươi vừa tới, đi dạo quanh Ngự Sử đài nhìn xem một chút đi, trước tiên làm quen một chút, nhận biết một số đồng liêu, ngày mai lại đến đây chính thức học làm việc thế nào, thoáng lý giải một chút quy củ của Ngự Sử đài."
"Vâng, hạ quan xin cáo lui." Dữu Khánh hành lễ lui ra.
Vừa ra khỏi gian phòng, hắn lập tức đi tìm Ân Cát Chân, tên kia được phân công đến kho sách Ngự Sử đài, nơi đó là nơi tồn giữ vcủa Ngự Sử đài.
Vừa lúc, hắn đang cần một thứ đồ vật, muốn đến kho sách tìm một chút, vừa vặn tìm Ân Cát Chân hỗ trợ.
Tìm một thứ rất đơn giản, mẫu đơn xin từ chức.
Hắn không có khả năng chỉ nói ra miệng, lão tử từ quan không làm nữa, rồi cứ như vậy bỏ chạy, vậy thì không khỏi cũng quá dã đi.
Nếu thật sự là như thế, liền không có luật lệ.
Nhưng hắn lại chưa từng viết qua thứ này, thậm chí còn chưa có gặp qua, ngay cả khuôn mẫu tối thiểu cũng không biết, cho nên muốn tìm mẫu đơn xin từ chức, nói vậy trong kho sách Ngự Sử đài hẳn là có đi.
Kho sách tại nơi nào hắn cũng không biết, liền một đường tìm người hỏi, kết quả phát hiện trên đường đi gặp được không quản là thượng quan hay là tiểu lại, đối với hắn đều có chút khách khí và nhiệt tình, một đường tỉ mỉ chỉ điểm.
Không có cách nào, tại loại địa phương này có một số việc sẽ không có bí mật, Trung Thừa đại nhân điểm danh muốn Tân khoa Thám Hoa làm chuyên dụng Giáo thư lang, tin tức đã lan truyền nhanh chóng trong Ngự Sử đài, tại trước khi Dữu Khánh còn chưa tới Ngự Sử đài cũng đã truyền ra rồi.
Dữu Khánh vừa đến Ngự Sử đài, còn chưa có chính thức báo danh, người từ trên xuống dưới đại đa số là thông qua khe cửa, cửa sổ vân..vân âm thầm nhận thức hắn.
Rất nhanh, liền tại trong một nhà kho lớn với kết cấu đá xếp chồng lên tìm được Ân Cát Chân.
Bên trong không thể tùy tiện đi vào, Ân Cát Chân đi ra gặp mặt hắn, Dữu Khánh gặp mặt liền hỏi, "Ân huynh, thế nào, đã quen chưa?"
Ân Cát Chân còn chưa có mở miệng, trong cửa đã vòng ra một vị nam tử có hai chòm râu mép, người đến cười tiếp lời hắn, "Rất nhanh sẽ quen thuộc, đường đường Bảng Nhãn, cũng không có khả năng một mực tại nơi đây trông nhà kho, truyền ra ngoài đối với triều đình, đối với bên ngoài đều không tiện giải thích, cũng chính là trước tiên cấp cho gã một nơi để làm quen tình huống.
Trong kho sách, đông đảo các loại Văn quyển của Ngự Sử đài, chính là nơi rất tốt để làm quen với tình huống Ngự Sử đài. Tin hay không? Nhiều nhất ba tháng, mặt trên sẽ an bài việc nghiêm chỉnh để gã bắt tay vào học tập, khẳng định là sẽ cho gã cơ hội khởi bước, còn về sau thì phả xem tạo hóa của chính gã rồi."
Dữu Khánh có chút nghi hoặc mà nhìn vị này đột nhiên toát ra đầy lòng nhiệt tình.
Ân Cát Chân nhanh chóng giới thiệu: "Sĩ Hành huynh, vị này chính là Quản lý kho sách, cũng là thượng quan của tại hạ..."
Người tới xua tay ngắt lời nói: "Cái gì mà thượng quan hay không thượng quan, ta đã nói rồi, loại người như ngươi sẽ không nán lại chỗ ta bao lâu. Tại hạ Lâm Thành Đạo, nghe cách Ân Cát Chân xưng hô với các hạ, có phải là tân khoa Thám Hoa A Sĩ Hành không?"
Dữu Khánh chắp tay đáp: "Chính phải. Hạ quan bái kiến Lâm đại nhân."
Lâm Thành Đạo vội đỡ hắn lên: "Không cần khách khí như vậy, ta chỉ là một kẻ bị biếm đến trông nhà kho. Khó có được Thám Hoa lang có thể tới đây, chỗ ta có sưu tập một chút trà tốt, Thám Hoa lang có thể ở lại đây thưởng thức?"
"Uống trà thì thôi đi..." Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh trong nhà kho, lại đưa cho Ân Cát Chân một cái ánh mắt, "Muốn đến tìm chút đồ."
Ý tứ là, bảo Ân Cát Chân giúp chút việc.
Ân Cát Chân lập tức nói: "Kho sách tuy là nơi để đó không dùng, nhưng cũng không phải tùy ý có thể ra vào, Sĩ Hành huynh nhưng có thượng phê hay không?"
Tuy là mới đến không bao lâu, nhưng cũng có thể thấy là có dụng tâm, lập tức có thể nói ra quy củ tối thiểu nơi đây.
Dữu Khánh ngạc nhiên: "Ta là người mình, còn phải phê chuẩn mới có thể đi vào sao?"
Ân Cát Chân dở khóc dở cười, "Đây là tự nhiên, bên trong có tồn giữ Yếu quyển của Ngự Sử đài, không có khả năng người nào đều có thể tùy thời tùy chỗ tự tiên xông vào. Quan viên từ Ngũ phẩm trở xuống muốn tiến vào, đều cần phải có văn bản thượng phê, bên này phải lưu lại để làm rõ, sau đó lại căn cứ vào danh mục trong văn bản mà tìm thứ ngươi cần."
Nào ngờ gã vừa mới nói xong, Lâm Thành Đạo liền cười nói: "Không sao, không sao, Thám Hoa lang cứ trực tiếp đi vào là được rồi."
"A?" Ân Cát Chân giật mình, thậm chí có chút hoảng loạn, đây không phải là vi phạm sao, gã vừa mới tới làm việc liền xảy ra chuyện này, thật sự là có phần sợ hãi.
"Yên tâm, có việc ta chịu trách nhiệm." Lâm Thành Đạo minh bạch sự lo sợ của tân nhân, trấn an một câu rồi lôi kéo Dữu Khánh đến phía trước kho sách, mở ra cuốn tập trên bàn, nhấc bút trám mực sau đó đưa cho Dữu Khánh, "Thám Hoa lang ký tên là được rồi."
Cùng theo y đi tới, Ân Cát Chân vội nói: "Khố Lý đại nhân, kí tên liền có thể vào, ngươi không phải nói với ta, cần ngũ phẩm trở lên mới được sao?"
Trên mặt toàn là vẻ ngươi chớ có gạt ta, dáng vẻ sợ hãi.