Bước sang trời đông giá rét, Mặc Sĩ Chính và Diệp Húc Du lại bắt đầu nghỉ phép, lần này bọn họ sẽ đi đến một hòn đảo nhỏ tư nhân du lịch trong ba tháng.
Hai đứa nhỏ đã được đưa đến chỗ của bố mẹ hai bên.Không sai, sau khi bọn họ kết hôn được mấy tháng Diệp Húc Du đã mang thai, sinh ra một đôi long phượng thai đáng yêu. Ba tháng nghỉ phép này cũng là vì muốn tạm thời thoát ly khỏi sinh hoạt gian khổ nuôi trẻ con.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu lên hòn đảo rời xa trần thế, có vẻ ôn nhu lại hòa thuận.
Trên bờ cát trống trải xuất hiện một bóng người, không biết tại sao người này lại không mặc gì cả, trước ngực xuất hiện một đôi vυ' bự đến kinh người, cái mông cong tròn vểnh cao, hai chân thon dài thẳng tắp, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống càng thêm mông lung.
Người này đúng là Diệp Húc Du, cậu vừa mới tỉnh lại nhưng không thấy Mặc Sĩ Chính đâu, cậu lập tức ra khỏi cửa đi tìm, giống như là không thể rời khỏi hắn phút giây nào.
Trên đảo chỉ có cậu và Mặc Sĩ Chính nên cậu cũng lười mặc quần áo, trần trụi ra ngoài.
Đột nhiên, cái l*и dưới háng hơi ngứa, cúi đầu vừa thấy, có một cái chân đang từ phía sau khảy khảy l*и non của mình, cậu phối hợp thả lỏng cửa l*и để cho ngón chân cái thuận lợi cắm vào lỗ nhỏ, nhợt nhạt thọc vào rút ra.
"Ưm ha a a... thật ngứa..."
Lỗ l*и chảy ra nước da^ʍ làm ướt bờ cát phía dưới, trên mặt Diệp Húc Du phiếm màu hồng nhạt, tuy rằng nơi này không có ai, nhưng dù sao cũng là ở ngoài trời, không có chỗ che đậy.
"Em là đĩ nứиɠ từ nơi nào tới? Sao lại tới chỗ này?" Người phía sau đặt câu hỏi.
Đây là lời kịch mà lúc trước hai người đã cùng xem.
"Ưʍ... em bị lạc mất ông xã và con, ngài có thể thu lưu em không? Cái gì em cũng có thể làm!" Diệp Húc Du quay đầu, vô cùng đáng thương nhìn chủ nhân của hòn đảo này, người nọ đúng là Mặc Sĩ Chính.
"Tôi chỉ thiếu một nô ɭệ dùng để tiết dục, em có thể làm không?"
"Em có thể!" Nói xong cậu bắt đầu dùng l*и nhỏ phía dưới liều mạng mυ'ŧ vào ngón chân người nọ, chứng minh mình có thể làm tốt.
"Em đã có con rồi, cái l*и của em sợ là đã vừa lỏng vừa đen nhỉ?" Chủ nhân hòn đảo rút ngón chân ra khỏi cái l*и trơn trượt.
"Tôi không thích loại l*и nát này của em. Em cút đi!" Hắn dùng một chân đá vào trên mông Diệp Húc Du.
Diệp Húc Du bị hắn đá bò trên mặt đất.
"Không phải, ông xã đã nói, mặc kệ bị đυ. nhiều như thế nào thì cái l*и của em vẫn chặt như của gái trinh, vẫn luôn mềm mềm ấm ấm. Trời sinh rất thích hợp để bị ȶᏂασ."
Diệp Húc Du vội vàng nói, một bên xoay người nằm trên bờ cát nâng chân mình lên, bẻ l*и ra cho người nọ xem, quả nhiên vẫn là hồng nhạt, lỗ l*и nho nhỏ ướt dầm dề phát run trong không khí, vô cùng mê người.
Người nọ lại khinh thường xoay người muốn đi, trong mắt Diệp Húc Du đã toát ra nước mắt, cậu nôn nóng quỳ bò đến bên chân người nọ, bắt lấy ống quần hắn, sợ hắn thật sự không cần chính mình nữa, sẽ đuổi mình đi.
Chủ nhân đảo nhỏ kì thật có thể thông qua xúc cảm dưới ngón chân biết lỗ l*и của đĩ da^ʍ này vẫn rất chặt.
Chỉ là hắn thấy tư tưởng người này vô cùng đơn thuần, nhưng cơ thể lại để lộ ra một loại mị thái phong tao tương phản, nên mới nổi lên tâm tư muốn trêu đùa.
"Em là người song tính, nhưng tôi chỉ thích đàn bà, làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα của người song tính có năng lực khôi phục rất mạnh, với lại đυ. em rất sướиɠ, ngài muốn chơi như thế nào cũng được, cầu xin ngài để em lại đi mà tiên sinh."
Chủ nhân đảo nhỏ vẫn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ muốn đi, Diệp Húc Du gấp đến độ ôm lấy đùi hắn, không cho hắn đi, một cặρ √υ' đầy đặn dính sát vào trên đùi hắn.
"Đừng đi mà... hức hức... em có thể làm đàn bà... em có thể mà... cầu xin ngài..."
"Được rồi, nhìn thấy em đáng thương, tôi cho em một cơ hội, trước tiên em hầu hạ hai chân của tôi đi, nếu hầu hạ tôi thấy thoải mái thì tôi sẽ nhận em làm tính nô."
Chủ nhân đảo nhỏ xoay người đi đến một cây dừa, dựa vào thân cây ngồi xuống, Diệp Húc Du nhanh chóng đứng lên đi theo.
Người nọ vươn một chân, nâng cằm lên ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi.
Diệp Húc Du không có chút do dự nào, lập tức quỳ bò đến phía trước cái chân kia, hiển nhiên trước giờ cậu đã bị ông xã dạy dỗ vô cùng tốt, trong mắt của chủ nhân đảo nhỏ hiện lên một tia sung sướиɠ.
So với chậm rãi dạy dỗ, hắn càng thích ngồi mát ăn bát vàng.
Diệp Húc Du vươn đầu lưỡi phấn hồng, liếʍ lên ngón chân mới trước đó đã tiếp xúc thân mật với cái l*и của mình, cẩn thận liếʍ mυ'ŧ từ ngón chân cái đến ngón chân nhỏ nhất, ngay lòng bàn chân cũng không buông tha.
Diệp Húc Du há to miệng, một lần ngậm lấy năm đầu ngón chân mυ'ŧ vào trong miệng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng liếʍ cắn, lượng lớn nước miếng không kịp nuốt xuống chảy ra khỏi khóe miệng, giống như một con chó nhỏ đang gặm xương, nước miếng tràn ra dính đầy mu bàn chân.
Cậu bắt đầu ngậm bàn chân to vào sâu bên trong miệng, khóe mắt bắt đầu phiếm đỏ chảy ra nước mắt sinh lý, cưỡng ép cảm giác muốn nôn khan trong cổ họng, tiếp tục dùng miệng bao bọc lấy bàn chân.
Ngón chân người nọ chạm tới nơi có xúc cảm rất khác biệt với khoang miệng, đó là cảm giác trơn mềm thuộc về yết hầu.
Diệp Húc Du dùng cổ họng ngậm lấy ngón chân, dịu ngoan nuốt xuống, dùng thịt mềm trong cổ họng mát xa cho chúng nó.
Móng chân cái cọ lên yết hầu, truyền tới đau đớn nhè nhẹ, trong cổ họng cậu đã tỏa ra màu máu tươi nhàn nhạt, nhưng cậu vẫn không ngừng co rút cổ họng muốn lấy lòng nó.
Thậm chí, Diệp Húc Du còn bắt chước động tác mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠, há to miệng bắt đầu dùng yết hầu phun ra nuốt vào ngón chân to kia, mỗi lần đều phun ra lượng lớn nước miếng, dâʍ đãиɠ không thôi, cái miệng mềm mại phảng phất như một cái l*и dùng để đυ., nước da^ʍ đang tràn ra bên ngoài.
Chủ nhân đảo nhỏ dựa vào thân cây, híp mắt hưởng thụ người nọ phục vụ, mặc cho cậu lấy lòng bàn chân mình.
Đột nhiên trên chân chợt lạnh, thì ra là Diệp Húc Du đã rút bàn chân hắn ra khỏi cái lỗ trơn mềm kia, hắn đang muốn đứng dậy, nhưng sau khi nhìn đến động tác của Diệp Húc Du lại hứng thú nhìn cậu, ngồi trở về.
Chỉ thấy Diệp Húc Du tách hai chân ra quỳ gối bên chân hắn, chậm rãi ngồi xuống, l*и da^ʍ ẩm ướt đυ.ng phải ngón chân cái, đói khát co rút lại.
Diệp Húc Du thong thả đè vòng eo xuống, nuốt toàn bộ bàn chân vào, nhưng từ sau khi lạc khỏi ông xã, cái l*и nhỏ này vẫn chưa được chơi qua, bây giờ chỉ có thể khó khăn lắm mới có thể ngậm hết ngón chân cái.
Cậu lắc lư vòng eo cọ cái l*и lên bàn chân kia, muốn chậm rãi nuốt hết cái chân to kia vào trong l*и da^ʍ.
Nhưng người dưới tàng cây đã chờ không kịp.
"A, cái l*и nát này của em xem ra cũng chỉ như thế. Tôi đếm tới năm, nếu chân tôi còn ở bên ngoài, vậy thì em có thể cút rồi."
"Một."
"Đừng mà, lập tức được, lập tức được đây."
"Hai."
Diệp Húc Du bắt đầu điên cuồng đong đưa eo thon, dùng ngón chân cái đè lên một bên thịt l*и, cơ thể nghiêng sang một bên muốn kéo miệng l*и ra, bao vây ngón chân lại.
"Ba."
"Hức hức... đừng đi mà..."
Diệp Húc Du ra mồ hôi đầy đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng lỗ l*и vẫn không thể bao hết bàn chân.
"Bốn."
Diệp Húc Du vô cùng nóng nảy. Cậu trực tiếp vươn hai ngón tay moi đào l*и da^ʍ liều mạng lôi kéo, đồng thời dùng sức ngồi mạnh xuống.
"Năm."
Cùng với số cuối cùng rơi xuống, bàn chân to rộng kia cuối cùng cũng hoàn toàn đi vào lỗ l*и Diệp Húc Du, lỗ nhỏ đã lâu chưa được ȶᏂασ bị căng nứt, chảy ra tơ máu đỏ tươi.
"Có giống như máu trinh của em không hửm?"
Giờ phút này Diệp Húc Du đã đau đến không thể dùng lực, khuôn mặt tái nhợt nằm sấp trên đùi người nọ, mỏng manh thở dốc.
Người nọ cũng không vội, nâng một cái chân khác lên xoa xoa mái tóc Diệp Húc Du, lại đạp lên tấm lưng cậu, ôn nhu vỗ về chơi đùa.
Động tác nhu tình, nhưng trong mắt lại không có chút thương tiếc nào, hắn thậm chí lười giơ tay, chỉ dùng chân giống như trêu đùa mèo nhỏ chó nhỏ tùy ý trấn an.
Diệp Húc Du nghỉ ngơi vài phút, sợ người nọ chờ không kịp liền ôn nhu cầm cái chân đang ở trên lưng xuống, đặt ở bên môi lấy lòng liếʍ hôn một ngụm, sau đó buông xuống.
Đứng dậy nâng eo vặn hông, dùng âʍ đa͙σ ướt nóng mát xa bàn chân to trong cơ thể, l*и vừa đau vừa sướиɠ, một đôi vυ' bự phập phồng trên dưới, sóng vυ' mãnh liệt.
"Em là người câm sao?" Người nọ đột nhiên đặt câu hỏi, giọng nói bình đạm lại làm cậu sinh ra một trận sợ hãi, kỳ thật cậu đã sớm muốn kêu, nhưng cậu sợ hắn tức giận.
"A... bị chân ȶᏂασ thật sướиɠ... cái l*и sắp nứt rồi... ȶᏂασ chết em..."
"Chơi chết đĩ da^ʍ đi... a a a... thật lớn... cứng quá... dùng chân chơi chết em ha a a..."
Đột nhiên, người nọ dùng bàn chân vừa rồi sờ cậu dẫm lên cặρ √υ' mềm mại mà giày vò, đầṳ ѵú mẫn cảm bị lòng bàn chân đạp lên dần dần cứng ngắc.
Dùng ngón chân cái kẹp lấy núʍ ѵú cứng lên, hung hăng đạp sâu vào trong quầng vυ' nghiền nát, cái đầṳ ѵú da^ʍ tiện kia ngược lại càng cứng, hắn kẹp lấy viên đầṳ ѵú kia lôi kéo xuống phía dưới, thả lỏng chân kẹp chặt lấy đầṳ ѵú kéo dài ra, lắc lư trái phải.
Cảm giác đau đớn ngứa ngáy làm da đầu Diệp Húc Du tê dại, tử ©υиɠ không chịu nổi phun ra lượng lớn âm tinh, nước l*и ấm áp tưới lên trên chân người nọ.
Đồng thời, đầṳ ѵú bị hung ác lôi kéo cũng tí tách chảy ra sữa trắng.
"Ưʍ... thật là thoải mái, không nghĩ tới em lại có khả năng như vậy, không chỉ có thể triều xuy mà còn có thể chảy sữa. Ông xã của em nói không sai, quả nhiên em trời sinh là mặt hàng dùng để bị ȶᏂασ."
"Em là... đĩ nứиɠ... a a... xứng đáng... bị đυ...."
"Em bị phá thân năm bao nhiêu tuổi?"
"Ưʍ... quên mất rồi..." Diệp Húc Du sa vào tìиɧ ɖu͙©, đã mất đi ý thức tự hỏi.
Nam nhân dưới tàng cây đột nhiên nâng chân lên, dùng sức đạp lên cặρ √υ' phì dưới chân, nước sữa vẩy ra. Diệp Húc Du vốn đã không còn sức lực chống đỡ nên bị đá ngã lăn ra, l*и da^ʍ còn chưa khép lại thoát ra khỏi chân hắn.
Hỗn hợp nước l*и và tơ máu đỏ tươi chảy ra từ giữa động da^ʍ đỏ tươi.
"Không dậy nổi... ngài đừng đuổi em đi mà..." Diệp Húc Du bị dọa rồi, tìиɧ ɖu͙© trong đầu lập tức chạy hết, đỏ mắt xin lỗi.
"Từ giờ trở đi, em chính là tính nô của tôi, em cũng không còn ông xã nữa." Nam nhân đi đến trước mặt cậu, nhấc chân đạp lên bộ ngực bự, khuôn mặt không chút biểu tình.
"Cảm ơn ngài, tiên sinh." Hai mắt Diệp Húc Du sáng lấp lánh nhìn nam nhân đẹp trai cao lớn đang dẫm lên chính mình.
"Em chỉ là một công cụ tiết dục của tôi mà thôi, không xứng gọi tôi là tiên sinh, em nên gọi tôi là chủ nhân."
"Dạ, chủ nhân." Diệp Húc Du nghe lời sửa miệng.
Từ đây, chủ nhân và tính nô cùng trải qua sinh hoạt vui sướиɠ.