Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 2

Chương 2
Tiếng chuông báo thức vang lớn, Lâm Thi Vũ trong chăn bông không kiên nhẫn vươn tay muốn đè chốt đồng hồ báo thức xuống, chính là ngoài ý muốn, trên tủ đầu giường cũng không có bóng dáng đồng hồ báo thức.

"Rời giường, Thi Vũ, nếu không đứng dậy sẽ đến muộn!" Mẹ Thi Vũ là Giang Anh đứng ở bên giường cao giọng trách móc, trên tay nắm lấy đồng hồ báo thức làm Thi Vũ sờ khắp vẫn không thấy được.

Thi Vũ hé mở chăn bông lộ ra một đôi mắt to long lanh ngập nước, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Giang Anh vừa thấy bộ dáng này của con gái, vội vàng để đồng hồ báo thức xuống, ngồi vào trên giường Thi Vũ, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi gặp ác mộng sao?"

Thi Vũ lau đi nước mắt trên mặt, kinh ngạc không thôi. "Tại sao lại khóc?"

Cũng không biết mình rốt cuộc là thế nào, từ nhỏ đã thường như vậy, khi tỉnh, phát giác chính mình khóc đến ướt đẫm.

Nàng không cho là đúng nhún nhún vai, "Không biết vì cái gì, luôn mơ thấy một người con gái dáng dấp rất giống mình và một người nam nhân bị một người khác gϊếŧ đi."

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng thường xuyên giống như trong mộng, vì người trong mộng mà cảm thấy đau lòng, coi mình chính như nữ nhân trong mộng, bởi vì nàng có thể cảm nhận được sự bi thương của người kia.

Giang Anh có chút đau lòng nhìn qua con gái. “Lại là nam nhân tóc đen rất dài kia giữ lại?"

Con gái nằm mộng như vậy đã không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lúc đầu nàng tưởng Thi Vũ xem quá nhiều manga (truyện tranh Nhật Bản) nên mới nằm mộng lung tung, chính là vài năm trở lại đây, Thi Vũ cũng đã gần hai mươi tuổi rồi, sớm đã không hề xem truyện tranh nữa, nhưng cái cảnh trong mơ này vẫn cứ bám lấy nàng, không cách nào tản đi.

Thi Vũ gật gật đầu. Nàng không dám nói cho mẹ, lần này mộng rõ ràng hơn, nàng thậm chí có thể biết rõ khoảnh khắc nữ hài gọi người kia là Lôi Tư. Bất quá, nàng tốt nhất là không nên nói, để tránh làm mẹ lo lắng hơn.

"Không có chuyện gì, mẹ."

Nàng xoay người xuống giường, đột nhiên không khí lạnh lẽo làm cho nàng sợ run cả người.

Giang Anh lập tức đem áo ngủ trên mặt ghế choàng lên trên vai nàng, giọng điệu trách cứ: "Buổi sáng thời tiết lạnh, đứng dậy cũng không choàng áo khoác, thật là!"

"Đã biết. Mẹ, hôm nay không phải làm lễ Chủ Nhật ư, sao còn chưa tới giáo đường?" Thi Vũ vội vã đuổi mẹ đi ra ngoài, không đành lòng làm cho mẹ vì giấc mộng của nàng mà hao tổn tâm trí.

"Mẹ đang rất vội, bất quá còn phải chờ con a!" Giang Anh vừa nói vừa từ tủ quần áo lấy ra một bộ Âu phục, thúc giục nàng, "Ngày hôm qua không phải con đồng ý cùng Tấn Kiệt đi chơi sao? Nó đã ở dưới lầu phòng khách đợi, con còn đang tại giường?"

"Anh ấy tới sớm như vậy sao?"

"Còn sớm? Hiện tại cũng đã hơn chín giờ. Tấn Kiệt không đến tám giờ đã tới rồi, nếu như không phải nó thương yêu con, cho con ngủ thêm một lát, mẹ đã sớm đi lên bảo con rời giường rồi."

Thi Vũ lười biếng duỗi lưng, "Cũng không phải con gọi là cái kia sao sớm tới."

"Còn nói? Con lại lười biếng như vậy, coi chừng Tấn Kiệt không nhớ con, đi lấy người khác, đến lúc đó mẹ xem con làm sao!"

Thi Vũ sợ hãi nhảy dựng lên, không quá tin tưởng nói: "Mẹ, mẹ sẽ không phải thật sự vội vã đem con gái gả ra ngoài chứ! Con chỉ mới gần hai mươi tuổi a."

"Gần hai mươi tuổi còn sợ sớm? Cũng đến tuổi làm mẹ rồi."

Thi Vũ vỗ cái trán kêu thảm một tiếng, "Con van mẹ! Đã bước vào thế kỉ 21 rồi, đầu của mẹ còn cổ hủ như vậy!"

"Không phải mẹ vội vã đem con gả đi, mà là mẹ không thể không đem con gả đi." Giang Anh oán giận nói. Nàng thật sự không có biện pháp nào với con gái nữa rồi, rõ ràng có một cái đầu óc khôn khéo, cũng không dùng vào việc học, nói cái gì đọc sách cũng không bằng có kiến thức thực sự, kết quả chỉ là đại học liên hợp mà hai năm đều rớt, nếu như không phải mình còn có hai đứa con học giỏi nhiều mặt, nàng nhất định sẽ vì đứa con gái này xấu hổ mà chết.

Bất quá khá tốt, hiện tại có một bác sĩ tính toán muốn tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, nàng cũng vui vẻ vì sắp được thoải mái tự tại.

Thi Vũ đảo mắt một cái, mặc cho mẹ đem nàng đẩy tới ngồi trước bàn trang điểm. Nàng không phải không biết khuyết điểm của mình, chính là cũng không có văn bản rõ ràng quy định ba là giáo sư cùng mẹ là giáo viên âm nhạc nổi danh thì nhất định phải sinh ra một người con gái đa tài đa nghệ!

"Trời cao đúng là công bằng, nếu như tất cả hạt giống vĩ đại đều rơi xuống nhà của chúng ta, lên trời không bị mắng bất công mới là lạ. Huống chi có một anh cả là thạc sĩ, một người anh hai là bác sĩ, cái này đã đầy đủ rồi, không cần phải nhiều thêm một người nữa a! Cho nên con gái bình thường mới là kiệt tác của ông trời công bằng nha." Thi Vũ dương dương đắc ý nói.

Giang Anh cười vặn vặn gò má trắng nõn của Thi Vũ, "Con gái a! Còn không biết thẹn. May mắn có huyết thống Tấn Kiệt thật tốt, bằng không mẹ thật lo lắng tương lai của con cũng giống như con vậy, không có gì gọi là trí tuệ."

"Nói gì vậy? Đừng quên con là do mẹ sinh ra nha."

"Ai nói? Con là do mẹ từ cô nhi viện nhận nuôi a." Giang Anh trêu tức nói.

Thi Vũ chu miệng, thật không hiểu thiên hạ còn có người mẹ nào giống như mẹ mình không, chỉ thích thương tổn con gái.

Giang Anh buông lược, để cho Thi Vũ có thể thay quần áo, "Mau thay quần áo nhanh lên, mẹ xuống dưới lầu đi gọi Tấn Kiệt." Nàng đi ra đến cửa vẫn không quên nhắc nhở con gái.

"Đã biết rồi, mẹ lúc nào cũng thiên vị Tấn Kiệt nhất."

"Ai bảo nó là con rể tốt tương lai của mẹ!" Nói xong, Giang Anh mở cửa đi ra.

Thi Vũ bất đắc dĩ thay Âu phục. Nàng quyết định, bất kể là như thế nào cũng không để cho mẹ đạt được chủ ý. Nàng mới gần hai mươi tuổi, sinh nhật hai mươi tuổi cũng còn chưa tới, làm sao có thể liền nhảy vào phần mộ hôn nhân nhanh như vậy?

Tuy nhiên nàng có điểm yêu mến Lam Tấn Kiệt, nhưng cảm giác yêu mến kia giống như là với anh trai mà thôi.

Cha mẹ Lam Tấn Kiệt đã di dân Canada, chỉ còn một mình hắn còn đang ở Đài Loan.

Hắn là bạn đồng học với anh hai, đều là sinh viên học rộng tài cao, con người lịch sự lại khôi hài, có thật nhiều nữ sinh yêu mến hắn, lại còn có cả phần lớn nam nhân chủ nghĩa (đam mỹ).

Nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn là năm trước tại Hạ Thiên, khi đó hắn mới tốt nghiệp viện y học, cùng với anh hai đi làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện, năm đó cũng chính là lần đầu tiên nàng thi rớt, tâm tình rất tệ.

Từ đó trở đi, hắn liền thường thường xuất hiện ở trong nhà, lúc đầu mang nàng đi khắp nơi chơi, hy vọng có thể làm cho nàng quên khổ sở thi rớt.

Về sau hắn lại không để ý sự phản đối của hai anh nàng, đơn giản chỉ giúp nàng học bổ túc, để sang năm thi lại.

Còn nhớ rõ khi đó hắn đối với nàng chính là tràn đầy tin tưởng, bởi vì hắn tin tưởng một người cha giáo sư, một người mẹ chuyên gia âm nhạc, một người anh vật lý học cùng một người anh bác sĩ nổi tiếng thì em gái nhất định là huyết thống tốt đẹp, ý nghĩ thật rõ ràng là đúng, nào biết một tháng sau, hắn rốt cục ngửa mặt lên trời thở dài, quyết định buông tha cho nàng, bởi vì nàng thật sự là một người ngoại tộc, một khối gỗ mục không thể điêu khắc.

Thay xong bộ Âu Phục mà mẹ kiên trì bắt nàng mặc, nàng xem lại trước gương thật kĩ lần nữa, xác định có thể mới cầm lấy ba lô gấu koala xuống lầu.

Trong phòng khách rộng rãi, chỉ có một mình Lam Tấn Kiệt ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, cầm trong tay một tờ tạp chí.

Nghe thấy thanh âm có người xuống lầu, hắn ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Thi Vũ sôi nổi xuống lầu.

"Lớn như vậy, còn quá tinh nghịch, coi chừng ngã bị thương chân."

"Có làm sao đâu? Dù sao anh cũng là bác sĩ ngoại khoa!"

"Anh là bác sĩ ngoại khoa, cũng không phải là sư phụ nối xương, trừ phi em không còn muốn cặp chân dài mỹ lệ kia, bằng không anh cũng không giúp được gì." Tấn Kiệt đùa giỡn nói.

Thi Vũ làm cái mặt quỷ, không chút sợ hãi nói: "Từ nhỏ em đã là một đứa nhóc khỏe mạnh, ít đi bệnh viên, bằng không cha mẹ đã bị các vị "đại phu" làm cho cực khổ đến chết."

"Đừng quên, anh hai Vĩ Minh của em cũng là bác sĩ!" Tấn Kiệt nhắc nhở nàng.

"Cho nên nói, hai người đều giống như nhau, mới có thể luôn khinh thường em." Thi Vũ nhìn xuống đồng hồ trên tay, hơn mười giờ rồi. "Chúng ta đi đâu chơi?"

Tấn Kiệt lấy ra hai vé xem phim, chuẩn bị cho nàng một sự kinh ngạc."Xem phim, là em thích xem, bạn của anh vừa tặng hai cái vé mời này." Hắn đem vé đưa cho nàng.

"ID4!" Thi Vũ vui vẻ nói, "Tuyệt quá, vừa kịp suất chiếu sáng, cám ơn anh, Tấn Kiệt."

"Đừng cám ơn, muốn xem cũng nên nhanh một chút, bằng không sẽ không thể đến kịp."

☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆

Đi ra rạp chiếu phim, dạo bước tại đường Tây Môn Đinh náo nhiệt, Thi Vũ vô cùng vui vẻ nói: "Thật tuyệt! Thật muốn xem lại một lần nữa."

"Nếu như em muốn xem, đi lễ xong chúng ta lại cùng đến xem."

"Không nên! Cùng một cuộn phim, lại cùng một người đến xem, vậy không có cảm giác gì mới lạ."

"Vậy em muốn cùng ai tới xem?" Không phải là có bạn trai khác a? Tấn Kiệt có chút cảnh giác hỏi.

Nhìn đến bộ dạng khẩn trương kia, Thi Vũ bất giác nở nụ cười.

"Không nên suy nghĩ lung tung, trừ anh ra, trước mắt mẹ của em chắc là sẽ không cho phép bất luận kẻ nào theo đuổi em."

"A, nguyên lai em là đang gạt anh."

"Ai nói! Em là nói nếu xem xét mà nói..., có thể là đi cùng Thụy Phân hoặc là Tú Quyên, đây cũng không phải là lừa gạt anh."

Nghe được Thi Vũ bảo là muốn đi cùng bạn gái, Tấn Kiệt lập tức thở dài một hơi, "Nhanh lên một chút, em muốn đi đâu ăn cơm?"

Thi Vũ suy nghĩ một chút, "Đi tiệm ăn nhanh ăn Hambơgơ."

"Cái gì? Em đừng nói là sẽ ăn thay cơm trưa a."

"Có cái gì không thể? Đại gia không phải đều là như thế sao? Chẳng lẽ anh không muốn mời em?"

"Làm sao có thể? Anh chỉ nghĩ Hamburgơ không có gì dinh dưỡng. . . . . . Ai! Thôi được, liền theo ý em." Tấn Kiệt muốn đem nàng đến lớp dinh dưỡng học một khóa, bất quá nhìn lên thấy nàng một bộ dạng mắt hạnh trợn lên, liền thức thời nhanh chóng ngậm miệng.

Hắn đưa nàng đi tìm một tiệm ăn nhanh.

Đi ngang qua một cái công trường kiến thiết thì đột nhiên một luồng gió mạnh thổi tới, hai người công nhân khiêng khung sắt đi ở trên cao bị mất trọng tâm, khung sắt màu đen từ trên độ cao mười tầng rơi xuống.

"Thi Vũ, cẩn thận!" Tấn Kiệt đi ở phía sau mắt thấy khung sắt sắp nện vào trên đầu Thi Vũ, bất giác cùng với người đi đường lên tiếng kinh hô.

Đột nhiên, lại là một luồng gió mạnh thổi tới, đem khung sắt cách đỉnh đầu Thi Vũ không đến mười mét thổi đi, khung sắt rơi xuống bên chân Thi Vũ.

Trong khoảng thời gian ngắn, người qua đường đều đi tới vây thành một vòng, có một ít người quan tâm nàng có bị thương hay không, có một ít người trách công nhân làm việc không cẩn thận, thiếu chút nữa xảy ra án mạng.

Tấn Kiệt than dài một hơi, chạy lên trước nâng Thi Vũ đã bị kinh hãi mà chân nhũn ra ngồi liệt trên mặt đất dậy."Em có khỏe không! Có bị thương không?"

Thi Vũ thất thần lắc đầu, không thể tin được chính mình lại có thể nhặt về được một mạng.

Người qua đường không thể không khen Thi Vũ vận tốt, thậm chí có chút người qua đường hiếu kỳ hỏi ——

"Tiểu thư, vận của ngươi thật sự là may mắn, có thể nói cho ta biết ngươi bái thần nào không?"

"Tiểu thư, xin hỏi ngày tháng năm sinh?"

Lúc này, hai người công nhân trên cao đi theo đốc công cũng lo lắng chạy tới.

"Tiểu thư, thực xin lỗi! Thực xin lỗi, có bị thương không? Có cần phải vào bệnh viện không?"

Đốc công cõi lòng đầy áy náy, quan tâm nhìn qua Thi Vũ.

Tay Thi Vũ vịn cánh tay Tấn Kiệt chậm rãi đứng lên, có chút lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp vẫn không có một tia huyết sắc.

"Không cần, tôi chính là bác sĩ, tôi sẽ dẫn cô ấy đi bệnh viện. Không cần các người, " Tấn Kiệt vừa nghĩ tới thiếu chút nữa là mất đi Thi Vũ, không khỏi giận dữ.

"Làm việc cẩn thận một chút, biện pháp an toàn phải làm tốt. Cũng biết bởi vì các người nhất thời sơ sẩy, có thể sẽ hại chết người!"

"Dạ, chúng tôi từ nay về sau sẽ cẩn thận. Thực xin lỗi, thật sự là thật có lỗi!"

"Thôi, Tấn Kiệt, đừng làm khó dễ bọn họ, bọn họ cũng là dựa vào lao động mà kiếm cơm, nếu như phát sinh ngoài ý muốn, trong lòng bọn họ cũng sẽ thật không vui." Thi Vũ không muốn truy cứu nữa.

Tấn Kiệt nghe nàng nói như vậy, cũng không nên lại trách cứ các công nhân, vịn Thi Vũ đi về hướng chỗ đỗ xe.

Thi Vũ ngẩng đầu quan sát bầu trời sáng sủa bao la mà không mây, không biết trận gió mạnh kì quái là từ đâu thổi tới.

☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆

Từ sau khi sự việc kia phát sinh, Giang Anh liền nghiêm khắc cấm Thi Vũ rời khỏi nhà, bắt buộc nàng phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Trời mới biết! Nàng toàn thân cao thấp căn bản bị thương một chút cũng không có.

Không được, nàng đã nằm năm ngày rồi, lại nằm xuống xương cốt của nàng nhất định sẽ biến mất, nàng phải nghĩ một cái biện pháp đi ra bên ngoài hít thở không khí mới được.

Nàng vừa mới định nâng máy điện thoại trong phòng lên, tiếng chuông cũng vang lên ngay lúc đó.

"Uy, tìm người nào?"

" Thi Vũ sao? Mình là Thụy Phân."

Cái loa kia truyền đến âm thanh quen thuộc của Thụy Phân, nàng cùng Tần Tú Quyên đều là bạn thời trung học của Thi Vũ.

Thụy Phân thi đậu đại học hệ ngoại văn Đài Loan, Tú Quyên và nàng thi rớt giống nhau, bất đồng chính là, Thi Vũ rảnh rỗi trong nhà không có chuyện gì, Tú Quyên cũng đã tự mình kiếm sống.

"Có thể hay không? Đi ra ngoài một chút được không?"

"Đương nhiên được, mình đang định gọi điện thoại hướng các bạn cầu cứu!"

Thi Vũ hưng phấn nói. Nàng rốt cục có cớ có thể thoát đi "Ma chưởng" của mẹ.

"A, trùng hợp như vậy?" Thụy Phân có chút hoài nghi nói.

"Thật sự. Mẹ của mình buộc mình nằm ở trên giường cả ngày, quả thực đối đãi giống như bệnh nhân, mình đang lo không có cớ để đào thoát! Hiện tại vừa vặn rất tốt, có cậu làm tấm chắn, mẹ của mình sẽ phải đáp ứng để cho mình ra khỏi nhà mà."

Thụy Phân trong suy nghĩ của Giang Anh là mẫu con gái lý tưởng, bởi vậy đối với nàng chính là yêu mến vô cùng, có khi thậm chí còn hay nói giỡn Ôn Thụy Phân là sinh ở bệnh viện nào, làm việc không tốt nên khi đó ôm sai hài nhi rồi.

"Xem ra mình không chỉ là cứu tinh của Tú Quyên, càng là Chúa cứu thế của cậu nha."

Thanh âm của Thụy Phân tràn đầy vui vẻ.

"Có ý tứ gì?" Thi Vũ không hiểu hỏi.

"Gặp mặt rồi hãy nói. Mình cùng Tú Quyên đang ở gần đây, chúng mình sẽ lái xe đi đón cậu."

"Được rồi! Mau lại đây a!" Thi Vũ dặn dò nàng.

Nàng cao hứng cúp điện thoại, sửa sang lại dung nhan cho thật tốt rồi cầm balô gấu koala đi xuống lầu.

"Vừa nãy là ai gọi điện thoại tới?" Giang Anh ngồi ở đại sảnh vừa thấy nữ nhân cao hứng bừng bừng đang đi xuống lầu, lập tức có cảnh giác. Trực giác nói cho nàng biết, cái đứa con gái tinh nghịch này lại muốn chơi trò gì rồi.

" Thụy Phân, bạn ấy có việc gấp tìm con."

Thi Vũ vừa nói vừa đi hướng phòng khách, thấy không chỉ có Tấn Kiệt ngồi ở trên ghế salon, mà còn có anh hai Vĩ Minh của nàng.

Tấn Kiệt vừa nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ ra tươi cười.

" Mỹ nhân ngủ đã dậy. Anh đang định đi mời em xuống lầu."

Từ sau khi sự kiện kia xảy ra, cơ hồ thời gian hắn không có đi làm đều sẽ ở tại nhà Thi Vũ.

Nàng hướng Tấn Kiệt cười phất phất tay, xem như chào hỏi, "Thật là xấu hổ, em phải đi ra ngoài một chuyến."

"Là chuyện gì quan trọng như vậy?" Giang Anh có chút không vui hỏi.

Nàng biết rõ cái này nhất định lại là kế lừa dối của con gái. Nuôi con gần hai mươi năm, trong đầu nàng có bao nhiêu ý tứ quỷ quái, người làm mẹ như nàng sao lại không biết?

"Thật sự." Thi Vũ giơ tay phải lên, một bộ dạng muốn thề, "Con thật không có lừa mẹ, Thụy Phân các nàng đang trên đường đến đây."

"Nhóc con là không có lừa mẹ, bất quá là cùng cô gái tài ba kia thông đồng."

Vĩ Minh từ trong đống báo chí ngẩng đầu lên, một bộ dáng xem kịch.

"Anh hai."

Thi Vũ đá hắn một cước, ám hiệu hắn câm miệng.

"Tấn Kiệt đã chờ con một buổi sáng rồi, con tốt nhất nên cùng nó ra ngoài, đem nó ra khỏi nơi này a!" Giang Anh nhịn không được quở trách Thi Vũ vì đã làm Tấn Kiệt tổn thương.

Tấn Kiệt đứng lên, "Bác gái, không sao, con đi theo cùng Thi Vũ, dù sao nhiều người càng náo nhiệt."

"Không được. Chúng ta con gái đi dạo phố, anh là một đại nam nhân đi theo, như vậy không được a!" Thi Vũ lập tức phản đối. Nói giỡn, mất nhiều sức lực như vậy chính là muốn tự do đi ra ngoài, làm sao lại có thể để cho hắn đi theo?"Mẹ, con thật sự có việc, con cùng Thụy Phân và Tú Quyên có hẹn, các nàng lập tức sẽ tới."

Giống như là để chứng minh nàng không có nói sai, chuông cửa vang lên đúng vào lúc này.

Thi Vũ hướng mẹ làm cái mặt quỷ, cao hứng chạy ra mở cửa.

Giang Anh hoài nghi theo sau, trông thấy ngoài cửa thật là Thụy Phân cùng Tú Quyên.

"Bác gái, người mạnh khỏe." Thụy Phân cùng Tú Quyên đứng ở cửa ra vào hướng Giang Anh chào hỏi.

Thi Vũ rất sợ sự tình bị lộ, liền kéo các bạn đi hướng ra ngoài.

"Mẹ, chúng con có việc đi trước. Tấn Kiệt có việc gì..., hôm nào rồi nói sau! Bye bye!"

Thi Vũ cùng Thụy Phân, Tú Quyên nhảy lên xe, trên mặt có một sự vui sướиɠ được giải thoát.

"Việc gì mà cao hứng như vậy?" Tú Quyên khởi động xe, có chút không giải thích được hỏi.

"Không phải là trúng sổ xố đặc biệt nga!"

Thi Vũ gõ đầu Tú Quyên một cái, "Mình van cậu, đừng cứ mãi tiền ơi tiền được không? Cậu như vậy sớm muộn gì cũng chết trong đống tiền."

"Ai như cậu mệnh tốt như vậy, ba có tiền, mẹ giúp cậu ngày thường xinh đẹp, hiện tại dựa vào cha mẹ, tương lai dựa vào lão công, kia đâu giống như chúng mình phải tầm thường cả đời a!" Tú Quyên phản bác.

"Cái gì với cái gì! Ai nói tương lai của mình nhất định phải dựa vào lão công?"

"Không dựa vào lão công? Cậu nghĩ, sau khi kết hôn Lam Tấn Kiệt còn có thể cho cậu đi ra ngoài đi làm sao?" Tú Quyên hỏi lại.

Thụy Phân hướng Thi Vũ nháy mắt, "Đừng để ý tới Tú Quyên, nàng vừa thất tình, nàng bây giờ nhận không ra người tốt."

Thi Vũ một bộ thần sắc bừng tỉnh hiểu ra, "A, nguyên lai hôm nay lại là ngày kỷ niệm đại tình nhân của chúng ta thất tình a! Được rồi, cảm tạ các cậu cứu mình thoát ly ma chưởng, mình mời các cậu uống cà phê."

Bên ngoài mặt trời treo trên cao, vài đám mây xẹt qua không trung, mùa hè thật là chói chang, quán cà phê làm ăn đặc biệt tốt.

Thi Vũ vừa thoát khỏi nắm giữ của mẹ ngồi cạnh vị trí cửa sổ, ngồi đối diện Thụy Phân cùng Tú Quyên.

Thi Vũ nhàm chán nhìn qua ngoài cửa sổ, không có hứng thú đi nghe Tú Quyên kể chuyện thất tình. Nàng nhìn chăm chăm vào dòng người đi bộ, có người đi qua vội vàng, tựa hồ đang thi chạy với thời gian; cũng có người giống như các nàng, bước có bước không rảnh rỗi gϊếŧ thời gian.

"Uy! Thi Vũ. . . . . . Lâm Thi Vũ."

"A! Chuyện gì?"

Thi Vũ bị tiếng kêu đột nhiên làm cho hoảng sợ.

"Cậu rốt cuộc có đang nghe mình nói chuyện hay không a?" Tú Quyên phát giác Thi Vũ căn bản cũng không có nghe, bắt đầu kháng nghị.

"Nói cái gì?"

Nàng có chút mờ mịt hỏi.

Tú Quyên reo lên, "Thầy tướng số a!"

"Tính mệnh cái gì?"

"Tú Quyên nói ba người chúng ta vận đều tốt, thoáng cái là cậu phát sinh ngoài ý muốn thiếu chút nữa mất mạng, thoáng cái lại là nàng thất tình, cho nên nàng nghe người ta nói có một vị thầy tướng số rất linh, muốn chúng ta cùng đi xem." Thụy Phân giải thích.

"Không, không cần phải vậy, các cậu biết rõ là mình không tin cái này." Thi Vũ vội vàng khoát tay cự tuyệt.

"Không sao! Đi nhìn xem một chút, không phải làm thật." Tú Quyên khích lệ nói.

"Không tin cậu còn đi?"

"Thú vị a! Cho dù không phải thật sự, cũng có thể an ủi mình một chút a."

"Không cần phải vậy, mình tuyệt đối không làm chuyện lừa mình dối người." Thi Vũ giữ nguyên kiên trì không đi.

"Thôi, Tú Quyên, không phải cậu nói ở phía đối diện sao? Để cho Thi Vũ ở chỗ này chờ hạ hỏa, mình cùng cậu đi là được." Thụy Phân thấy hai người không ai chịu ai, đành phải ra mặt hoà giải.

"Được rồi! Thi Vũ, cậu thực sự không đi? Rất linh a! Cậu cũng đừng hối hận."

Tú Quyên lúc gần đi vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi một lần nữa.

"Sẽ —— không —— hối —— hận!" Thi Vũ rất khẳng định nói cho nàng biết.

Thi Vũ không biết là lần thứ mấy nhìn đồng hồ trên tay, hai hàng lông mày cũng bởi vì không kiên nhẫn chờ đợi mà hơi nhíu lại. Theo lý thuyết, nàng lúc này hẳn là phải đi dạo phố hoặc xem bộ phim chờ mong đã lâu, chính là hết lần này tới lần khác ngồi khô ở chỗ này, cũng là vì Tú Quyên thất tình. Trời mới biết Tú Quyên trong vòng một năm đã thất tình mấy lần, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi lần thất tình sẽ đi tìm thầy bói chỉ điểm một chút, thật không rõ tại sao nàng phải vội vã tìm phiếu cơm dài hạn như vậy.

Thi Vũ uống một ngụm cà phê, đôi mi thanh tú càng chau lại. Cà phê đã lạnh, nếu trong lúc này gọi thêm một ly cà phê sẽ chỉ còn một nửa giá, nhưng Thi Vũ quyết định không uống thêm nữa, nàng muốn đích thân đến phố đối diện có Tướng Mệnh quán đi tìm hai nàng kia, bởi vì các nàng lần này thật sự đi quá lâu.

Đến quầy hàng trả tiền, Thi Vũ hướng phố đối diện đi đến.

Đẩy ra cửa chính của Tướng Mệnh quán, bên trong u ám không có ánh sáng khiến nàng khẽ cau mày. Nàng gần đây không tin mệnh do thiên định, nàng cho rằng chỉ cần chịu cố gắng, có thể làm được hết thảy.

Một gã cùng đệ tử mệnh sư dẫn nàng vào cửa trước, đi vào nội đường. Một vị sư già trước tuổi chừng bảy mươi ngồi ở bàn trước một cây bách màu đỏ rất lớn, sau lưng thời cúng vài tượng thần không biết tên, chính diện thì là một bức Lưỡng Nghi rất lớn.

Vị sư già trước tuổi kia đang giúp Thụy Phân cúng, Tú Quyên thì ngồi ở một bên nghe rất cẩn thận.

Thi Vũ kinh ngạc vì Thụy Phân rất ít coi bói lại cũng đến đây xem mệnh.

Vị sư già trước tuổi tựa hồ phát giác được trong phòng thêm một người mà ngẩng đầu, lại như phát hiện cái gì mà nhìn thẳng chằm chằm vào Thi Vũ, hoàn toàn đã quên Thụy Phân đang chờ coi bói.

Thi Vũ toàn thân cảm thấy rất không được tự nhiên, đi về hướng Tú Quyên, cố ý lảng tránh ánh mắt vị sư già trước tuổi.

"Xem xong chưa? Cần phải đi." Thi Vũ thúc giục.

Tú Quyên rất hưng phấn lắc đầu, "Còn chưa xong! Vị mệnh sư này nói rất chuẩn, từ trước tới nay chưa có người nào xem chuẩn như vậy. Ông ta có thể nhìn thấy tương lai, tựa như là một thần tiên sống."

Thi Vũ liếc mắt, đáy lòng không hề tin lời nói của kẻ mê tín này.

" Thần tiên sống có hay không nói ngươi khi nào sẽ lại thất tình?"

"Không! Thần tiên sống nói hôn nhân của mình nửa năm sau sẽ có tin tức, như vậy sẽ không có thất tình nữa rồi. Thi Vũ, cậu cũng xem thử đi! Rất chuẩn." Tú Quyên nói với Thi Vũ.

"Tử không nói: quái lực loạn thần"* Thi Vũ nhẹ giọng nhắc nhở, đồng thời nhìn vị lão thầy tướng đang hướng tới trước mặt nàng. Dù là ông ta thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi, nhưng bước tiến vững vàng, một chút cũng không thua người ở tuổi trung niên.

*Khổng Tử không nói về (bốn điều này): quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.

"Cô gái, có thể hay không cho ta xem tay cô một chút?" Thanh âm của ông ta hùng hậu có lực, tựa hồ luyện qua khí công.

Thi Vũ có chút xấu hổ mà do dự, trong đầu đang tính toán phải làm sao nói cho ông ta biết là mình không tin vào mấy trò tướng số này.

"Mệnh lý cũng giống với thiên văn và địa lý, đều là một môn học vấn, không liên quan tin tưởng hay không tin tưởng." Vị sư già trước tuổi tựa hồ có thể xem thấu tâm cảnh của nàng, sau đó thận trọng lật tay phải của Thi Vũ lên xem thử, sau đó lấy làm kì quái nói: "Lạ, thực lạ, trên đời lại có loại người này tồn tại!"

"Là ý gì?" Thụy Phân cùng Tú Quyên chạy tới tò mò hỏi.

"Mạng của nàng cũng không thuộc về nàng. Nếu như ta suy tính không sai thì có thể nói...cô gái này từ bảy tuổi trở đi đã sanh bệnh nguy hiểm tính mạng, từ đó không có bệnh nữa."

Thi Vũ có chút kinh ngạc nhìn vị sư già trước tuổi, bởi vì nàng đúng như là lời vị sư già trước tuổi nói, từ bảy tuổi lần đầu tiên bị sốt cao suýt chết, thì không còn bị bệnh nữa, cho dù là cảm mạo cũng chưa từng bị qua.

"Thi Vũ, có thật không?" Thụy Phân vội vàng hỏi.

Thi Vũ còn chưa nói gì, vị sư già trước tuổi đã thay mặt Thi Vũ trả lời: "Nàng không chỉ không có bệnh gì, chỉ sợ trầy da cũng là chưa từng có."

Thật sự, những đứa trẻ khác tại giai đoạn đang phát triển đa tất cả đều bị thương, nhưng Thi Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng bị qua. Nhớ rõ thời điểm học tiểu học, thầy giáo dẫn cả lớp đi bộ đường xa ở vùng ngoại ô, lúc ấy nàng cùng vài đứa bạn tinh nghịch lợi dụng thời gian ăn cơm mà chạy lên núi, không cẩn thận một chút, nàng cùng hai người bạn khác lăn xuống triền núi. Kết quả hai người bạn một cái gảy chân, một cái bị trật tay, chỉ có nàng hoàn toàn vô sự.

Thi Vũ bây giờ nhớ tới, lúc ấy bị rơi xuống triền núi, giống như có cái gì giảm xóc khi chính mình rơi xuống bởi vì lúc ấy nàng là người đầu tiên rơi xuống, sức lăn cũng đặc biệt lớn.

Tú Quyên chuyển hướng vị sư già trước tuổi, tràn ngập hứng thú nói: "Đại sư, tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ tại cậu ấy là cái gì tiên nhân hạ phàm đầu thai?"

Vị sư già trước tuổi lắc đầu, một đôi con mắt lợi hại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thi Vũ. "Cô được một cổ sức mạnh cường đại thủ hộ lấy."

Đây không phải sức mạnh của người, cũng không phải sức mạnh của thần, là sức mạnh đến từ một thế giới vô danh, mà chủ nhân sức mạnh rất nhanh sẽ đi đến."

"Có thể nói cho tôi biết là ai, sức mạnh gì? Tại sao tôi lại có?" Thi Vũ bị nâng lên lòng hiếu kỳ. Nàng rất muốn biết rõ người này có liên quan đến cảnh trong mơ của nàng hay không.

Vị sư già trước tuổi tiếc nuối thở dài, lắc đầu, "Thật xin lỗi, năng lực của ta không đạt được tới đó, ta không thể nhìn thấy chủ nhân của sức mạnh. Nhưng trực giác của ta nói cho ta biết, hắn đợi ngươi đã lâu rồi, không còn kiên nhẫn chờ đợi, hắn muốn tới lấy thứ thuộc về hắn."

"Thứ gì?"

"Cô! Cô là của hắn. Nhớ kỹ, cô gái, chỉ có chân thành tin tưởng cùng kiên nhẫn mới có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, tìm được hạnh phúc, bằng không cô sẽ vĩnh viễn trầm luân trong bạt ngàn tăm tối." Vị sư già trước tuổi nói.

"Chủ nhân sức mạnh kia lúc nào sẽ đến?" Tú Quyên không ngừng hỏi liên tục.

"Ngay tại ngày cô tròn 20 tuổi đó." Vị sư già trước tuổi nói với Thi Vũ :"Nhớ kỹ, chỉ có thật lòng tin tưởng mới có thể hóa giải hết thảy."

☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆

"Thi Vũ, em làm sao vậy."

Tấn Kiệt hô lên vài lần liền, mới đem hồn của Thi Vũ từ giới hạn xa xôi gọi trở về.

"A, thực xin lỗi. Có chuyện gì không?" Thi Vũ lấy lại tinh thần, nhìn qua vẻ mặt quan tâm của Tấn Kiệt.

Tấn Kiệt đem một tờ báo cáo kiểm nghiệm đưa vào tay nàng." Ba ba tự mình kiểm tra cho em, hết thảy bình thường. Đây là kết quả kiểm nghiệm, anh hai em bảo anh lấy ra cho em."

Thi Vũ lúc này mới nhớ tới chính mình đang ở tại bệnh viện anh hai công tác, nàng đã làm kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện của ba ba, nàng hôm nay là tới lấy báo cáo.

"Vừa nãy đang suy nghĩ gì? Có phải là nghĩ tới anh? Nhìn em nghĩ đến xuất thần như vậy." Tấn Kiệt ngồi xuống tại ghế bên cạnh nàng.

"Tốt lắm! Anh có cái gì đáng giá để em suy nghĩ?" Thi Vũ cầm lấy báo cáo gõ nhẹ một cái lên đầu của hắn.

Tấn Kiệt ôm đầu né tránh, giả bộ la lên: "Oa! Cứu mạng a! Mỹ nữ động thủ đánh người."

Nghe được tiếng cầu cứu của hắn, Thi Vũ không nhịn được cười.

"Không được, nào có người hô cứu mạng như vậy, bị người khác nhìn còn tưởng rằng anh đang ở đây diễn trò."

Tấn Kiệt giơ hai tay lên làm trạng thái đầu hàng, "Hảo, không diễn trò, vậy em có thể nói cho anh biết em là đang suy nghĩ đến soái ca sao? Nhưng cũng đừng quá thẳng thắn, tâm linh anh yếu ớt rất dễ dàng bị tổn thương."

Thi Vũ liếc mắt một cái, "Nếu như lòng của anh thực dễ dàng bị thương như vậy, em đây cũng không cần phải biểu diễn hết các kĩ năng cũng không đuổi anh đi được."

Tấn Kiệt thu lại tươi cười, sắc mặt nghiêm chỉnh, "Anh thật sự không có lực hấp dẫn như vậy sao? Một chút cũng không hấp dẫn được em?"

Thi Vũ rất không muốn thương tổn hắn, nhưng mà nàng đối với hắn cảm giác thật sự vẻn vẹn dừng ở tình cảm anh em, nàng hi vọng có cô gái tốt hơn mình có thể làm bạn với hắn."Thực xin lỗi, bất quá em thật sự rất thích anh."

Là ưa thích không phải yêu, Tấn Kiệt rất rõ ràng địa vị mình ở trong suy nghĩ của nàng. Nhưng mà cũng tốt, hắn nghe ra là được ưa thích chứ không phải chán ghét, đó có phải hay không là mình vẫn còn cơ hội?

"Vậy em nói cho anh biết là em đang suy nghĩ cái gì. Không phải là suy nghĩ lời nói của thầy tướng số kia chứ!"

Thi Vũ đã từng kể với hắn lời của vị sư già trước tuổi, bất quá bị hắn khiển trách vì lời nói vô căn cứ.

"Không biết vì cái gì, hai ngày này em một mực nhớ lời ông ta nói, cùng với suy nghĩ về giấc mộng kia."

"Nam nhân tóc dài đó?"

Nếu như có thể, hắn hi vọng mỗi đêm đều xuất hiện ở trong mộng của nàng.

Thi Vũ uể oải gật đầu, "Giấc mộng này đã kéo dài nhiều năm, chưa bao giờ gián đoạn."

"Có lẽ. . . . . ." Tấn Kiệt đầu tiên là do dự một chút, mới thở dài nói: "Anh đưa em đi gặp một ông bác sĩ tâm thần nổi tiếng."

Đề nghị của hắn làm cho Thi Vũ không được thoải mái. Vốn là, có ai không có việc gì mà lại muốn đến khoa tâm thần, chẳng phải nói rõ bản thân mình có tật xấu sao?

"Anh nghĩ rằng em có chứng vọng tưởng?"

"Không! Không! Không phải!" Tấn Kiệt vội vàng khoát tay, "Ý của anh là, có lẽ em từng xem qua phim hoặc chuyện xưa gì đó, có một số nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc, đến bây giờ không có cách nào quên được."

"Không có." Thi Vũ rất khẳng định nói."Nếu như là phim, em nhất định sẽ ở tại địa phương khác mà nhìn thấy được người giống vậy, vì cái gì không có? Coi như là, chuyện xưa rất hay, đều là tưởng tượng không căn cứ mà hình thành, làm sao trở thành hình ảnh được khắc sâu?"

"Có lẽ em nên đi đến bác sĩ tâm lí." Tấn Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cũng đều giống như nhau thôi! Đối với Thi Vũ mà nói, bác sĩ khoa tâm thần cùng bác sĩ khoa tâm lí ngoại trừ xưng hô không giống nhau, vấn đề còn lại cũng không khác biệt lắm.

"Lam Tấn Kiệt, em cảnh cáo anh, nếu như anh đem em ra đối đãi như bệnh nhân, em sẽ trở mặt với anh."

Nhìn Thi Vũ tức giận đỏ mặt lên, một bộ dáng thực xinh đẹp, tim Tấn Kiệt bắt đầu đập hỗn loạn. Một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng, đều làm tim hắn đập nhanh..

"Em đã tin tưởng vị thầy tướng số kia như vậy, vì cái gì không đem giấc mộng của em nói cho ông ta biết?" Thanh âm Vĩ Minh đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.

Không biết hắn đến từ lúc nào, nhưng chắc là đã một lúc rồi, bởi vì hắn biết rõ bọn họ đang nói cái gì.

Thi Vũ nhìn anh hai, lúng túng nói: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng lúc đó quên hỏi. Ngày hôm sau nữa thì thầy tướng số chỗ đó lại nói vị kia là bằng hữu của hắn, là quái nhân không dễ dàng xuống núi. Hỏi hắn ở nơi nào có thể tìm tìm được, hắn cũng không nói, chỉ nói đó là một cái duyên." Nàng nhẹ giọng than thở, tự trách mình bỏ qua cơ hội tốt.

Vĩ Minh nhún nhún vai. Hắn cùng Tấn Kiệt cũng không phải tin tưởng loại sự việc này, nhưng mà em gái gặp được thầy tướng số nói sự việc chuẩn xác như vậy, khiến người ta không thể không tin tưởng.

"Có thể giấc mộng của em là một ít trí nhớ của kiếp trước." Vĩ Minh nói rõ.

"Không thể nào!" Tấn Kiệt nhịn không được kêu thảm thiết. Hắn vốn muốn nói, đường đường một cái chủ nhiệm ngoại khoa mà tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này? Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của bọn họ, lập tức đổi giọng: "Có lẽ nên dùng thuật thôi miên để trở lại kiếp trước."

Thi Vũ cùng Vĩ Minh rất ăn ý thưởng cho Tấn Kiệt một cái liếc mắt.

"Anh đang ở đây truyền bá tôn giáo sao?" Thi Vũ tức giận hỏi.

Tấn Kiệt phi thường vô tội, ủy khuất nói: "Là tại hai người mà, anh bất quá chỉ là đưa ra một cái ý kiến!"