Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 515: 515: Thịt Ngọc

Trái ngược với khung cảnh hùng vĩ của núi đồi tuyết trắng và đồng cỏ phấn hồng tươi tốt bên trong xe bọc thép thì bên ngoài trận chiến vẫn đang diễn ra vô cùng ác liệt...

Rất may dù không có support nhưng trước thi triều toàn là thây ma phổ thông khá lắm mới được một vài con thây ma cao cấp, đội thị nữ vẫn thể hiện trình độ của những cận vệ trung thành bên cạnh Huyết tổ đại nhân không ngừng chém chết bất kỳ con thây ma nào dám tiến đến gần.

Thi triều cả nghìn con dường như vẫn còn hơi ít với đội thị nữ đời đầu của Huyết tộc.

Bất chợt khi đang đứng trước thi triều không ngừng chém gϊếŧ những con thây ma xông đến...

Lâm Mỹ Anh đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm rất kỳ lạ, ánh mắt đẹp sắc sảo như băng tinh khẽ nhìn quanh một vòng rồi vô tình dừng lại trên chiếc xe bọc thép phía sau.

Bằng giác quan của một nữ nhân, Lâm Mỹ Anh có thể cảm nhận được một tia nguy hϊếp rất kỳ lại xuất phát từ bên trong chiếc xe kia, chỉ là bên trong chiếc xe của Trần Lâm thì có gì mà nguy hiểm, huống chi cảm giác kia cũng không phải là cảm giác nguy hϊếp đến tính mạng mà dường như là nguy hϊếp đến...!địa vị.

Quả thật là vô cùng kỳ lạ không biết đâu mà lần....

Ngược lại bên trong xe bọc thép...

Bích Ngọc cũng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, đôi mắt to tròn long lanh đái nước như một viên bảo ngọc không nhịn được trừng lớn nhìn hung vật to lớn gân guốc ngay trước mũi mình, khoảng cách gần đến mức Bích Ngọc có thể ngửi được hương vị đặc trưng cùng hơi ấm ma mỵ đang không nhưng tỏa ra.

Tuy nhiên tất cả đều không quan trọng, đều quan trọng nhất trong mắt Bích Ngọc lúc này chỉ có một từ “lớn”.

Với một nữ ca sĩ như Bích Ngọc tuy không đến mức dùng từ “từng trải” để hình dung nhưng chắc chắn cũng không phải loại non tơ không biết gì, vừa thấy Trần Lâm cởϊ qυầи Bích Ngọc đã biết kế tiếp mình phải đối mặt với chuyện gì, trong lúc nhất thời nội tâm không khỏi vừa ngượng ngùng xấu hổ nhưng cũng vừa có chút chờ mong.

Cho hắn chơi một cái vừa được sướиɠ vừa được đổi đời ai lại không chờ mong, đây có thể xem như tuyết giáo trong nghề của Bích Ngọc.

Tuy nhiên ngay khi vừa trông thấy côn ŧᏂịŧ to lớn gân gút của Trần Lâm, cái nội tâm vừa ngượng ngừng vừa chờ mong đó lập túc biến mấy thay vào đó lắc sự kinh ngạc đến sợ hãi.

Có đánh chết Bích Ngọc cũng không thể nào tưởng tượng được trên đời lại có một đại côn ŧᏂịŧ quá khổ đến thế, đừng nói những anh em da đen của Hắc Phi đại lục đến cả trâu bò cũng không bì được với hung vật kia.

Côn ŧᏂịŧ kia của Trần Lâm thật sự quá to lớn, lớn đến mức khiến người ta sợ hãi.

Kích thức kia nhìn sơ qua phải lớn bằng cả bắp tay, qυყ đầυ to lớn như quả trứng vịt, trên thân côn ŧᏂịŧ còn nổi những đường gân xanh thể hiện sức công phá khủng khϊếp của nó và quan trọng nhất là thứ to lớn kia mà đâm vào âʍ ɦộ nhỏ bé của mình thì Bích Ngọc làm sao chịu nổi.

Đến lúc này Bích Ngọc rốt cuộc cũng biết sợ là gì đau khổ cầu khẩn nói:

- Đại...!đại nhân...!à không chủ nhân...!thứ kia thật sự không đút vào được đâu...!sẽ...!sẽ rách thật đó...

- Không được...!ta chưa chuẩn bị tâm lý van cần ngài...!thật...!thật sự chết mất...

- Ahhh...!xin ngài bỏ qua cho ta đi mà...!ahhh...

Đáng tiếc trong cái tình cảnh thế này, đừng nói lúc này Trần Lâm tϊиɧ ŧяùиɠ đã sớm chạy hết lên não chiếm quyền chủ động thì dù cho hắn có tỉnh táo mà làm người thì quần đều đã cởi ra làm sao có chuyện dễ dàng mặc lại.

Đặc biệt một lẫn nữa không biết là vô tình hay cố ý hoặc rất có thể là thiên phú, những lời cầu xin kia của Bích Ngọc lại càng như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trần Lâm.

Nguyên bản vốn định chậm rãi cắm vào cái âʍ ɦộ mềm mại kia từ từ thưởng thức con sò lông hồng nhỏ bé này, Trần Lâm lại bị những lời cầu xin kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu hấp diêm nổi lên mạnh mẽ dùng lực một phát đâm vào.

Ngay lập tức Bích Ngọc hiểu được cái gì gọi là thốn đến tận rốn, cơ thể mảnh mai giật giật liên hồi như người bị giật kinh phong, cái miệng nhỏ bé há hốc ra chảy xuống một dòng mật dịch không nói thành tiếng chỉ có thể rên lên một tiếng đầy đau khổ.

Trước sức mạnh anh dũng hiên ngang, bất khả chiến bại, nhất trụ kình thiên, chọc trời khuấy nước, to lớn phi phàm của tiểu kê kê trụi lông, dù là một da^ʍ phụ kinh nghiệm đầy mình âʍ ɦộ như ống cống bị Trần Lâm dùng sức cắm xuống một phát như vậy cũng chịu không nổi thấy cha thấy mẹ, nói gì đến một tiểu thiếu nữ còn rất non và xanh như Bích Ngọc lập tức bị đâm một phát suýt tắt thở.

Rất may tuy là một thuần support không có khả năng chiến đấu nhưng để tận dụng tối đa sức mạnh của Bích Ngọc, chính quyền Viễn Đông vẫn kéo cấp cho nàng lên đến cấp 20...!rồi nghĩ.

Tuy là yếu nhất trong cấp 20 nhưng trải qua quá trình cường hóa của hệ thống và huyết mạnh Huyết tộc, thể chất của Bích Ngọc vẫn có thể xem là đủ dùng ít nhất khả năng bị Trần Lâm chơi chết là rất thấp.

Đó cũng là nguyên nhân Trần Lâm có chút phóng túng với Bích Ngọc, nếu đổi lại một một tộc nhất khác dưới cấp 20 Trần Lâm sẽ không dám chơi tất tay như vậy.

Thế nên dù phải nuốt một thứ vô cùng quá khổ, âʍ ɦộ nhỏ bé của Bích Ngọc vẫn thể hiện cái chất đàn hồi phi thường của một cái âʍ ɦộ thành công nuốt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm, bất chấp nổi đau như xé thịt xé da của chủ nhân mình...

Ngược lại bị một đâm chí tử, Bích Ngọc gần như chết đứng người chỉ kịp rên một một tiếng thảm thiết bất chấp những con thây ma bên ngoài.

Nhận thấy bản thân suýt chút nữa là về với ông bà, Bích Ngọc vô cùng hoảng sợ thở hổn hển cầu xin.

- Đau...!đau chết mất...

- Van...!van cầu ngài đó chủ nhân...!ta thật không được...!nhanh...!nhanh rút ra đi mà...

- An tâm đi tiểu da^ʍ nữ à...!không chết được đâu rất nhanh thôi nàng sẽ cảm thấy sương ngay...

- He...!He...!đến lúc đó chỉ sợ nàng lại nghiện...

Đáng tiếc Trần Lâm nào có nghe Bích Ngọc nói gì vô cùng khốn nạn cười tà nói.

Bên dưới đại côn ŧᏂịŧ sau một lúc chờ đợi cũng không nhàn rỗi bắt đầu chuyển động, âʍ ɦộ nhỏ bé chật hẹp kẹp chặt lấy thân côn, thịt hai mép thịt mềm không ngừng chà xát lấy qυყ đầυ to lớn khiến Trần Lâm cảm thấy sướиɠ khoái vô cùng càng thêm ra không ngừng đút vào rồi lại rút ra nhịp nhàng như đẩy xe hàng...

- Ahhh...!ta...!ta không...!ưuuu...!đừng...!ahhhh...!dừng lại đi...!mà....!a...!á...!ưuu...

Bích Ngọc đáng thương hứng chịu những cú dập liên thanh như sóng vỗ vào bờ kia chỉ biết oằn mình rêи ɾỉ, cơ thể trắng tinh như ngọc trai không ngừng oằn oại đau đớn.

Mặc dù khi nãy lỗ tiểu nhỏ bé của Bích Ngọc đã được Trần Lâm liếʍ cho phun nước trở nên trơn vô cùng, nhưng trước một hung vật cảm giác thống khổ như bị xé rách vẫn khiến cho nàng không kiềm nổi nước mắt, hai hàng lệ nóng theo đó chảy xuống khuôn mặt đẹp có đôi chút tái nhợt.

Chỉ là nếu nhìn kỷ sẽ phát hiện ẩn sâu trên khuôn mặt đẹp lắm tắm những giọt mồ hôi và nước mắt kia của Bích Ngọc lại thấy nét sướиɠ khoái kỳ lạ.

Một sự thật là giống cái luôn rất thích bao da^ʍ…

Đây có thể nói là bản chất của giống loài, chỉ là tùy vào đối tượng mà mức độ sẽ khác nhau, có đối tượng nhiều và cũng có đối tượng ít nhưng tuyệt nhiên sẽ không có ngoại lệ, anh em độc giả nhất định phải lưu tâm…

Tuy nhiên nói gì thì nói dù hoang da^ʍ vô độ, c̠ôи ŧɧịt̠ đi trước cái đầu theo sau nhưng Trần Lâm được cái vẫn rất thương yêu tộc nhân.

Dù cảm giác sướиɠ khoái lên đến tận óc nhưng Trần Lâm vẫn có sự tiết chế nhất định, nếu không với sức mạnh của một người chơi cấp 29 hơn hẳn Bích Ngọc 9 cấp độ, một quyền toàn lực của Trần Lâm hoàn toàn có thể đánh nát đầu nàng nói gì đến việc đâm cả trăm cái thế này.

Rất nhanh sau đó không phụ sự kỳ vọng của Trần Lâm...

Bích Ngọc bắt đầu thích ứng với hung vật đang không ngừng ra vào âʍ ɦộ của mình kia.

Dần dần cảm giác đau đớn như xé da xé thịt như lúc ban đầy ngày một giảm đi, thay vào đó là một loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không nói nên lời chạy rần rần trong âʍ ɦộ Bích Ngọc rồi lan ra khắp cơ thể, những thanh âm rêи ɾỉ hít hà sướиɠ khoái vang lên ngày một lớn dần.

Nhận thấy biểu hiện nhỏ của Bích Ngọc, Trần Lâm khẽ mỉm cười đắc ý tiếp thêm chút dầu vào lửa.

Bên dưới côn ŧᏂịŧ to lớn vẫn không ngừng khai phá âʍ ɦộ đã sớm ngập nước lầy lội của Bích Ngọc, bên trên tay bàn tay heo không ngừng vuốt ve bầu ngực sữa no tròn của nàng.

Cùng lúc đó cái miệng rộng tham lam của Trần Lâm khẽ phà một hàng hơi nóng vào tai Bích Ngọc cười đê tiện nói:

- Ta đã nói rồi mà… sướиɠ lắm đúng không…

- Ưhhh… không phải… ta không...

- Ahhh...!phải...!phải ta sướиɠ… không ngờ lại sướиɠ… a… á…á… như thế…

Hai mặt giáp công, kɧoáı ©ảʍ chưa từng có theo đó càng thêm mãnh liệt, Bích Ngọc như một con mèo hồng dâʍ đãиɠ trong cơn động dục phát ra những tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Chút đau đớn gì đó Bích Ngọc đã hoàn toàn quên sạch, thay vào đó nàng mơ hồ đã sắp bay lên chín tầng mây xanh mất rồi.

- Ahhh… không được rồi… ta sướиɠ… thật sướиɠ quá… a...!á…

- Ưhhh… ta ra… ra rồi… ahhh

Đột nhiên Bích Ngọc há mồm phát ra một tiếng thét thảm thiết kinh động đến đám người Phương Tuyết bên ngoài.

Nguyên bản vốn bị Trần Lâm chơi đến một chút khí lực mặc người hành hạ...

Bịch Ngọc không ngờ đột nhiên bạo phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng được, hai cánh tay ngọc có phần mãnh mai dùng sức ôm chặt lấy Trần Lâm, bờ mông đầy đặn thuận thế đẩy mạnh lên cao để côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm cắm vào nơi sâu nhất trong âʍ ɦộ mình chạm mạnh vào tận tử ©υиɠ rồi cứ thế mãnh mẽ chịu đựng không nhúc nhích.

Nhưng chỉ ngay sau đó sâu bên trong âʍ ɦộ Bích Ngọc bắt đầu đại lượng co rút như muốn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm, một dòng chất lỏng thiên thai nóng hổi từ sâu trong tử ©υиɠ của nàng phun ra.

Ngược lại bị dòng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi của Bích Ngọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tộ độ, Trần Lâm cũng không nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng, côn ŧᏂịŧ giật giật liên hồi nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó điên cuồng bắn thẳng vào sâu trong âʍ ɦộ Bích Ngọc.

Hai cổ chất lỏng thiên thai bên trong cái lỗ nhỏ thành thánh theo đó hòa làm một.

Bích Ngọc chân chính trở thành một thành viên chính thức của thị nữ hội.

Cứ thế qua một lúc lâu không biết là do ngại hay còn sướиɠ, Bích Ngọc vẫn như con mèo nhỏ ôm lấy Trần Lâm, cơ thể run run tận hưởng dư vị sướиɠ khoái chưa từng có hoàn toàn quên đi hoàn cảnh bên ngoài lúc này.

Ngược lại trải qua một lần phát tiết nhẹ, Trần Lâm cũng xem hạ hỏa liếc nhìn khuôn mặt vẫn chưa khô hết nước mắt của Bích Ngọc nội tâm chó tha không khỏi có chút áy náy gắt gào ôm nàng vào lòng.

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần tinh tế của Bích Ngọc, Trần Lâm đột nhiên mở miệng có nói ra một câu thúi quắc:

- Ah… sướиɠ lắm đúng không…

Nghe Trần Lâm nói thế Bích Ngọc vốn đã ngượng muốn chết nào có thể trả lời chỉ tức giận hừ một tiếng làm nũng rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn Trần Lâm.

Bộ dáng ta giận rồi giận lắm luôn á, ngươi mau mau dỗ dành ta đi vô cùng là rõ ràng.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được bật cười, đúng là nữ nhân đã sướиɠ chết mẹ còn bày đặt xạo chó.

Dĩ nhiên Trần Lâm không điên mà chấp với nàng, nàng đã muốn dỗ Trần Lâm rất sẵn lòng dỗ nàng tới bến.

Ánh mắt khẽ đảo một vòng, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười tà nói:

- Ủa… không phải vừa rối sướиɠ lắm sao?

- Còn ôm chặt lấy ta nữa mà…

- Hừ… ta mới không có…

Khẽ hừ lạnh một tiếng, Bích Ngọc rất chi là giận chu mỏ nói.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười tà rất chi là chính khí lẫm liệt nói:

- Ai da… vậy là nàng không sướиɠ rồi…

- Haizzz… thân là Huyết tổ đại nhân ta có trách nhiệm phải để tộc nhân yêu quý của mình thật là sung sướиɠ…

- Nếu nàng đã không sướиɠ… he… he… vậy thì mình làm hiệp nữa né…

Nói xong Trần Lâm khẽ mỉm cười man rợ đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng như đá của mình một lần nữa chui trong âʍ ɦộ nhỏ bé của Bích Ngọc.

Đến lúc này Bích Ngọc mới nhận ra mình vừa làm một pha tự hủy gắt gào muốn đứng dậy trốn khỏi ma trảo kia, cái miệng nhỏ nhắn vừa rồi con chu chu làm nũng lập tức muốn mở miệng phản đối.

Đáng tiếc mọi chuyện đã quá trễ, thứ mà Bích Ngọc có thể phát ra lúc này chỉ còn là những tiếng rêи ɾỉ.

Bên ngoài, hình vào chiếc xe bọc thép đang không ngừng run rắc dữ dội…

Phương Ngân không nhịn được hừ lạnh một tiếng tức giận nói:

- Móa nó… kêu lớn như vậy...!đôi gian phu da^ʍ phụ kia rõ ràng là không xem chúng ta ra gì mà...

Ngược lại những đồng đội của Phương Ngân chỉ biết cười trừ nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây và nhìn xác của nhận con thây ma vương vãi khắp mặt đất.

Trần chiến bên ngoài xem ra đã kết thức, đáng tiếc trận chiến bên trong thì chưa..