Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 496: 496: Bảo Vật Không Ngờ Trên Người Lý Minh Nguyệt

Tưởng ăn chắc không ngờ lại bị Trần Lâm chơi một cú quá mạng...

Lý Minh Nguyệt thông minh một đời như lại hồ đồ đúng một phút bị Trần Lâm gài bẫy lật ngược lại thế cờ, từ kẻ ăn chắc trở thành kẻ sắp bị ăn, cái âʍ ɦộ đáng thương có nguy cơ khó qua mùa hè thu này.

Tuy nhiên Nguyệt Dạ Nữ Vương đại lão lãnh đạo cả Huyết tộc làm sao có thể chịu chết hừ lạnh một tiếng trở mặt nói:

- Yêu cầu kia chỉ là lời nói đùa làm sao có thể tính được...

- Không tính...!ta nói không tính là không tính...

Có là chó thì Nguyệt Đại Nữ Vương vẫn là con chó bá đạo nhất và nhất là nàng là giống cái, cái giống được tạo hóa ban cho cái quyền không nói lý.

Lý Minh Nguyệt không thừa nhận Trần Lâm làm gì được nàng.

Biết nói lý với nữ nhân chỉ có ăn shit...

Trần Lâm lập tức thay đổi sắc mặt hóa thành một kẻ vô cùng đáng thương thở dài nói:

- Haizzz...!không ngờ Nguyệt Dạ nữ vương đại đại nhân thống lĩnh Huyết tộc lại là con người bẩn bựa, đệ hèn, không giữ chữ tín đến vậy...

- Phải rồi ta chức bé thấp cổ bé họng nói gì được nàng, nàng muốn sao thì cứ như vậy đi...

- Ngài nói cái gì?

- Ta đê hèn, không giữ chữ tín...!có ngài mới đê hèn thì có...

Nghe Trần Lâm nói thế, Lý Minh Nguyệt lập tức bị chọc trúng nghịch lân nhảy dựng lên nói.

Khác với tên vô sỉ không cần mặt mũi nào đó Nguyệt Dạ Nữ Vương đáng thương của chúng ta lại rất chi là xem trọng mặt mũi, nói nàng đê hèn không giữ chữ tính khác nào sỉ nhục uy nghiêm của nàng...

Uy nghiêm của mấy thằng tổ tổ gì đó có thể không cần nhưng uy nghiêm của bật đế vương thì không thể xúc phạm.

- Thì thằng nào nói không giữ lời thằng đó là thằng đê hèn thôi...

- Ai hỏi thì tự xét lại cái lương tâm của mình đi.

Ngược lại Trần Lâm vì đạt mục đích bất chấp thủ đoạn vô cùng khốn nạn ngồi một góc khóc thút thít như thiếu nữ vừa bị ức hϊếp chu mõm chó nói.

Thấy bộ dáng uất ức của tên khốn kia, Lý Minh Nguyệt tức muốn bể phổi run run chỉ vào Trần Lâm không nói nên lời, rất muốn một cước đá bay cái đầu trọc đáng ghét kia.

Mãi một lúc lâu Lý Minh Nguyệt mới tạm bình tâm lại được nghiến răng nghiến lợi thở phì phò nói:

- Được...!được...!xem như ngài giỏi...!cùng lắm thì xem như bị chó cắn một cái thôi...

- Nói đi ngài muốn gì?

- He...!he...!ta chỉ muốn nàng giúp một việc nho nhỏ thôi đó mà.

Nghe Lý Minh Nguyệt nói thế, Trần Lâm khẽ xoa xoa cánh tay mỉm cười rất chi là đê tiện nói.

Lý Minh Nguyệt biết ngay cái chuyện nho nhỏ mà tên trọc kia nói đến là chuyện gì không nhịn được hừ lạnh một tiếng thầm mắng tên nào đó hôn quân hoang da^ʍ vô độ rồi nói:

- Được bổn nữ vương dám chơi dám chịu, rơi vào mưu hèn kế bẩn của ngài là do ta khinh địch...

- Thắng vua thua giặc, ta sai ta chấp nhận...

- Muốn làm gì thì làm nhanh đi...

Nói xong Lý Minh Nguyệt không khác gì tử sĩ sắp bước lên đoạn đầu đài nhắm mắt lại ngã người về sau ghế chờ đợi cái chết tiến đến.

Chỉ là không biết từ lúc nào trên tay nàng đã cầm chặc thanh đại đao của mình.

Hiển nhiên nữ nhân luôn là loại sinh vật nói một đằng làm một nẻo, dù mồm nói thế nhưng Trần Lâm mà làm bậy thật Lý Minh Nguyệt kiểu gì cũng sẽ trở mặt.

Nguyệt Dạ Nữ Vương không phải thể loại chỉ dựa vào một lời nói mà có thể dễ dàng ăn được nàng...

Thấy thế ánh mắt Trần Lâm không khỏi trắng dã thầm nghĩ sao mấy má này làm lố thế nhĩ.

Nhìn lý Minh Nguyệt nằm đó chờ “thịt”, Trần Lâm không nhìn được cười phá lên lắc lắc đầu nói:

- Ta chỉ nói là nhờ nàng giúp một việc nhỏ chứ có nói gì đâu...

- Rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ cái gì vậy...

Đang gồng mình sẵn sàng xuất thủ bảo vệ âʍ ɦộ thì nghe Trần Lâm nói thế, Lý Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc mở bừng mắt nhìn Trần Lâm.

Phải a...!tất cả đều do Lý Minh Nguyệt tự biến tự diễn, Trần Lâm đúng là chỉ nói nhờ một việc nho nhỏ chứ chưa hề nói việc nho nhỏ kia là gì.

Ngay lập tức biết bản thân đã bị Trần Lâm chơi xỏ còn làm cái trò con mèo trước mặt hắn, Lý Minh Nguyệt không nhịn được đỏ bừng mặt tức giận nhìn Trần Lâm.

Nhưng rất nhanh sau đó Lý Minh Nguyệt lại nhận ra vấn đề, Trần Lâm đúng là chưa nói muốn mình làm cái trò kia nhưng cũng không gì khẳng định Trần Lâm sẽ không yêu cầu nàng làm.

Ngược lại Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười nhìn Lý Minh Nguyệt tà nhãn bắt đầu quét lên quét xuống trên người nàng.

Trong mắt một tín đồ Mifl như Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt đúng là một trái táo chín mọng chỉ muốn cắn một cái.

Tuy nhiên táo ép ăn không ngon, Trần Lâm không muốn cũng không có khả năng ép uổng quá đáng chiếc siêu chiến hạm cỡ lớn còn mang theo đầu đạn hạt nhân này, muốn ăn Lý Minh Nguyệt phải ăn từ từ chậm rãi quật ngã nàng.

Nếu không Lý Minh Nguyệt trở mặt đình công thì lấy ai ra gánh Huyết tộc.

Đây có thể xem như quyền lợi tuyệt đối của riêng Lý Minh Nguyệt vì cái công gánh team của mình.

Thế nên cái âʍ ɦộ mập mạp u lên một cục như mời gọi kia dù rất là thèm nhưng tạm thời Trần Lâm chưa thể đυ.ng đến.

Tà nhãn theo đó nhìn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cái này có thể thử nhưng rủi ro hơi cao.

Cuối cùng Trần Lâm đã tìm được thứ thích hợp vừa có thể phát triển mối quan hệ này, vừa không bị đánh chết.

Khẽ mỉm cười đắc ý, Trần Lâm cất bước chầm chậm tiến đến trước mặt Lý Minh Nguyệt rồi ra vẽ rất chi là chính trực nói:

- An tâm đi nữ vương đại đại nhân...!bổn huyết tổ không phải cái loại bắt ép thuộc hạ làm điều mình không thích đâu...

- Yêu câu nho nhỏ của ta chỉ là...!ha...!ha...

Nói đến đây Trần Lâm khẽ cúi người xuống thì thầm vào tai Lý Minh Nguyệt gì đó...

Ngay lập tức nghe được những lời nói kia của Trần Lâm cảm nhận được hơi thở nóng hổi mà rất lâu rồi chưa cảm nhận được phà vào vành tai, ánh mắt Lý Minh Nguyệt không nhịn được trừng lớn, khuôn mặt trắng ngần nổi lên một tầng mây hồng.

- Không được...!ta...!ta mới không chơi cái trò kia...!hư...

Tâm tình có phần kích động Lý Minh Nguyệt không nhịn được liếc Trần Lâm đang đứng ngay trước mặt hét lớn nói.

Thấy thế Trần Lâm lòng khẽ cười lạnh nhưng mặt ngoài lại làm ra vẻ đáng thương uất ức đưa ánh mắt long lanh vô số tội nhìn Lý Minh Nguyệt.

Nhìn ánh mắt tròn xoe ngấn lệ kia, Lý Minh Nguyệt biết ngay là xạo chó không nhịn được nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh nói:

- Rác rưởi...!đê tiện...!đại biếи ŧɦái...!tức chết lão nương rồi...

Nói xong Lý Minh Nguyệt như nước lũ tràn bờ vô cùng tức giận một cước đá bay Trần Lâm.

Tuy nhiên mồm thì chửi bới nhưng Lý Minh Nguyệt lại cắn răng cúi người làm theo cái yêu cầu mà bản thân đánh giá là đại biếи ŧɦái kia của Trần Lâm chầm chậm cởi đi đôi giày da của mình ra.

Ngay lập tức một đôi chân ngọc tinh tế trắng ngần như tuyết ẩn hiện sau lớp tất đen mỏng manh hiện lên trong căn phòng nhỏ.

Ngồi bịch dưới đất sau khi ăn một đá của Lý Minh Nguyệt...

Trần Lâm cũng thoáng ngây người ngắm nhìn đôi chân trần tuyết mỹ kia, mỗi ngón chân ngọc tinh tế tựa như những quả nho chín mọng căn tròn xinh đẹp một cách lạ kỳ khiến Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, dưới háng đại côn ŧᏂịŧ trụi lông cũng đứng lên hưởng ứng...

Chút khó khăn gian khổ trước đó phải nếm trải trở nên với cùng xứng đáng.

- Nữ vương đại nhân của ta...!không ngờ chân của nàng lại đẹp như vậy...

- Sớm biết như vậy...!he...!he...

Chầm chậm bò đến trước ghế của Lý Minh Nguyệt đang ngồi không khác gì con chó, Trần Lâm nuốt nước bọt ừng ực như tên nghiện nhìn vào bàn chân tinh xảo kia nói.

Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt không khỏi có chút hào cùng một chút sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó tả nhưng ngoài mặt vẫn hừ lạnh nói:

- Muốn làm gì thì nhanh đi, ta còn rất nhiều việc không rảnh rỗi như ngài...

Nói xong Lý Minh Nguyệt khẽ ngã người ra sau ghế, bàn chân ngọc đưa đến trước mặt Trần Lâm có phần mời gọi, đây chính là yêu cầu quái gở của Trần Lâm.

Gắt gào nhìn những ngón chân ngọc xinh đẹp trắng trẻo như thạch nhũ của Lý Minh Nguyệt ẩn hiện qua đôi tất lụa trong suốt...

Trần Lâm như một mạo hiểm giả phát hiện ra chốn bồng lai tiên cảnh, vừa sướиɠ khoái nhưng cũng vừa say mê ngồi xuống nghiên đầu hôn nhẹ lên đôi chân ngọc của Lý Minh Nguyệt như hôn lên một món bảo vậy rồi nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếʍ một vòng các ngón chân qua lớp tất mỏng, cuối cùng mới ngậm vào miệng mà mυ'ŧ nhè nhẹ như sợ làm nó đau...

Hương vị đậm đà như đất mẹ phù sa cũng mùi hương đặc trưng của Lý Minh Nguyệt theo đó lang tỏa khắp miệng mũi Trần Lâm khiến tên biếи ŧɦái này say mê thần hồn điên đảo.

- Hư...!biếи ŧɦái...!ưkkk...!ưkkk...

- Đại biếи ŧɦái...!đáng ghét...

Cảm nhận được sự ướŧ áŧ nơi các ngón chân, trông thấy Trần Lâm không ngờ lại ngậm lấy ngón chân mình mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, Lý Minh Nguyệt không nhịn được rêи ɾỉ khe khẽ rồi mắng một tiếng.

Đáng tiếc lúc này Trần Lâm nào có quan tâm ai nói gì chỉ say mê liếʍ mυ'ŧ những ngón chân ngọc ngà của Lý Minh Nguyệt.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Trần Lâm đôi bàn chân thoáng run lên nhè nhẹ rồi vô thức vểnh lên cao, các ngón chân trong tất lụa siết lại trước chiếc lưỡi mềm ẩm ướt kia.

Đôi bàn chân đẹp vố dĩ khô ráo thoáng cái trở nên ướŧ áŧ, tất lụa đen mỏng manh như cánh ve dính vào da làm lộ ra gót chân phấn hồng trắng trẻo như chân em bé..

Phải công nhận chân Lý Minh Nguyệt rất đẹp, Trần Lâm mèo mù vờ cá rán không ngờ đánh bậy đánh bạ lại bắt được bảo vật này.

Mười ngón chân của Lý Minh Nguyệt đều rất đều đặn và tinh tế không quá to nhưng cũng không quá nhỏ thon dài lung linh như hạt ngọc trời, cả bàn chân ngọc từ mũi chân đến mắt cá chân là đường cong tuyệt mỹ ma mị đến kỳ lạ.

Trước báo vật trời ban như thế Trần Lâm sao không say mê cho được ôm lấy bàn chân ngọc của Lý Minh Nguyệt hít sâu một cái như thằng nghiện gặp thuộc, đầu lưỡi liếʍ dài xuống gót chân nàng rồi dùng sức liếʍ mạnh một cái lên gót chân non mềm tràn đầy mùi thơm gợϊ ȶìиᏂ kia.

Lúc này Lý Minh Nguyệt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước cái trò chưa bao giờ chơi này, đôi mắt phượng sắc bén khẽ khép hờ ngã người ra sau tận hưởng cảm giác sướиɠ khoái kỳ lạ đầy tính lạc thú mà Trần Lâm mang đến.

“Cảm giác này không tệ, sau này có thể lấy nó ra thưởng cho vị Huyết tổ này khi cần...”

Lý Minh Nguyệt cũng phát hiện ra mình khá thích chuyện này thầm nghĩ trong lòng.

Trần Lâm lại càng như con nghiện say mê ôm lấy đôi bàn chân ngọc kiều diễm kia, mỗi một động tác đều nhè nhẹ như sợ làm thương tổn đến bảo vật mà bản thân vô tình khám phá được này, chỉ dám vừa hôn hít, vừa bú ʍúŧ một cách nhẹ nhàng lên các ngón chân mỹ lệ, một khắc cũng không muốn rời xa tuyệt tác của tạo hóa này.

Bất chợt Trần Lâm nổi hứng nghịch ngợm dùng chiếc lưỡi như linh xà vừa liếʍ vùa ngoáy vào lòng bàn chân của Lý Minh Nguyệt...

Đang khép hờ hai mắt tận tình hưởng thụ thì đột nhiên cảm giác từng trận nhồn nhột như kiến bò lan tỏa từ lòng bàn chân lên tận óc, Lý Minh Nguyệt không nhịn được cười lên khúc kích, cả người nổi da gà khẽ run nhè nhẹ...

- Ahhh...!nhột...!ngài thật là đáng ghét...

Ánh mắt có phần oán hận nhìn Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt vô cùng tức giận nhìn Trần Lâm rên lên một tiếng nói.

Chỉ là không ai biết rằng Lý Minh Nguyệt oán hận như thế là do bị Trần Lâm chơi xấu hay do bị phá ngang trong cơ sướиɠ khoái.

Nghe thấy thế còn trông thấy ánh mắt có phần ướŧ áŧ đầy gợϊ ɖụ© của Ký Minh Nguyệt, Trần Lâm biết thời tới rồi...

Nhẹ nhàng thả chân Lý Minh Nguyệt xuống, Trần Lâm bằng tộc độ sét đánh không kịp bưng tay nhanh như chớp cởi chiếc quần đùi dễ mặc dễ cởi vô cùng tiện lợi của mình ra, đại côn ŧᏂịŧ theo đó được tự do mạnh mẽ bật ra trước mặt Lý Minh Nguyệt.

Trông thấy đại hung vậy trụi lủi không còn cộng lông nào, Lý Minh Nguyệt vừa sợ hãi nhưng cũng vừa buồn cười không dám nhìn quay mặt đi nơi khác.

Ngược lại Trần Lâm không vội, sau khi giải phóng tiểu huynh đệ đang bí bách Trần Lâm lại nâng lên bàn chân ngọc của Lý Minh Nguyệt tiếp tục liếʍ mυ'ŧ như đang thưởng thước một món sơn hào hải vị ăn mãi không chán...

Mãi một lúc lâu Trần Lâm mới chịu đưa bàn chân ngọc ngà kia xuống rồi chầm chậm đưa nhẹ đại côn ŧᏂịŧ trụi lông của mình vào giữa hai lòng bàn chân của Lý Minh Nguyệt.

Qυყ đầυ to lớn màu tím hồng theo đó chầm chậm trượt dài giữa lớp tất chân mềm mại sớm đã ướt đẫm bởi nước bọt, cảm giác sướиɠ khoái khó tả khiến Trần Lâm rên lên một tiếng.

- Ukkk...!cmn...!không ngờ lạ sướиɠ như vậy...

- Thảo nào nhiều thằng lại thích cái trò này...

Phập một cái, côn ŧᏂịŧ to lớn theo đó đâm sâu vào giữa hai lòng bàn chân của Lý Minh Nguyệt xuyên qua bên kia hiện rõ qυყ đầυ trước mặt nàng, những sợi gân xanh bao quanh côn ŧᏂịŧ theo đó nổi cộm lên ma sát với lớp da chân qua lớp vải mỏng, đại con thịt theo đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội giật giật liền hồi, qυყ đầυ to lớn khẽ rỉ ra chất nhờn trắng đυ.c.

Không biết có phải do lần đầu chơi trò này hay do đương sự là Lý Minh Nguyệt mà Trần Lâm lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, cảm giác sướиɠ khoái như vô tận khiến lần đầu tiên Trần Lâm có cảm giác sắp không trụ được trên chiến trường này.

Ngược lại cảm nhận được hung vậy nóng hổi kẹp giữa hai lòng bàn chân mình, Lý Minh Nguyệt giọng nói có phần run run hỏi:

- Tên biếи ŧɦái này...!ngài muốn làm gì?

- Không được ta không muốn chơi...

Tuy nhiên lúc này Lý Minh Nguyệt đã không còn quyền tự quyết...

Trần Lâm gắt gào giữ chặc lấy chân Lý Minh Nguyệt vô cùng vô sỉ mở lớp giáo dục giới tính cho nàng cười nói:

- Ah...!vậy là nữ vương đại đại nhân chưa chơi cái này sao???

- Chân đẹp như vậy mà không biết chơi cái trò này, thằng cha của Hồng Ánh đúng là phí của trời nha...

- Cái này dân chơi người ta gọi là Fj đó...!chơi rất là sướиɠ he...!he...

Nói xong Trần Lâm không đợi nhiều bắt đầu nhấp nhè nhẹ, đại công thịt theo đó không ngừng trượt qua trượt lại giữa lòng bàn chân Lý Minh Nguyệt.

Đánh thương cho Nguyệt Dạ nữ vương hai chân bị giữ chặc không thể làm gì chỉ có thể ngã người nằm dài xuống ghế chịu trận mặc cho Trần Lâm tác quái.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó cảm giác ấm nóng nhột nhột khi đại hung vật kia không ngừng trượt trên lòng bàn chân bắt đầu khiến Lý Minh Nguyệt nóng ran người, một cảm giác lăng lâng khó tả len lỏi khắp người nàng, âʍ ɦộ mập mạp nhô cao đặc trưng của da^ʍ nữ theo đó bắt đầu rỉ nước..