Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 433: 433: Mệnh Lệnh Kỳ Lạ

Đang say mê húp sò lông thì bất ngờ con sò lông phun nước...

Trần Lâm không kịp đề phòng bị dâʍ ŧᏂủy̠ hòa cùng nướ© ŧıểυ của Lâm Mỹ Anh phun ra dính đầy cả mặt.

Khi không bị mạnh mẽ rữa mặt còn suýt tí nữa thì gội đầu miễn phí...

Trần Lâm không biết nên khóc hay nên cười chỉ đàng kéo chiếc mềm lên lao mặt...

Tính ra nước thánh phun vào mặt thế này nghe giang hồ đồn đại là may mắn lắm, mua vé số chắc chắn sẽ trúng còn trúng gì thì không ai biết.

Tuy nhiên khi thấy da^ʍ nữ Lâm Mỹ Anh vẫn nằm đó không nhưng rêи ɾỉ đầy sướиɠ khoái, âʍ ɦộ ửng đỏ phập phồng như mang cá tận hưởng sợ sướиɠ vẫn âm ỷ trong người.

Trần Lâm không nhịn được tức giận hừ lạnh nói:

- Tiểu da^ʍ nữ đáng chết, đầu của bổn Huyết tổ mà ngươi cũng dám đái lên...

- Ngươi đúng là muốn tảo phản rồi...

Đang tận tưởng cảm giác sung sướиɠ lang tỏa khấp cơ thể thì nghe được tiếng hừ lạnh của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được giật mình hoảng sợ.

Nhớ đến hàng động phun khí còn trực tiếp đái lên mặt Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh biết mình phạm trọng tội nào dám nói gì chỉ im lặng nằm đó không trả lời.

Thấy thế Trần Lâm khẽ cười lạnh chồm người tới đưa dươиɠ ѵậŧ lên mặt của Lâm Mỹ Anh rồi ấn ấn côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá trông có phần đáng sợ lên miệng của nàng

Ý thức được Trần Lâm chắc chắn sẽ bày trò trả đũa...

Lâm Mỹ Anh liều mạng giãy giụa cố ngậm chặt môi không để cho Trần Lâm đưa côn ŧᏂịŧ vào miệng mình.

Đáng tiếc trước da^ʍ uy của Trần Lâm, tiểu thị nữ chức bé chỉ biết chịu chết.

Không ngừng quét qua quét lại cọ xát qυყ đầυ lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm thoáng cười lạnh với bàn tay bóp mạnh lên bầu ngực sữa to tròn của nàng mỉm cười nói:

- Mau ngoan ngoãn ngậm lấy nó...!nếu không chúng ta hảo hảo tập thể dục đến sáng nhé...

- Ưmmm...

Bị tất công bất ngờ Lâm Mỹ Anh không khỏi giật mình rên lên, đôi môi cũng bắt đầu hé ra đáp lại hành động của Trần Lâm, rồi từ từ ngậm chặt hết cả thân côn ŧᏂịŧ vào trong miệng.

Cái miệng nhỏ nhắn gần như bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, Lâm Mỹ Anh lập tức cảm thấy đau rát khi cư vật kia không chỉ nong rộng khoan miệng của mình mà cọ xát bên trong khiến nàng vô cùng ngạt nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Ngược lại Trần Lâm lại càng thích thú ưỡn mông đâm thật sâu côn ŧᏂịŧ vào miệng của Lâm Mỹ Anh đến khi chạm vào tận cuống họng của nàng...

Đâu đã vào đó, Trần Lâm lập tức gồng người nép chặc côn ŧᏂịŧ vào miệng Lâm Mỹ Anh.

Lập tức cảm nhận được gì đó, Lâm Mỹ Anh điên cuồng giãy giụa cố tránh thoát hung vậy đang trong miệng mình, đáng tiếc đầu của nàng đã bị Trần Lâm giữ chặc.

Một dòng nước nóng mằn mặn cũng theo đó từ đầu côn ŧᏂịŧ phun ra xã thẳng vào miệng của Lâm Mỹ Anh khiến nàng sặc sụa nước mặt vô thức chảy ra như chỉ có thể cố gắng nuốt xuống thứ nước đang phun thẳng vào họng mình kia...

Cả cơ thể Lâm Mỹ Anh theo đó run lên dữ dội, hai chân bấu chặc xuống lớp ga giường, âʍ ɦộ lâu lội dâʍ ŧᏂủy̠ không biết có phải do sặc nước hay không mà một lần nữa phun khí.

Cơn sướиɠ khoái kỳ lạ xen lẫn đau đớn cùng ngợp thở khiến cả người Lâm Mỹ Anh đổ gục nằm thẳng cẳng chờ chết.

Dĩ nhiên Trần Lâm sao để Lâm Mỹ Anh chết ngạc được lập tức rút côn ŧᏂịŧ của mình ra khỏi miệng nàng, một dòng nước vàng vẫn tiếp tục chảy ra phun lên mặt của Lâm Mỹ Anh vô hình chung tỏa ra một nét dâʍ đãиɠ lạ thường như một thiếu nữ vừa trải quan một trận hϊếp da^ʍ.

Ngược lại Lâm Mỹ Anh chỉ nằm đó thở hổn hển mặc kệ đầu tóc đã ướt súng của mình, cảm nhận sự sướиɠ khoái kỳ lạ âm ỷ nơi âʍ ɦộ rồi lang ra khắp cơ thể...

Thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười đắc ý vuốt ve đôi môi đỏ mọng vừa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của mình cười nói:

- Thật không ngờ bị cường hϊếp miệng nhỏ mà nàng cũng xuất khí được...

- Tiểu da^ʍ nô nàng đúng là da^ʍ nữ trời sinh...

- Phải ta chính là tiểu da^ʍ nữ nhưng lại là da^ʍ nữ của chủ nhân...

Trải qua sự hành hạ của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không hề oán hận ánh mắt ngược lại chỉ tràn ngập tình ý nhìn Trần Lâm yêu mị nó.

Cái miệng nhỏ khẽ ngậm lấy ngón tay Trần Lâm mà mυ'ŧ nhè nhẹ một cách đĩ thõa.

Xem ra Huyết tộc lại có thêm một nữ nhân máu M mà còn cực kỳ dâʍ đãиɠ....

Cảm nhận được sự mời gọi tình ái kia...

Trần Lâm không thể nhịn được nữa nhanh chóng bò xuống dưới chân Lâm Mỹ Anh rồi vươn tay banh rộng đôi chân dài thon thật ra để lộ ra âʍ ɦộ lông lá mập mạp đỏ sưng đỏ lên nằm đó như mời gọi.

Cầm lấy đầu côn ŧᏂịŧ của mình Trần Lâm chưa vội đâm vào miết nhẹ lên môi âʍ đa͙σ đang ướŧ áŧ căng phồng lấy đà rồi mới đẫy người về phía trước một cái thật mạnh, cả thân côn ŧᏂịŧ to lớn đâm ngập vào âʍ ɦộ lầy lội của Lâm Mỹ Anh khiến nàng rên lên một tiếng thật to...

- Ahhh...!chủ nhân...!người dừng lại một chút được không...!của người to...!to quá...

- Ta ahhh...!chịu không nỗi...!a...!a...

Bị cự vật to lớn hung tợn mạnh mẽ đâm vào người, mặt Lâm Mỹ Anh lập tức trắng trắng bệch nước mắt chảy ra vì đau đớn vội vầng ôm chặt lấy cổ Trần Lâm cầu xin.

Dù Lâm Mỹ Anh đã không ít lần bị hung vật này đâm đến lên bờ xuống ruộng, nhưng cự vật vẫn lắc cực vật, nàng vẫn không thể để cự vật kia một lần đâm lút cán được.

Nhận ra bản thân mình đã chơi hơi quá trớn...

Dù lúc này cả người đã nóng bừng bừng, nhưng Trần Lâm vẫn mạnh mẽ áp chế du͙© vọиɠ đình chỉ thế công chỉ ôm Lâm Mỹ Anh vào lòng, mặt thì hít thật sâu vào cổ Lâm Mỹ Anh một hơi thật dài để nàng từ từ thích ứng...

Được một lúc khi cảm nhận được âʍ ɦộ bắt đầu co bóp như muốn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ của mình, Trần Lâm mới bắt đầu nhấp nhè nhẹ từ tốn mà khoái thai.

Dần dần quen với kích thước con thịt to lớn qua mỗi cú nhấp như muốn xé toạc âʍ ɦộ của mình, dâʍ ŧᏂủy̠ bắt đầu phun ra như suối qua những đú đâm vào rút ra đầy sát thương trí mạng, Lâm Mỹ Anh cũng bắt đầu phát ra những rêи ɾỉ vừa đau đớn những cũng vừa sướиɠ khoái, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy đầu Trần Lâm…

- Ahhh… ư… chủ nhân...!tiểu nô đau...!ah sướиɠgg… chủ nhân ơi…

Không nhịn được trước cơ sướиɠ khoái ập đến như nước lũ, Lâm Mỹ Anh oằn mình tường đợt phát ra những tiếng tên rỉ tiêu hồn.

Mỗi lần côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm chạm vào chỗ sâu nhất của âʍ ɦộ, Lâm Mỹ Anh lại theo quán tính hẩy người liên đón nhận...

Nghe thấy thế Trần Lâm lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dập con thịt to lớn của minh lút cán liên hồi vào âʍ ɦộ Lâm Mỹ Anh khiến nàng thở hổn hển như cá chết cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Hai bộ phận đầy lông lá cứ thế va vào nhau phát ra những tiếng Bạch...!Bạch...!giòn tan đầy dâʍ ɖu͙©...

Cơ thể một lần nữa run lên âʍ ɦộ theo đó nở rộ hết cỡ, Lâm Mỹ Anh không chịu được nữa rên lên từng tiếng:

- Ahhh… ohh… thoải mái quá… ahhh… sướиɠ...!sướиɠ lắm...!tiểu nô sướиɠ…

- Ưuu… không...!không được...!dừng lại đi chủ nhân… ahhh… ahhh ta… tiểu nô sắp ra mất rồi… ahhh…

Tốc độ càng lúc càng dữ dội, côn ŧᏂịŧ to lớn đang không ngừng ra ra vào vào của Trần Lâm cũng cảm thấy âʍ đa͙σ của Lâm Mỹ Anh đanh bó chặt lấy qυყ đầυ mình và hạ bộ của nàng co giật càng lúc càn mãnh liệt.

Đến khi côn ŧᏂịŧ thục sâu vào âʍ đa͙σ, Lâm Mỹ Anh cũng không trụ được nữa mặt mũi đỏ bừng đỏ rêи ɾỉ không ngừng, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó một lần nữa phun ra như võ bập...

Cảm nhận được làng nước ấm lần này phun thẳng vào đầu côn ŧᏂịŧ, Trần Lâm cũng không tự chủ được bản thân nữa vội vàng ôm chặt lấy hông Lâm Mỹ Anh đâm côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất bên trong âʍ ɦộ nàng rồi gồng mình xuất khí.

Từng dòng, từng dòng tinh khí nóng hổi sền sệt từ quy đầy phun thẳng vào nơi sâu nhất trong âʍ ɦộ Lâm Mỹ Anh khiến nàng kêu lên một tiếng đầy sướиɠ khoái rồi đỗ gục...

Cả cơ thể lắm tắm mồ hồi nằm đó run lẫy bẩy cảm nhận sự sung sương nhất thế gian.

Ngược lại sau khi xả đầy tinh khí vào âʍ ɦộ của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm vẫn để côn ŧᏂịŧ của mình bên trong cơ thể của Lâm Mỹ Anh, để cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ vẫn đang co bóp liên tục của nàng ôm chặc lấy côn ŧᏂịŧ của mình, rồi nằm đè lên cơ thể mê người kia, cánh tay trang ngập yêu thương nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mọng nước mê người dưới thân.

Cảm hận được như tay đang siết lấy cơ thể mình, Lâm Mỹ Anh thoáng mỉm cười thỏa mãn.

Âʍ đa͙σ bên dưới vẫn ôm lấy con thịt to lớn đầy ham muốn không chút giảm nhiệt sau lần phun xuất...

- Chủ nhân...!mình làm hiệp nữa nhé...

Khẽ thì thầm một câu, Lâm Mỹ Anh không ngờ lại chủ động dùng môi đỏ mọng của mình hôn lên miệng Trần Lâm.

Trần Lâm cũng thoáng bất ngời những cũng đáp lại đưa lưỡi ra để hôn lại Lâm Mỹ Anh, hai đầu lưỡi cứ thế quấn quýt nhau...

Nhìn thấy sự chủ động của Lâm Mỹ Anh, côn ŧᏂịŧ vẫn đang cắm trong lỗ nhỏ của nàng từ từ cứng trở lại.

Trần Lâm khẽ mỉm cười yêu thương nhiệt tìm đáp trả nụ hôn của Lâm Mỹ Anh, không khi côn ŧᏂịŧ một lần nữa bắt đầu cương cứng phía bên trong âʍ ɦộ nàng rồi bắt đầu nhấp nhè nhẹ...

Toàn bộ căn phòng một lần nữa tràn ngập những tiếng thở dốc hòa cũng những tiếng rêи ɾỉ khiến bao người mất ngủ

...

Ở một diễn biến khác cũng bên trong một căn phòng nhưng lại khá xa hoa lộng lẫy...

Những cảnh nam nữ giao hoan không hợp với thường phong mỹ tục kia không hề diễn ra mà thấy vào đó là một không khí âm trầm đến cực điểm...

Lãnh Phong ngồi trên ghế chủ tọa lạnh lùng liếc nhìn toàn trước, những thành viên của Hắc Phong bang bất kể là ai bị ánh mắt kia quyết qua đều vô thức rùng mình không dám nói câu nào.

Rất lâu sau đó, một hán tử không nhịn được lắc đầu bước ra nghiệm giọng nói:

- Hội trưởng, chúng ta đã tra ra lai lịch của tên kia...!chỉ là...!chỉ là thông tin không được rõ ràng lắm...

- Chỉ biết hắn gọi là Trần Đại Kê, từng góp mặt trong nhiệm vụ giải cứu Liễu Thanh Thiên trước đây...!còn...!còn đánh tay đôi với Côn Khỏi một trận...

- Thiết nghĩ thực lực của tên này không thấy lại được Mã Hán bảo vệ, hay là chúng ta...

- Ngươi muốn ta nhắm mắt bỏ qua chuyện lần này?

Tuy nhiên hán tử kia chưa nói hết câu Lãnh Phong đã lạnh lùng nhìn hắn trầm giọng hỏi.

Nghe thấy thế hán tử kia thoáng giật mình hoảng sợ vội vàng lắc đầu nói:

- Không...!không có...!ý thuộc hạ là ta tạm thời gác chuyện này qua một bên...

- Đợi...!đợi thời cơ thích hợp loạt trừ tên kia cũng không muộn.

- Thời cơ thích hợp?

- Hư...!Mã Hán đã muốn thu tên kia, ngươi thấy có thời cơ nào thật thích hợp không?

Lãnh Phong dường như nghe được một chuyện hết sức buồn cười khẽ hư một tiếng rồi nói.

Quả thật thời cơ thích hợp gì đó chỉ là nói cho sang miệng, tên thiếu niên kia kiểu gì cũng sẽ trở thành thuộc hạ của Mã Hán đến lúc đó làm gì có thời cơ nào là thích hợp trả thù.

Đây rõ ràng là muốn bỏ qua chuyện này...

Tuy nhiên hung nhân như Lãnh Phong sẽ không dễ đang bỏ qua cho kẻ đã leo lên đầu mìn ngồi như vậy.

- Hắn ta hiện tại đang ở đâu?

Khẽ suy nghĩ một lúc Lãnh Phong đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nghe thấy thế hán tử thoáng giật mình nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:

- Hiện tại hắn ta...!đang trọ tại quán trọ Bò Sữa của Chu Lệ Đình quản lý...

Nhận được câu trả lời, ánh mắt của Lãnh Phong lập tức ánh lên tia hung quang...

Một trong những nữ nhân có giá trị nhất mà Hắc Phong bang có được đang trốn trong quán trọ đó, Lãnh Phong hiển nhiên là không vui vẻ gì nếu không phải có Viễn Đông hậu thuẫn hắn đã sớm đốt quán rồi.

- Tìm cơ hội mời tên nhóc kia đến đây một chuyến đi...

- Xem hắn dám đến đây hay không?

Khẽ gõ tay lên mặt bàn Lãnh Phong đột nhiên lên tiếng ra lệnh, muốn mời Trần Lâm kẻ đã gϊếŧ chết không ít thành viên Hắc Phong bang đến đại bản doanh của Hắc Phong bang chơi.

Kèo này đúng là làm khó người ta, không tính đến chuyện có mời được hay không thì chả có tên ngu nào lại dám đến đây chơi cả.

Những thành viên của Hắc Phong bang đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, không biết vị hội trưởng này muốn gì.