Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 210: 210: Khung Cảnh Bên Bờ Hồ

Thành phố Thành Thủy, nơi dừng chân thường niên của không ít thợ săn khi ra ngoài săn thú.

Tuy nhiên, lúc này không một thợ săn nào dám tiếp cận thành phổ đổ nát này nữa...

Nhưng không phải chỉ vì màng sương mù huyền bí bao phủ lấy thành phố, mà là vì dư chấn của trận chiến của hai cự thú đã khiến không ít thợ săn gần đó sợ vở mật.

Rất nhanh dị biến ở Thanh Thủy đã chuyền tai nhau với tốc độc chóng mặt, lang nhanh khấp cả Vũng Hải khiến không ít thợ săn sợ hãi không dám ra ngoài hoang dã, dù sao nhân loại so với hung thú vẫn quá mức nhỏ yếu...

Chỉ là không hiểu tại sao, quân đội ngoài thành vẫn chậm trễ chưa xuất binh khiến không ít người thắc mắc, dù sao Thanh Thủy thành phố tuy không phải quá gần Vũng Hải, nhưng cũng không phải là quá xa...

Tuy nhiên, rất nhân người dân ngoại thành Vũng Hải cũng thấy được, thậm chí thấy rõ được nguyên nhân...

Nguyên nhân đó không ngờ lại là một con cự hầu to lớn, thân cao hơn mười thước cơ bắp cuồng cuộn tựa như một ngọn núi nhỏ từ từ tiếp cận phạm vi Vũng Hải...

Tuy nhắm theo hướng đi thì cư hầu kia chỉ đi ngang qua Vũng Hải, nhưng nó vẫn khiến cho chính quyền Vũng Hải và toàn bộ người dân sợ vở mật...

Hàng trăm, hàng nghìn quân nhân được triệu tập về Vũng Hải, hàng trăm khí tài quân sự được dưng lên cảnh giới hung vật không mời kia, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Hơi đâu rảnh quan tâm đến chuyện thanh phổ Thanh Thuỷ kia...

May thay đúng như các nhà khoa học đã dự đó, cự hầu kia chỉ đi ngang quan Vũng Hải như một vị khách qua đường rồi tiếp tục nhắm hướng bắc mà đi...

Tuy nhiên chuyến đi ngang như đi dạo kia cũng khiến cho gần như toàn bộ dân cư ngoại thành toát mồ hôi hột, như vừa dạo một vòng quanh địa ngục...

Bởi lẽ ở ngoài thành, gần như toàn bộ nạn dân đều có thế trông thấy bóng dáng khổng lồ của con cự hầu từ phía xa, thậm chí những người nhạy cảm còn cảm nhận được rung động của mặt đất qua mỗi bước chân của nó...

Quả là một trải nghiệm mà đến xuống mồ, những cư dân sống tại ngoài thành cũng không thể nào quên được.

Tuy nhiên, cũng nhờ thể mà hầu hết dân cư sống ở ngoài thành Vũng Hải đều nhận thấy sự nhỏ yếu của nhân loại, từ đây một sự biến chuyển trong nhận thức của không ít người bắt đầu thay đổi...

Vũng Hải cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối...

.

Trái ngược hoàn toàn với một phen hú hồn chim én của người dân Vũng Hải, thì thành phố sương mù Thanh Thủy lại là một mảnh yên bình...

Trần Lâm như một phú gia giàu có thưởng ngoạn, nhàn nhã ngồi trên ghế ôm lấy Yêu Cơ lặng ngắm hồ nước Thanh Thủy xinh đẹp.

Đôi tay heo không chút khách khí cho vào trong chiếc áo khoác mỏng manh của Yêu Cơ mà say mê vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại mát rượi của nàng...

Bên dưới, Thu Thảo đang bò dưới háng Trần Lâm như một con mẫu cẩu, say sưa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá trước mặt mà mυ'ŧ nhè nhẹ...

Đầu lưỡi điêu luyện liếʍ dọc theo thân côn ŧᏂịŧ rồi lướt nhẹ lên như một vũ công bale tung người ngậm lấy qυყ đầυ mυ'ŧ chùn chụt...

Âm thanh da^ʍ mỹ không ngừng phát ra từ đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn kia...

Cảnh sắc xuân xanh bên bờ hồ tràn ngập da^ʍ mỹ, mạt thế kiểu này chỉ có hôn quân như huyết tổ đại nhân mới hưởng thụ được...

Tuy nhiên, sung sướиɠ là vậy nhưng Trần Lâm lại nhíu mày nhìn ra mặt hồ, hay đúng hơn là nhìn ra hơi từng là hòn đảo giữa hồ kia...

Theo suy đoán của Trần Lâm và Thu Thảo, trên đời vẫn tồn tại một thứ ngoài trang bị của hệ thống có thế giúp huyết thu tăng lên khả năng hấp thụ nặng lượng, đó là dị thổ...

Và manh mói duy nhất chính là dị thực vật, theo một nguyên lý nào đó nơi nào có dị thực vật sẽ có dị thổ, hay chính sát hơn là ngược lại...

Thế nên, dự theo dị thực vật mà tìm kiếm là phương án hữu hiệu nhất...

Tuy nhiên, khi Trần Lâm cho đào bới hòn đảo nơi đóa hoa trắng kia nở thì lại không tìm thấy được gì, thậm chí Trần Lâm con kỳ đà khổng lồ vừa mới gia nhập huyết tộc đã làm cu ly đào luôn hòn đảo kia lên để ở góc huyết thụ những vẫn không có hiệu quả gì...

- Không lẽ mình suy đoán sai...

Không tìm được đầu mối, Trần Lâm không khỏi nhíu mày thì thầm.

Tuy nhiên sai thì sai, chỉ tội cho Thu Thảo vì hiến kế tào lao mà phải ngậm lấy côn ŧᏂịŧ xem như chuộc tội...

Ngồi bên cạnh, Yêu Cơ tựa như con chim nhỏ ép người vào l*иg ngực Trần Lâm, để mặc cho bàn tay kia thỏa sức chơi đùa bộ ngực của mình, ánh mắt thϊếp đi như đang ngủ...

Nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của Trần Lâm...

Yêu Cơ khẽ mở mắt, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Trần Lâm quan tâm hỏi...

- Chủ nhân có chuyện gì khó giải quyết sao...

- Nói ra đi, Yêu Cơ sẽ giúp ngài...

Liếc nhìn đôi mắt to tròn ướŧ áŧ của mị nữ nhu tình Yêu Cơ, Trần Lâm không nhịn được yêu thương xoa đầu của nàng nói...

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi không đáng là gì...

Bên dưới hạ thân của Trần Lâm, Thu Thảo đang miệt mài ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của Trần Lâm ra sức phục thị...

Nhưng khi nghe được những lời kia Thu Thảo không nhịn được rung rung...

“Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà nàng đã khẩu da^ʍ cả hai tiếng đồng hồ rồi, quai hàm cũng sắp trẹo đến nơi mà bảo không đáng gì, thật sự là hϊếp người quá đáng”.

Dĩ nhiên Thu Thảo chỉ dám nghĩ không dám nói ra, chỉ có thể tiếp tục ra sức...

May thay, Yêu Cơ đột nhiên ra tay “cứu bồ” cực mạnh, ôm lấy Trần Lâm thì thầm...

- Chủ nhân nhưng người ta muốn giúp ngài...

Nghe thấy thanh âm nũng nịu mê người của Yêu Cơ, côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm không nhịn được giật giật liên hồi trong miệng nhỏ của Thu Thải khiến cô giáo đoan trang đang ngậm côn ŧᏂịŧ kia mừng như điên ra sức mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của Trần Lâm...

Hung vật to lớn kia ra ra vào vào trong cổ họng ẩm ướt Thu Thảo khiến nàng đau rát đến chảy nước mắt...

Nhưng Thu Thảo biết bây giờ không cố gắng thì chỉ sợ sẽ phải mυ'ŧ hung vật kia đến chiều, chỉ có thể ra sức mυ'ŧ mạnh lấy qυყ đầυ trơn bóng của Trần Lâm, có gắn thở những hơi thở khó nhọc.

Bàn tay không quên mân mê hai mao cầu bên dưới, có thế nói hai mao cầu kia là thứ nàng thấy dễ thương nhất, ít nhất chúng không làm nàng đau họng.

Bên trên Trần Lâm bị hai người Thu Thảo, Yêu Cơ khích thích không nhịn được sướиɠ khoái quay người lật Yêu Cơ lại ôm vào l*иg, cái miệng rộng tham lam không khác khí hôn lên đôi môi đỏ mộng của Yêu Cơ mặc sức ngấu nghiến...

Chuyện dị thổ gì đó để đám người Minh Nguyệt, Huyết Linh lo liệu.

Hôn quân như Trần Lâm không quản đến được.

Được đà lấn tới, bàn tay heo không ngại ngùng nhào nặn bộ ngực của no tròn phơi bày trước thiên nhiên của Yêu Cơ rồi trượt xuống chiếc rốn nhỏ xinh mà ngoái nhè nhẹ...

- Ưmmm...!chủ nhân người thật xấu...!ưhhh...

Bị bàn tay ma quái của Trần Lâm khích thích.

Yêu Cơ không nhịn được rêи ɾỉ, ánh mắt mê ly hướng ứng cũng Trần Lâm.

Chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ đưa ra cho Trần Lâm say mê mυ'ŧ lấy, đôi tay ngọc vươn ra ôm lấy Trần Lâm đẩy cậu nằm ngữa ra chiếc ghế dựa...

Cái miệng nhỏ xinh chủ động hôn lấy Trần Lâm rồi lần xuống cổ mυ'ŧ nhè nhẹ khiến cho huyết tổ đại nhận không nhịn được rên lên...

- Ahh...!yêu nữ...!nàng quả là yêu nữ trời sinh nha...

Nghe thấy thế Yêu Cơ trực tiếp ngồi lên bụng Trần Lâm, âʍ ɦộ đầy lông măng không hề được che đậy cạ nhẹ lên cơ bụng bên dưới khiến nàng rên lên đây yêu mị nói...

- Thế chủ nhân không thích sao???

Cảm nhận được sự ấm áp của âʍ ɦộ ẩm ước ngay trên bụng mình, còn côn ŧᏂịŧ đang nằm trong miệng nhỏ của Thu Thảo cũng ướŧ áŧ không kém khiến Trần Lâm sung sướиɠ khó tả.

Côn ŧᏂịŧ giật giật liên hồi rồi phun đầy tinh hào vào trong miệng Thu Thảo...

Cảm nhận được tinh hoa nóng hổi phun đầy khoang miệng của mình, Thu Thảo nhắm mắt cố nuốt lấy, đáng tiếc miệng nàng quá nhỏ khiến không ít dịch trắng đυ.c trào ra ngoài khéo miệng...

Chầm chậm rút côn ŧᏂịŧ lông lá của mình ra, Trần Lâm mỉm cười ra lệnh...

- Nuốt hết chúng đi...

Nghe thấy thế Thu Thảo nhắm mắt “ực” một tiếng nuốt hết sống tinh hoa trong khoảng miệng của mình vào bụng rồi nắm lấy con thịt của Trần Lâm như một thị nữ trung thành cẩn thậm liếʍ láp mọi ngóc ngách của nó đến khi sạch bóng mới thôi...

...

Bất chợt, khi Trần Lâm đang thưởng thức cái miệng nhỏ của Thu Thảo vệ sinh cho tiểu huynh đệ của mình thì Yến Nhi cũng hai chị em Phương Tuyết vội vàng chạy đến...

Trong thấy mẫu thân mình đang thục thị dưới háng Trần Lâm, Yến Nhi không tim không phổi mỉm cười tiến lên bao cáo.

- Đại nhân đã tìm được miếu thành hoàng mà ngài nói đến.

- Cách nơi này chưa đến một ngày đường.

- Chỉ là nơi đó có không ít thây ma...

Nghe thấy thế Trần Lâm vuốt ve tấm lưng ông của Yêu Cư, một chân gác lên lưng Thu Thảo tự như một đế vương nói...

- Chỉ vài con thây ma mà thôi...

- Ba người các nàng cùng Thu Thảo đến đó đem thanh kiếm kia về đi.

Nói xong Trần Lâm để chân xuống tiếp tục vui đùa cùng Yêu Cơ.

Thấy thế ba người Yến Nhi khẽ nhìn nhau nhíu mày nhưng vẫn gật đầu lĩnh mệnh, chỉ có Thu Thảo là vui mừng như được ân xá vội vàng đứng dậy nhanh chóng rồi đi.

Cứ thế bốn người Thu Thảo leo lên xe bọc thép nhanh chóng rồi khỏi thành phổ Thanh Thủy nhắm đến miếu thành hoàng ở phía tây...

Tuy nhiên khi bốn người đi chưa lâu Trần Lâm đã gõ gõ lên tay ghế lạnh giọng nói.

- Kỳ Kỳ người đi theo âm thầm bỏ vệ họ...

- Nhớ kỷ, chừ khi nguy hiểm đến tính mạng còn lại không được xuất thủ...

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, từ dưới mặt hồ Thanh Thủy một bóng đen cấp tốc lao lên đuổi theo chiếc xe bọc thép của nhóm người Thu Thảo...

Xong việc Trần Lâm mỉm cười ngả lưng ra sau nằm trên ghế.

Thấy thế Yêu Cơ mỉm cười tựa đầu vào vai Trần Lâm thì thầm.

- Ngài thật là nghiêm khắc nha...

Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười vươn tay bóp lấy cập mông to tròn của Yêu Cơ cười nói.

- Không khó thì không nên người...

- Thế còn nô gia thì sao?

Yêu Cơ cũng mỉm cười yêu mị hỏi.

Khẽ mỉm cười đê tiện, Trần Lâm không khách khí vổ mạnh lên mông của Yêu Cơ để lại một dấu tay đỏ hồng cười nói.

- Nàng dĩ nhiên là có phần, mau quay người lại chổng mông lên...