Cơ Phu Khuyết Trinh

Chương 5

16/10/2020

Nhà của Thân Nguyên Cảng là một căn hộ hai tầng, có một cầu thang từ lầu một nối đến lầu hai, đứng từ dưới lầu một có thể nhìn thấy hành lang và phòng ngủ trên lầu hai. Trang trí cũng rất đơn giản, tông màu chủ yếu chỉ có trắng và đen, trừ một số đồ nội thất thì cũng không có gì khác đặc biệt.

Triệu Nhất Dưỡng không dám nhìn loạn, cậu sợ D tiên sinh sẽ cho là mình không biết lễ phép.

"Ăn cơm tối chưa?" Thân Nguyên Cảng bảo Triệu Nhất Dưỡng ngồi trên sofa, còn hắn thì đi tới mở ti vi.

Triệu Nhất Dưỡng bé ngoan gật đầu.

"Tôi còn chưa ăn, buổi tối chỉ toàn uống rượu," Thân Nguyên Cảng nhéo nhéo vành tai Triệu Nhất Dưỡng, "Muộn quá rồi, tôi sẽ gọi giao đồ ăn tới."

- - Tôi biết nấu cơm, để tôi nấu cho anh. Triệu Nhất Dưỡng giữ tay Thân Nguyên Cảng đang muốn cầm lấy điện thoại lên, cậu viết lên điện thoại.

Thân Nguyên Cảng thoạt nhìn có hơi kinh ngạc.

"Ừm, cậu nấu cho tôi ăn."

- - Nhà bếp ở chỗ nào?

"Tôi dẫn cậu đi."

Thân Nguyên Cảng bình thường không ăn cơm ở nhà, trong tủ lạnh ngoại trừ trứng gà với thịt xông khói lần trước mẹ hắn chuẩn bị thì không còn cái gì khác. Triệu Nhất Dưỡng tìm mãi trong mấy ngăn tủ trên cao mới tìm thấy vài túi mì.

Cậu chỉ chỉ vào túi mì quay sang nhìn Thân Nguyên Cảng hỏi -- Anh muốn ăn mì không?

Thân Nguyên Cảng gật đầu biểu thị có thể.

Bắc một nồi nước lên bếp rồi bật lửa.

Những ngón tay trắng nõn lướt qua vỉ trứng gà, chọn hai cái có màu sắc đậm nhất. Trứng gà lạnh lẽo trực tiếp ma sát chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Triệu Nhất Dưỡng. Trong căn phòng chỉ có âm thanh của ngọn lửa cùng tiếng nước ùng ục.

Cậu gõ quả trứng lên thành chén "Cạch" một tiếng, lòng trứng bên trong rơi vào chén. Có miếng vỏ trứng vụn rơi vào trong nên cậu dùng tay nhặt miếng vỏ lên. Đem tay áo xắn lên khuỷu tay, nhẹ nhàng dùng đũa khuấy chén trứng: màu vàng bắt đầu nuốt chửng lấy màu trắng, đuổi bắt với màu trắng dưới đầu đũa, bao bọc nó, hòa tan nó.

Nước sôi, cậu thả sợi mì vào trong. Sợi mì giòn và thẳng, nhưng lại mềm ra khi có nước nóng, nằm ngoan ngoãn trong nồi. Cậu đậy nắp lại, lôi ra một cái thớt để cắt thịt ba chỉ. Những lát thịt mỏng xếp hàng ngay ngắn trên thớt, cậu đang chuẩn bị cầm thịt lên thì một đôi tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy eo cậu.

Là Thân Nguyên Cảng.

Hắn đã đứng ngay cửa từ lâu nhìn bé người câm của hắn: Dáng người không cao mà mảnh mai thon gầy, dây buộc tạp dề tinh tế siết quanh vòng eo nhỏ nhắn của cậu.

Hắn đột nhiên không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống rượu, thậm chí cũng không đói, mì trứng hay mì thịt gì cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn ôm người vào lòng bằng cả trái tim của hắn*.

*Bản gốc là 一门心思 - thành ngữ (yī mén xīn si) có nghĩa là đặt cả trái tim vào một việc gì đó.

Ban đêm mùa đông, gió bên ngoài se lạnh buốt giá, thế nhưng gian phòng bếp lại tràn ngập cảnh "xuân". Thân Nguyên Cảng cách một lớp áo len vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Triệu Nhất Dưỡng, một tay nhẹ nhàng đi lên tìm đậu đỏ nhỏ của cậu. Hắn vùi đầu vào hõm cổ cậu, nhẹ nhàng đặt những chiếc hôn lên cần cổ trắng nõn, những nụ hôn ẩm ướt liên tiếp rơi trên vành tai và cổ cậu.

Cảm nhận được người đứng phía trước hắn đang run rẩy, hắn nhéo nắn đầu v* đang dựng lên trong tay. Áo len rất thô ráp, khi chạm vào đầu v* còn có cảm giác ngứa ran rát khiến cậu ưỡn người vì đau, nhưng lại bị Thân Nguyên Cảng đè lại.

"Không được lộn xộn."

Hắn ra lệnh.

Thân Nguyên Cảng rải những nụ hôn ngày càng dày đặc hơn, động tác cũng thô bạo hơn. Hắn không hề ngừng lại mà luồn tay mở khóa quần, vươn tay nắm lấy dương v*t đang dựng thẳng của cậu. Qυყ đầυ của cậu không lớn, thân dương v*t thẳng tắp có một tỉ lệ hoàn hảo. Thân Nguyên Cảng nhớ mang máng màu sắc của cậu cũng rất nhạt, đáng yêu như chính chủ nhân của nó.

Biến hóa đến rất nhanh, Triệu Nhất Dưỡng gần như không có sức chống cự, dương v*t dưới thân cứng lên rất nhanh, bàn tay Thân Nguyên Cảng rất lớn như một cái kén nuốt chửng lấy dương v*t cậu, mỗi một động tác đều mang đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng.

Triệu Nhất Dưỡng quay đầu cùng hắn hôn môi, cậu giống như một người phụ nữ, quan hệ tìиɧ ɖu͙© không khiến cậu sướиɠ như được hôn môi.

Chất lỏng trên đỉnh liên tục tràn ra làm tay Thân Nguyên Cảng dễ dàng di chuyển hơn, hắn không hề khống chế tốc độ mà làm càng lúc càng nhanh... Sau khi bắn vào tay Thân Nguyên Cảng, Triệu Nhất Dưỡng đã hoàn toàn mềm nhũn biến thành một bãi nước nằm trong tay hắn.

Nụ hôn vẫn tiếp tục.

Hơi thở của Triệu Nhất Dưỡng bị Thân Nguyên Cảng nuốt chửng, sau khi trải qua cực khoái, cậu không còn phân biệt được cái gì nữa, cả người tùy ý để cho người phía sau tàn phá đôi môi mềm mại đòi hỏi càng nhiều chất lỏng ngọt ngào.

Thân Nguyên Cảng buông Triệu Nhất Dưỡng sắp sửa ngất ra, đưa tay trái lên biểu diễn cho cậu xem. Hai ngón tay chà sát nhẹ nhàng, chất dịch màu trắng sền sệt dính trên ngón tay hắn, sau khi buông hai ngón tay còn kéo ra một sợi da^ʍ mỹ.

"Ngoan, liếʍ hết đi."

Thân Nguyên Cảng ra lệnh cho cậu.

Triệu Nhất Dưỡng cầm bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thân Nguyên Cảng, chiếc lưỡi đỏ hồng khẽ khàng liếʍ láp từng ngón tay của hắn.

Cái miệng nhỏ của Triệu Nhất Dưỡng chậm rãi mυ'ŧ từng ngón tay của hắn, như một đứa nhỏ tham lam liếʍ chiếc kẹo que yêu thích của mình.

Thân Nguyên Cảng cảm thấy cả người đều nổi lên một trận sảng khoái, hắn hiện tại chỉ muốn đem cây gậy cứng đến muốn nổ tung đâm thật mạnh vào bên trong cậu -- trong bàn tay, trong lòng bàn chân, trong khuôn miệng mềm mại của cậu, hơn nữa là cái lỗ nhỏ ấm áp của cậu.

Hắn kéo quần Triệu Nhất Dưỡng xuống, lộ ra cái mông nhỏ trắng mịn của cậu, ngón tay chậm rãi tìm đến nơi nào đó. Triệu Nhất Dưỡng hôm nay chưa tự mở rộng, phía sau của cậu cực kì khô, cửa huyệt căng thẳng co rút.

Trứng.

Chén trứng vừa được Triệu Nhất Dưỡng nhặt miếng vỏ trứng bằng ngón tay.

Mà cậu ấy thì đang ngậm ngón tay hắn.

Thân Nguyên Cảng đem toàn bộ chén trứng đổ lên khe mông của cậu. Triệu Nhất Dưỡng cảm nhận được chất lỏng lành lạnh ở phía sau làm cậu giật mình, muốn quay đầu nhìn xem Thân Nguyên Cảng đang làm gì.

"Liếʍ rất sạch sẽ, bé ngoan, không cho phép dừng." Thân Nguyên Cảng ngăn cản cậu, đem ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại chậm rãi cắm vào huyệt khẩu của Triệu Nhất Dưỡng, nhẹ nhàng rút ra cắm vào. Cơ vòng khít khao siết chặt ngón tay hắn cũng từ từ thả lỏng ra.

Cái miệng nhỏ mấp máy cơ hồ lộ ra vách thịt đỏ hồng bên trong.

Một cây dương v*t toàn bộ cắm vào bên trong.

Triệu Nhất Dưỡng cắn chặt ngón tay đeo nhẫn của Thân Nguyên Cảng.

Nồi mì bị người bỏ quên đã muốn cháy đen, dính chặt vào đáy nồi.

Nước đã cạn hết, lửa cũng đã tắt đi.

Cũng vì vậy mà những âm thanh ám muội bí ẩn cũng trở nên rõ ràng hơn -- âm thanh của da thịt va chạm, tiếng nước da^ʍ mỹ lép nhép, tiếng thở dốc trầm đυ.c.

Ti vi trong phòng khách đang chiếu bản tin thời sự ngày hôm nay, bên cạnh đôi giày da sang trọng là đôi giày thể thao màu trắng nhỏ hơn vài số. Đôi giày nhìn rất mới, có vẻ chưa mua bao lâu, nhưng trên mũi giày đã có vết chân dẫm lên.

Những thứ màu trắng không thể bị vấy bẩn được, dù chỉ là một hạt bụi nhỏ nhất cũng sẽ làm nó mất đi vẻ đẹp đơn thuần và thánh thiện vốn có.

Thế nhưng lại có những người luôn thích vấy bẩn nó, chiếm hữu nó, nuốt chửng nó.

Triệu Nhất Dưỡng đã sớm không phải là người trong sạch*, cậu là một MB, một người câm, nói thẳng ra là "bán mông cho người khác." Cậu sạch sẽ sao? Không.

*Người trong sạch: bản gốc là 小处男(xiǎo chǔnán) từ này đồng nghĩa với trinh nữ nhưng là dành cho nam (trinh nam?)

Cậu không phải một tờ giấy trắng chưa trải đời, cậu đã sớm lặng lẽ chấp nhận việc này, mặc cho người khác vẽ thỏa thích, làm bất cứ điều gì họ muốn, trút giận cũng được, bày tỏ tình cảm cũng không cảm. Cậu đã không còn có thể bị vấy bẩn nữa.

Nhưng nếu là một mỹ nhân, dơ bẩn cũng không thể che lấp được vẻ đẹp.

Thân Nguyên Cảng cũng cảm thấy như vậy.

Hắn không chỉ ôm trong lòng một vũng nước, mà côn th*t cứng rắn của hắn bị cũng bị vũng nước này co bóp hút chặt. Không có cái gọi là củi khô lửa bốc, chỉ là cả cơ thể như được nước bao bọc bên trong: Không phải là suối, là sông hay hồ, mà là cả một biển rộng lấp lánh, ôm trọn tất cả mọi thứ không một lời than phiền, sạch sẽ hay là dơ bẩn, cậu cũng sẽ không từ chối, bao bọc tất cả trong vòng tay của cậu.

Bên tai hắn chỉ còn lại âm thanh của nước và hơi thở gấp gáp, có lẽ là hô hấp của "biển", cậu theo từng nhịp điệu đâm rút của hắn mà hít thở.

Thân Nguyên Cảng phát hiện, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ cùng Cacao, hắn không thể tập trung vào bản thân, hắn không chỉ đơn giản là phát tiết du͙© vọиɠ. Hắn muốn làm cho bé người câm dưới thân hắn phải khóc vì sung sướиɠ, hắn luôn tìm những điểm nhạy cảm của cậu, sau tai, trên lưng, xương cụt, trên eo. Hắn muốn cậu đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà hắn mang lại, không thể nghĩ đến gì khác.

Cacao có vẻ thích được làm từ phía sau lưng, mỗi khi hắn vòng tay từ phía sau giữ lấy cái cổ cậu, cái miệng nhỏ của cậu cắn chặt hắn không buông.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Thân Nguyên Cảng giảm bớt tốc độ rút ra cắm vào: "Hôm nay cậu với cậu ta đi vào chỗ đó làm gì?" Hắn hỏi Triệu Nhất Dưỡng.

Triệu Nhất Dưỡng đã bị làm đến rối tung rối mù, nào còn nghe được cái gì mà trả lời, chỉ có thể gật lắc lung tung, cố gắng thả lỏng cơ thể thích ứng với tần suất cắm rút của Thân Nguyên Cảng. Tuy nói là chậm lại nhưng mỗi một lần cắm vào hắn đều đi vào rất sâu, cả thân dương v*t đều đi đến tận gốc, chỉ còn hai viên trứng nặng trịch đập vào đáy chậu của cậu.

"Có phải là cậu ta kêu cậu đi chung hay không?"

Thân Nguyên Cảng vừa hỏi xong liền dồn lực đỉnh thật sâu vào huyệt nhỏ của cậu.

Cả người Triệu Nhất Dưỡng bị đỉnh đến run lên, không biết làm sao chỉ có thể nghe theo lời hắn tùy tiện gật đầu. Vào lúc này cậu đã không còn biết bản thân gật cái gì mà lắc cái gì nữa.

"Lần sau còn dám không?"

- - Không dám.

Triệu Nhất Dưỡng cảm thấy được hậu huyệt phía sau thật ngứa, bên trong không ngừng co rút kêu gào không đủ không đủ. Cậu quay đầu dùng miệng tìm đến bên miệng Thân Nguyên Cảng, dùng loại cách thức ngu ngốc này lấy lòng hắn.

Thân Nguyên Cảng cố ý đỉnh rất chậm, hắn hỏi lần nữa: "Còn dám sao?"

Lắc đầu.

"Ngoan."

"Ngậm chặt vào."

Thân Nguyên Cảng đột nhiên lại bắt đầu gia tăng tốc độ, mỗi một lần đều tàn nhẫn hơn, mỗi một lần đều sâu hơn. Điểm nhạy cảm sâu bên trong bị đỉnh lộng liên tục khiến cậu run rẩy, gần đạt đến giới hạn khiến cậu không nhịn được nữa, từng đoạn kɧoáı ©ảʍ từ hậu huyệt bắt đầu khuyếch tán, rồi đột nhiên vọt thẳng đến tầm mắt cậu.

Cả người Triệu Nhất Dưỡng co giật, phun ra dòng chất lỏng màu trắng.

Cả hai đồng thời đạt đến cao trào.

Một là làm đến cao trào, một là bị làm đến cao trào.

"Cậu tên là gì?"

Sau dư vị kɧoáı ©ảʍ còn lại, Thân Nguyên Cảng hỏi Triệu Nhất Dưỡng.

Trong không khí có 21% là ô-xy.

Triệu Nhất Dưỡng hít một hơi thật sâu, cậu muốn tự nói ra cho hắn biết: Tên của tôi là Triệu Nhất Dưỡng, Nhất trong nhất bách*, Dưỡng trong dưỡng khí.

*Triệu Nhất Dưỡng là 赵一氧(zhào yī yǎng) Nhất có nghĩa là một, ở đây em giới thiệu là một trong một nửa, nhưng mà tui không thể ghi là Triệu Một Dưỡng được nên tự ý sửa lại cho hợp ngữ cảnh hic

*Nhất bách 一百 (Yībǎi) là một trăm

》》》

Thân Nguyên Cảng.

Triệu Nhất Dưỡng viết lại tên trên giấy, sau đó dùng bút viết đi viết lại nhiều lần. Tổng cộng có 21 nét*, cậu viết đến gần mười lần mới ngưng, nhìn lại trên tờ giấy chỉ chỉ nét chữ mập ú vì bị viền lại nhiều lần, màu sắc cũng đậm hơn bình thường.

*Thân Nguyên Cảng (申元港) tổng cộng có 21 nét, trong đó Thân (申) có 5 nét, Nguyên (元) có 4 nét và Cảng (港) có 12 nét

Cậu càng xem càng thấy nét chữ dễ nhìn, ba chữ này giống hệt như chủ nhân của nó, dù cho chủ nhân của nó vô tình đâm thủng tờ giấy thì nhìn cũng thật đẹp mắt.

Triệu Nhất Dưỡng.

Cậu đem tên của chính mình viết ngay phía dưới tên anh, nhỏ nhỏ tinh tế, nếu không nhìn kỹ còn nghĩ là con kiến bò qua. Thế nhưng cậu lại rất vui vẻ mà đem tờ giấy kia áp lên mặt, mùi hương của mực viết và gỗ, nó có thể làm cậu nghĩ đến người thương.

Thực sự là không có thuốc nào cứu được, khờ dại, không biết suy nghĩ, không bảo vệ bản thân mình, lại quên mất lời chị La đã dặn, thật ngu ngốc, cậu làm sao mà xứng đáng để được anh thích...để được yêu.

Triệu Nhất Dưỡng thầm mắng bản thân nhưng cũng không thể ngừng cười, ngọt ngào như mật ong, chậm rãi chảy vào lòng cậu. Cậu đã đọc rất nhiều quyển sách về tình yêu, với cậu "Mối tình đầu" khắc sâu ấn tượng nhất: Lần đầu tiên nắm tay, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, buổi hẹn hò đầu tiên, bó hoa đầu tiên, cây kem đầu tiên...

Có rất nhiều lần đầu tiên, mà lần đầu tiên của cậu lại là tìиɧ ɖu͙©, bạo lực, và tiền bạc.

Bất quá tất cả những thứ này bắt đầu từ hôm nay sẽ tính lại, cậu đem tất cả những lần đầu tiên còn lại của bản thân cho Thân Nguyên Cảng. Nếu không cho được hắn lần đầu tiên của cậu, vậy cậu sẽ cho hắn những thứ khác, thứ quý giá nhất của cậu, lần đầu tiên "động lòng."

Không cần biết kết quả sẽ thế nào.

Cậu có thể cảm thấy Thân Nguyên Cảng không chán ghét cậu, nhưng cậu cũng không có lòng tin loại cảm xúc đó sẽ duy trì mãi mãi. Một ngày nào đó, cậu sẽ phải biến mất trong cuộc sống của anh, nhưng hiện tại cậu muốn tận hưởng những giây phút vui sướиɠ ngắn ngủi này, để sau này trong mơ cậu cũng sẽ không thể quên được anh.

Bài nhạc mà cậu yêu thích nhất vang lên.

"My love wears forbidden colors. My life believes."

Tình yêu của tôi mang màu cấm. Nhưng tôi tin nó.