【 Chương trứng màu: 】
Lưu ý trước khi vô truyện: Trong chương này sẽ có hai từ là từ "học trưởng" và "học đệ", nếu dịch thuần việt sẽ là "tiền bối" và "đàn em", nhưng mình thấy nếu chuyển thành hai từ này thì câu văn sẽ không hay, nên mình quyết định để nguyên, mọi người thông cảm nhé!
~~~~~~~~~
Gần đây có một chuyện khiến Sở Hành cảm thấy khó chịu, đó là mỗi khi hai người làʍ t̠ìиɦ, cơ thể anh luôn trần trụi, còn Chu Diệc Thần lại ăn mặc rất chỉnh tề.
Hơn nữa chiều cao giữa hai người cũng không mấy khác biệt, tại sao anh phải nằm dưới?
Do đó Sở Hành quyết định, hôm nay phải cởi được quần áo Chu Diệc Thần, sau đó... Phản công!
"Uống rượu." Sở Hành nói, mở nắp chai, nhét rượu vào tay Chu Diệc Thần.
Hắn nhận rượu, nhưng chưa uống, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Hôm nay là Thất Tịch, chúng ta thật sự ngồi nhà xem phim sao?"
"Bên ngoài đông người, ở nhà thoải mái hơn nhiều." Sở Hành nói, ý bảo Chu Diệc Thần cứ ngồi uống rượu.
"Nhưng em đã đặt bàn ở nhà hàng và đặt phòng trong khách sạn rồi..."
"Tại sao lại muốn đi ra ngoài? Không thể ăn cơm và ngủ ở nhà sao?"
"..."
Nhìn Chu Diệc Thần uống xong lon bia, Sở Hành lại rót rượu trắng vào chén cho hắn: "Uống."
"Sao anh không uống?" Chu Diệc Thần cầm chén, chần chừ hỏi.
"Anh uống Coca." Sở Hành nói.
"Đồ uống có ga không tốt cho sức khỏe." Chu Diệc Thần ngửi rượu trong chén, mùi rất cay, độ cồn chắc hẳn không hề thấp, "Lại còn sát tinh." *1
"Gì đấy? Em muốn anh sinh con sao?" Sở Hành cười nói."
"Đúng rồi." Chu Diệc Thần vui vẻ đồng ý, "Những việc như này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn không?"
"Được thôi, uống hết chỗ rượu trên bàn rồi bắt đầu." Sở Hành nói, bây giờ anh rất muốn áp đảo tên kia xuống sô pha để có thể thuận lợi phản công, nhưng vì không muốn làm một nửa đã bị hắn đè lại, nên anh vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Chu Diệc Thần cầm chén rượu uống một ngụm, sau đó nắm cằm Sở Hành, truyền rượu trắng vào môi anh.
Hầu kết Sở Hành lăn lộn, rượu trôi xuống họng, một ít chất lỏng theo khóe môi tràn ra ngoài, chảy xuống ngón tay hắn, đầu lưỡi Chu Diệc Thần thâm nhập vào môi anh, anh hơi hé miệng, không chống cự mặc hắn tùy ý xâm lấn, tay ôm cổ Chu Diệc Thần, mắt khẽ nhắm, hàng mi dài phủ bóng dưới ánh đèn.
Tay Chu Diệc Thần vuốt ve bên hông Sở Hành, đưa tay vào vạt áo, hướng lên trên thăm dò.
Sở Hành giãy giụa mở to mắt, đẩy người Chu Diệc Thần, lấy mu bàn tay xoa lên khóe miệng.
Chút nữa đã bị cuốn theo tiết tấu của hắn.
"Đừng nháo... Ngồi yên xem phim." Sở Hành thở không ra hơi, sau đó rót đầy chén rượu cho Chu Diệc Thần.
"Có mình em uống, thật không công bằng." Hắn nhìn anh, tỏ vẻ tủi thân chớp chớp mắt.
"Đừng làm nũng, không có kết quả đâu." Sở Hành mặt vô cảm nói, sau đó rót rượu vào chén của mình.
Hai người anh một chén em một chén, rượu vang đỏ, rượu trắng, bia, cả hai chơi tất, không lâu sau, Sở Hành cảm thấy bản thân không thể uống được nữa.
Anh ngó Chu Diệc Thần, thấy mắt người nọ bắt đầu mơ màng, mỉm cười nhìn mình.
"Trời ạ... Anh thật sự không uống được nữa." Sở Hành đầu óc choáng váng, duỗi tay đẩy Chu Diệc Thần ngã xuống sô pha, cúi đầu cắn cổ người nọ, ngón tay đặt giữa hai chân hắn, như có như không nhẹ nhàng cọ xát.
"Ưʍ..." Hô hấp Chu Diệc Thần dần trở nên nặng nề, hắn nhắm mắt, đặt ngón tay lên đầu Sở Hành, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sở Hành kéo áo Chu Diệc Thần, bị cơ bụng xinh đẹp của người nọ làm cho hô hấp cứng lại, anh nuốt nước miếng, cúi đầu hôn bụng hắn, môi không ngừng di chuyển, từng nụ hôn rơi xuống ngực Chu Diệc Thần, đầu lưỡi mềm mại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, liếʍ láp đầu v* hắn.
"Ưʍ... Sở Hành... A..."
Sở Hành được hắn gọi tên, mất khống chế, vội vàng cởϊ qυầи áo hắn, Chu Diệc Thần phối hợp với anh cởϊ áσ ra, Sở Hành bắt đầu cởi đến quần.
"Học trưởng... Hóa ra anh chuốc say em, là vì muốn làm mấy chuyện như này."
Giọng nói mềm mại hơn ngày thường gấp mấy lần, Sở Hành nghe xong cả người tê dại, anh giương mắt nhìn Chu Diệc Thần, thấy người nọ ôn nhu dịu dàng mỉm cười nhìn mình.
"Đúng rồi, hôm nay anh đưa học đệ tới nhà, là để dụ dỗ gian da^ʍ em." Sở Hành nhìn Chu Diệc Thần, "Thế nào, sợ không?"
"Học trưởng muốn làm gì em cũng được." Chu Diệc Thần nói, nâng đầu gối nhẹ nhàng cọ giữa hai chân Sở Hành, "Bởi vì, em đã yêu học trưởng từ rất lâu."
Sở Hành chậm rãi cúi đầu tới sát mặt Chu Diệc Thần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở ấm áp như hòa làm một.
Đôi môi mềm mại dán vào nhau, Sở Hành cắn môi dưới Chu Diệc Thần, sau đó buông ra, rồi lại để sát môi hắn, vươn lưỡi tiến vào, được hắn hoan nghênh đáp lại một cách nồng nhiệt.
Tiếng răng và môi cọ xát vào nhau khiến người nghe mặt đỏ tim đập, Sở Hành cởi khóa quần Chu Diệc Thần, hôn lên vành tai hắn, rồi chuyển mục tiêu tới giữa hai chân.
dương v*t được qυầи ɭóŧ bao lại đã có phản ứng, lộ ra hình dáng rõ ràng, Sở Hành cúi đầu cách một lớp vải ngậm lấy dương v*t Chu Diệc Thần, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp, nước miếng dính ướt qυầи ɭóŧ màu đen.
Đang sờ soạng quanh đùi Chu Diệc Thần, bỗng anh chạm phải thứ gì đó cứng cứng, Sở Hành ngẩng đầu, là ở trong túi.
Anh vươn tay thò vào túi quần Chu Diệc Thần, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
"Đây là cái gì?" Sở Hành hỏi.
Chu Diệc Thần mở to mắt, lười biếng nói: "Mở ra xem đi.
Sở Hành mở hộp, thấy hai chiếc nhẫn đơn giản được đặt bên trong.
Hơi thở của anh như ngừng lại, tim đập loạn xạ.
"Đây..."
Chu Diệc Thần đứng dậy, đè Sở Hành xuống sô pha, bởi vì say rượu nên mặt có chút đỏ lên: "Đây là... Quà Thất Tịch."
Chu Diệc Thần nói, cầm một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út Sở Hành: "Chúng ta kết hôn được không?"
Nhìn nhẫn trên ngón tay, Sở Hành nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời, anh cầm lấy một chiếc khác đeo lên tay Chu Diệc Thần, sau đó gắt gao nắm lấy tay hắn, hai người, mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Anh đồng ý không?" Chu Diệc Thần hỏi lại một lần nữa.
Sở Hành vội vàng gật đầu, sau đó ngồi dậy: "Anh đi đặt vé máy bay!"
Chu Diệc Thần kéo anh đè xuống sô pha, cơ thể trần trụi áp lên người anh: "Không vội, bây giờ chúng ta... Có việc quan trọng cần làm."
Chu Diệc Thần kéo quần Sở Hành xuống, đầu ngón tay cọ sát kẽ mông anh, sau đó cắm vào hậu huyệt không ngừng co rút.
Môi hắn kề sát tai Sở Hành, giọng nói chậm rãi ôn nhu: "Học trưởng, nếu dám dụ dỗ gian da^ʍ em, vậy phải chuẩn bị tinh thần để em "làm thịt"."
*1. Sát tinh: Sát là gϊếŧ, tinh là... =)))))
Đôi lời editor: Edit xong bộ này mà cảm xúc ngổn ngang quá, chắc mình dành cảm xúc hơn bộ trước. Edit đến đoạn Sở Hành bảo bắt đầu mọi thứ lại từ đầu mà mình cảm thấy buồn buồn, chắc tại phải xa hai anh nên nao nao lòng. Cá nhân mình thấy bộ này H cũng hay, nội dung cũng ổn, chỉ là có 1 số truyện tác giả vẫn chưa làm sáng tỏ như 4 năm trước Sở Hành và Trần Vũ đã có chuyện gì gặp nhau như nào. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé.