Trans: Cảnh Nhàn
Tô Lai nghe thấy lời này trên mặt đỏ bừng, cô không ngờ anh lại không biết ngượng đến như vậy.
Cô xấu hổ không biết phải làm sao, nhưng mà thấy ánh mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, có vẻ như muốn tới vậy.
Lúc này đang ở bên ngoài đấy, nếu chuyện này bị người khác phát hiện thì phải làm sao? Cô đang đứng dưới gốc cây đại thụ, hơn nữa còn khá khuất, nếu như không phải cố ý muốn đi tìm thì căn bản sẽ không thể tìm được, vừa nãy Hoắc Ly vì để đi tìm cô mà còn mất chút sức.
Hoắc Luật biết rằng từ góc độ này, người bên ngoài chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy, cho nên yên tâm ngồi xổm trước mặt cô tách hai chân cô ra.
Tô Lai bị anh mở chân ra, sau đó bị tay anh sờ lên qυầи ɭóŧ, ngón tay anh sờ lên qυầи ɭóŧ chứ không trực tiếp cởi ra, ngược lại ở bên ngoài qυầи ɭóŧ đè lên tiểu bức của cô, sau khi sờ ra một ít nước, lúc này anh mới cởϊ qυầи lót của cô xuống.
Sau khi cởϊ qυầи lót xuống thì treo trên mắt cá chân của cô.
Sau khi qυầи ɭóŧ của Tô Lai bị cởi xuống, Hoắc Ly thò tay tách tiểu bức của cô ra, Hoắc Ly cầm trà sữa xé cái bọc trên nắp ra, sau khi xé ra anh đưa tay tách tiểu bức của cô ra, đổ một chút trà sữa lên trên tiểu bức.
Lớp trên là đá viên, chủ yếu bây giờ đang là mùa hè, cho nên bà chủ bỏ rất nhiều viên đá nhỏ lên trên mặt, nên khi đổ xuống, đá viên bao phủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên tiểu bức của cô.
Tô Lai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ "A" lên một tiếng, mặt đỏ bừng.
Đá viên quả thực là quá lạnh, lạnh đến nổi tiểu bức của cô cũng co lại, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hoắc Ly không dám cho quá nhiều đá vào bên trong, chẳng qua là thả một lớp phía trên mặt, cứ như vậy đổ một chút xíu lên bên ngoài tiểu bức của cô, tưới tiểu bức của cô cũng ướt đẫm.
Quá lạnh, Tô Lai lạnh đến mức cơ thể run rẩy, ngoài lạnh ra còn rất thoải mái.
Cô thấy anh đang nghiêm túc chôn dưới tiểu bức của mình đổ trà sữa, sau khi dính một ít lên trên tiểu bức của cô, mấy viên trân châu đã chui vào trong, nếp uốn bên trong kẹp lấy viên trâu châu tương đối nhỏ, cho nên dính lên phía trên.
Sau khi Hoắc Ly đặt cốc trà sữa sang một bên, bẻ chân cô ra bóp thành hình chữ M, anh cầm hai chân cô, vùi đầu trên tiểu bức của cô mà liếʍ láp.
Anh liếʍ một cái, cơ thể cô lại co rút một cái, mùi vị của trà sữa đúng là rất ngọt, cứ dính như vậy trên tiểu bức của cô, cảm giác ngọt đến mức sắp rụng răng.
Anh ra sức liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi bao phủ tiểu bức của cô, có trân châu chui vào bên trong, đầu lưỡi anh đang tìm kiếm bên trong tiểu bức, muốn tìm ra trân chân, rồi hút trân chân ra ngoài, liếʍ láp hoa huyệt của cô, từng chút rồi lại từng chút, tiên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh phát ra âm thanh ăn bức cực kỳ vang.
Tô Lai cúi đầu nhìn theo dáng vẻ anh đang liếʍ mυ'ŧ tiểu bức, không biết là anh đang ăn tiểu bức của cô hay là đang uống trà sữa nữa, cô sướиɠ đến mức chân nhũn xuống, vô cùng thoải mái, lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn môi, tránh bị phát hiện.
Cô không rên ra tiếng, cắn môi rồi túm tóc anh, ngửa đầu lên, mặt đầy vui sướиɠ.
Hoắc Ly còn đang liếʍ, sau khi liếʍ hết trà sữa còn có trân châu phía trên tiểu bức của cô ra ngoài, bên trong tiểu bức đã không còn trà sữa cùng trân châu nữa, nhưng mà phía dưới vẫn còn ướt nhẹp, rất rõ ràng chính là nước từ trong tiểu bức của cô chảy ra.
Cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm, liếʍ láp một lúc thôi mà đã chảy ra nhiều nước như vậy, ăn cũng ăn không hết.
Khi cô bị anh liếʍ mυ'ŧ đã thoải mái đến cao trào phun ra ngoài, cho nên nước bức cứ thế mà chảy ra hết đợt này đến đợt khác.
Hoắc Ly thấy phía dưới của cô chảy ra nhiều nước như vậy, lấy ống hút bên trong cốc trà sữa cắm vào, đặt lên trên tiểu bức của cô mà hút.
Ống hút cứ như vậy mà đặt trên tiểu bức của cô, sau đó hút nước mà tiểu bức chảy ra, vừa nãy liếʍ không hết, nhưng mà bây giờ anh dùng ống hút hút một hút thôi là vào hết toàn bộ.
Khi anh hút rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị anh ăn vào.
Mặt Tô Lai đỏ như mông khỉ, vô cùng xấu hổ, không ngờ anh lại có nhiều chiêu trò như vậy, lại còn lấy ống hút để lên tiểu bức của cô mà hút, hút hết nước trong tiểu bức....
Sau khi Hoắc Ly hút xong nhìn cô, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ hỏi cô: "Muốn tôi thao cậu không?"
Tô Lai nghe vậy không chút do dự gật đầu, mặc dù đã hút ra, nhưng mà phía dưới của cô vẫn còn rất ngứa, bên trong như thể có rất nhiều con kiến đang cắn vậy, cực kỳ khó chịu.
Hoắc Ly đứng dậy, cũng kéo cô dậy, để cô dựa lưng vào gốc cây, cởϊ qυầи mình ra, nói với Tô Lai: "Vậy thì vén váy lên, để tôi cắm dươиɠ ѵậŧ vào."