An Phong Dương quay người lại đúng lúc nhìn thấy Lan Hinh đang đứng đằng sau. Lan Hinh khẽ gật đầu tựa như mình chỉ vừa mới đi ngang qua.
An Phong Dương không thèm để ý đến cô ta, lướt qua cô ta rồi ra khỏi bệnh viện luôn.
Lan Hinh tiến lại gần, nhìn người trong phòng bệnh, lại nhìn Sở Ninh Dực:
"Năm nay là năm vận của Lạc Lạc à? Sao lại xảy ra lắm chuyện như vậy?"
"Chắc thế." Tâm trạng của Sở Ninh Dực vẫn không nóng không lạnh. Anh quay lại phòng bệnh, sau đó trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Lan Hinh nhìn người ở bên trong, thầm nghĩ trong lòng, thì ra Thủy An Lạc cũng chỉ đến thế mà thôi, chí ít trong lòng Sở Ninh Dực thì món nợ ân tình kia vẫn quan trọng hơn, anh ta còn chẳng quan tâm tới Thủy An Lạc được bằng An Phong Dương nữa.
An Phong Dương lái xe rời khỏi bệnh viện, cũng nhanh chóng từ hướng khác vòng lại, nhưng vẫn ngồi im trên xe nhìn về phía cổng viện.
Có điều khi anh nhìn qua phía đó lại thấy xe của Phong Phong, anh nhíu mày, "Phong Tứ?"
Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng đẩy cửa xe ra đang định chạy vào bệnh viện, lại nhìn thấy người đang ngồi trong xe cách đó không xa, bước chân cô hơi khựng lại, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
An Phong Dương khẽ gật đầu với cô, vẫn mang theo nét cười tao nhã.
Kiều Nhã Nguyễn siết chặt hai tay, đang định bước qua, cổ tay lại bị người khác kéo lấy.
"Không phải cô đến thăm Thủy An Lạc à? Đi nhanh lên." Phong Phong nói rồi liền kéo người đi thẳng, ngay cả một ánh mắt cũng không ném cho An Phong Dương.
Anh ta đi rất nhanh, như đang chạy trối chết vậy.
Ngón tay An Phong Dương nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, thấp giọng nói:
"Phong Tứ à, cậu đang sợ gì chứ?"
Sợ Kiều Nhã Nguyễn biết hết tất cả, sau đó sẽ quay lưng bỏ đi sao?
Nếu như không thích thì việc gì phải sợ?
"Mong rằng đến cuối cùng người hối hận không phải cậu." An Phong Dương thở dài nói.
Kiều Nhã Nguyễn tâm trạng vô cùng khó chịu khi bị Phong Phong kéo vào viện thế này.
"Anh làm cái gì thế hả?" Cô ra sức muốn thoát khỏi Phong Phong, nhưng ngay sau đó lại bị Phong Phong kéo lấy ôm chặt vào lòng.
"Đừng làm loạn nữa, nếu như làm hỏng kế hoạch của Sở Đại thì tôi cũng không cứu nổi em đâu." Phong Phong trầm giọng nói, sau đó mới thả cô ra.
Kiều Nhã Nguyễn thoáng giật mình trong chốc lát, lập tức nhìn ngó xung quanh, sau đó mới cách xa anh ta khoảng vài bước, chỉnh lại quần áo của mình rồi mới đi về phía phòng bệnh của Thủy An Lạc.
Lúc này Thủy An Lạc đang nhàn nhã nằm trong phòng bệnh ăn táo do Sở
Ninh Dực gọt cho.
"Này, Sở tổng, phải nói là anh gọt táo giỏi thật đấy, người ta nói người có thể gọt vỏ táo từ đầu đến đuôi không đứt thì sẽ hạnh phúc cả đời." Thủy An Lạc vừa nhai vừa nói.
Tiểu Bảo Bối ngồi trên giường, bàn tay bé xíu cầm miếng táo nhỏ ba vừa cho, cố dùng bốn cái răng mới nhú của cu cậu gặm rồn rột.
Sở Ninh Dực nhíu mày, giơ vỏ táo đã được gọt hoàn chỉnh đến trước mặt Thủy An Lạc: "Em ăn cả cái này à?"
"Không!" Thủy An Lạc cười cười đẩy tay anh ra, tiếp tục nằm lỳ trên giường nhón mấy miếng táo đã được anh cắt sẵn.
"Anh nói xem, tối nay Lan Hinh sẽ ra tay à?" Thủy An Lạc ăn nhưng vẫn không quên cầm khăn tay lau miệng cho con trai.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, sau đó tiếp tục gặm cắn.
"Chắc thế, hôm nay cô ta đã chịu đủ đả kích rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, gọt xong táo liền thu dọn đống rác trên bàn, sau đó đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, sau đó nhìn con trai vẫn còn đang gặm, cô vươn tay lấy khăn lau sạch bàn tay đầy nước trái cây của cậu nhóc, "Không ăn nữa, ăn nhiều đau bụng."
"A... a..." Người ta còn chưa ăn xong mà.
------oOo------