Muốn ôm nhóc lên hôn một cái quá, nhưng tiếc là kẻ đáng ghét kia lại đang ở đây.
An Phong Dương làm thủ tục xuất viện xong, Sở Ninh Dực liền bế Tiểu Bảo Bối lên giao cho An Phong Dương, "Tiểu Bảo Bối theo chú ba trước, để ba bế mẹ nhé."
Tiểu Bảo Bối trưng ra cái mặt tủi thân, nhưng lần này cũng không quấy, mà ngoan ngoãn ôm lấy cổ An Phong Dương, nhìn daddy nhà mình bế mami lên.
An Phong Dương nhìn Tiểu Bảo Bối, chậc lưỡi lên tiếng, "Được thiếu gia đây bế sao trông con lại ấm ức như thế hả?"
Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo không thèm để ý đến anh, nếu không phải vì daddy phải bế mami thì nhóc còn lâu mới theo chú ba.
"Này, con trai cậu còn ngứa đòn hơn cả cậu nữa đấy." An Phong Dương nhìn cậu nhóc kiêu ngạo, không nhịn được nói, sau đó liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc đi ra, chú Sở đã chuẩn bị sẵn xe đợi ở bên ngoài.
Viên Giai Di và người giúp việc ở lại phòng bệnh, ánh mắt lại mang vẻ tiêu điều, quay lại bệnh viện ở thành phố A à, đúng là một chuyện không thể tốt hơn.
"Cô Đổng, chúng ta đi thôi." Viên Giai Di thu lại vẻ tàn độc trên mặt, lạnh lùng nói.
Ba người bước ra xe, Tiểu Bảo Bối nhìn ba đặt mẹ xuống ghế ngồi, lập tức vươn tay đòi ba bế, nhóc không muốn đi theo chú ba đâu.
Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc nằm nghiêng lên đùi mình, ngẩng đầu nhìn cậu con trai đang đòi bế, lại nhìn cô gái trên đùi, cuối cùng trước khi con trai òa khóc liền bế cậu nhóc về, chừa cho thằng bé một vị trí nhỏ bên cạnh.
"Tôi nói chứ, con trai cậu mấy tháng rồi, lắm chuyện như thế liệu có thật sự ổn không vậy?" An Phong Dương nhíu mày mở miệng nói.
"Gần chín tháng rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Là tám tháng hai mươi ba ngày." Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng nói, khiến An Phong Dương giật bắn cả mình.
"Vẫn còn sống à?"
An Phong Dương vừa dứt lời đã bị Thủy An Lạc phi món đồ chơi đang đặt
ở ghế sau của Tiểu Bảo Bối qua. Côém xong liền bị chạm vào chỗ đau nên "ai ui" một tiếng.
"Em nằm yên chút đi." Sở Ninh Dực quát.
Thủy An Lạc cố gắng ngồi dậy, nhưng lại không dám dựa vào lưng ghế, mà chống đầu vào ghế phụ phía trước, lúc này đầu óc cô choáng váng chỉ muốn nôn thôi.
Sở Ninh Dực một tay giữ con trai, một tay vỗ nhẹ sau lưng cô: "Khó chịu lắm à?"
"Ừm, khó chịu lắm." Thủy An Lạc rấm rứt nói, sự khó chịu của cú chấn động não chỉ có ai từng trải qua mới có thể hiểu được.
Tiểu Bảo Bối ngả lên đùi ba mình, trong ánh mắt cũng đầy vẻ lo lắng.
An Phong Dương nhíu mày, "Giờ quay lại bệnh viện, tôi nghĩ chắc chắn Viên Giai Di sẽ báo với Lan Hinh, cậu đang lợi dụng Viên Giai Di đấy à?"
Sở Ninh Dực vừa vỗ lưng cho Thủy An Lạc, vừa trầm giọng mở miệng, "Sau lần này, tôi mong là cô ta có thể nhớ kỹ, ân tình của chú Viên chỉ đến đây mà thôi. Nếu sau này cô ta biết hối cải, những việc trước kia có thể xí xóa."
An Phong Dương gật đầu, nhưng vẫn nhìn về phía Thủy An Lạc đang khó chịu, "Em Xinh Gái không cảm thấy tủi thân à?"
Dù sao thì ba kẻ nhúng tay vào chuyện này thì hai kẻ đã phải đền tội, còn về phần Viên Giai Di, bọn họ...
Thủy An Lạc ngẩng lên, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt. Cô nhìn An Phong Dương, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực.
Không xử lý Viên Giai Di, trong lòng cô thực sự khó chịu, nhưng mạng sống của hai người đàn ông trước mặt đều do cha cô ta cứu, cô còn có thể làm gì nữa đây?
Lúc này Sở Ninh Dực cũng đang nhìn Thủy An Lạc, nếu cô cảm thấy ấm ức, có lẽ anh sẽ chọn bỏ qua ân tình của chú Viên, khiến Viên Giai Di nhận được sự trừng phạt thích đáng.
------oOo------