"Tôi cố tình nói thế cho chú Viên nghe thấy đấy, Viên Giai Di cô..."
"An Tam." Sở Ninh Dực cau mày, nghiêm khắc ngắt lời anh, "Hôm nay là ngày giỗ của chú Viên, những chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa."
Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía cô.
Cô mỉm cười, nụ cười không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Sở Ninh Dực đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang bế con trai của cô, cánh tay còn lại giơ lên xoa đầu cô. Có những lúc anh cũng không biết rốt cuộc Thủy An Lạc như thế này thì là tốt hay xấu giữa.
Viên Giai Di vốn dĩ đang rất mừng thầm vì nghĩ Sở Ninh Dực lên tiếng nói đỡ cho mình, nhưng không ngờ vừa mới quay lại liền nhìn thấy hai người bọn họ đang nhìn nhau đắm đuối. Hai bàn tay Viên Giai Di thoáng siết chặt, sau đó cụp mắt xuống giấu đi vẻ ác độc hiện lên trong đôi mắt.
An Phong Dương nhấc tay lên, sau đành nhìn sang phía khác, anh im lặng là được chứ gì.
Mân Hinh nắm lấy tay chồng, mỉm cười nhìn anh.
Viên Giai Di hít một hơi thật sâu. Cô ta nhìn tất cả bọn họ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Ninh Dực, "Ninh Dực, có phải anh cũng nghĩ là em..."
"Anh nói rồi, những chuyện trước kia không nhắc lại nữa. Sau này em có gì phiền phức, anh và An Tam đều có thể giúp em." Sở Ninh Dực ngắt lời cô ta, giơ tay ra bế Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối từ lúc nhìn thấy Viên Giai Di tâm trạng liền bực bội. Sau khi được daddy bế, cậu nhóc cứ chui trong lòng của daddy, cái miệng nhỏ vẫn cứ cong lên, nhóc ghét con mụ này quá đi mất.
Viên Giai Di bị Sở Ninh Dực chặn họng, nửa ngày không thốt ra nổi câu nào.
An Phong Dương nhìn đồng hồ, cuối cùng nhăn mày nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa Mân Hinh về đây."
Sở Ninh Dực gật đầu, An Phong Dương lạnh nhạt đưa Mân Hinh xuống núi.
Thủy An Lạc nhìn theo rồi không nhịn được mà nghĩ thầm, "tên khốn nạn nhất thành phố" nhà cô ghét Viên Giai Di đến thế cơ à, chứ không thì sao mà thái độ lạnh lùng rõ ràng như thế được?
An Phong Dương đi rồi, Tiểu Bảo Bối cũng giơ tay ra chỉ chỉ vào con đường đi xuống. Nhóc cũng muốn xuống, nhóc không muốn ở đây nữa đâu, với cả nhóc nhớ ngựa yêu của nhóc rồi.
"Ninh Dực, hai người về trước đi, em ở đây với ba mẹ em thêm một lúc nữa đã." Viên Giai Di trầm giọng nói.
"Cô Viên, ở đây về muộn quá là khó bắt taxi lắm." Người giúp việc vội nói.
Bắt taxi?
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn hai chân của Viên Giai Di, anh cau mày nói:
"Để anh bảo chú Sở đưa em về."
"Không cần đâu, em không muốn để người khác bàn tán về em." Viên Giai Di nói, gục đầu xuống đầy tủi thân.
Thủy An Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối, vỗ về tâm trạng vẫn cứ luôn cáu kỉnh của cậu nhóc. Nghe thấy câu nói đó của Viên Giai Di, cô quay sang, nhìn thẳng vào cô ta: "Cha của cô Viên đây là ân nhân của Ninh Dực, anh ấy giúp đỡ cô là hành động báo đáp hợp tình hợp lý, ai có thể nói gì được?"
Giọng nói của Thủy An Lạc bình thản, lại đẩy tất cả những hành động Sở Ninh Dực làm vì cô ta lên hai chữ ân nghĩa.
Viên Giai Di cũng không phải là kẻ đần, tất nhiên là cô ta nghe ra được ẩn
ý trong câu nói của Thủy An Lạc. Viên Giai Di ngẩng lên nhìn cô, "Cô Thủy nghĩ được như thế là tốt rồi, tôi còn đang sợ cô Thủy đây sẽ hiểu nhầm ấy chứ. Dù sao lúc đầu khi cô Thủy xảy ra chuyện, Ninh Dực cũng đang ở cạnh tôi."
Sau câu nói đó, bầu không khí bỗng rơi vào trạng thái gượng gạo, khó xử.
Sở Ninh Dực cau mày, nghĩ đến chuyện trước đây. Khi ấy anh vẫn luôn cảm thấy mình làm như vậy là đúng, nhưng bây giờ bị Viên Giai Di nhắc lại, anh mới thật sự cảm thấy khó chịu.
Thủy An Lạc cong môi, "Dù sao đó cũng là lần cuối cùng cô Viên bước trên sàn catwalk, hơn nữa Ninh Dực cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện hộ tôi rồi. Việc có nặng nhẹ trước sau, tôi thông cảm cho anh ấy."
"Cô Thủy đúng là một người thấu đáo, hiểu rõ lòng người." Viên Giai Di cười mỉm nói.
------oOo------