Trong giọng nói của Sở Ninh Dực mang theo sự bất đắc dĩ, còn có cả sự cưng chiều vô hạn.
Thủy An Lạc được anh ôm vào lòng, nghe lời anh nói, cô hơi mím môi giận hờn: "Liên quan gì đến anh?"
"Sao lại không liên quan? Anh không phải là “ba nó” đấy à?" Sở Ninh Dực khẽ cười bên tai cô rồi nói.
Cô không biết một câu nói đó của cô giờ đã thành cơn sóng lớn thế nào trong cả cái thành phố A này đâu.
Ba nó à!
Thủy An Lạc nghe được ba chữ này thì không khỏi rùng mình một cái.
Sến... vãi!
Sở Ninh Dực vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, an ủi tâm tư đang trào sóng dữ dội của cô rồi lại tiếp tục thầm thì: "Mau sửa cái tật xấu cứ tự cho mình là đúng của em đi!"
Thủy An Lạc hơi mím môi, cô được anh ôm lấy nhìn ra phía xa xăm nào đó không tên, ý của anh là gì?
Vậy là những chuyện trước đây cô cho rằng mình biết rõ rồi tự cho là đúng thật ra đều sai cả sao?
Thế có nghĩa là: Anh yêu cô rồi?
Hay ít nhất thì cũng là thích cô?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng trên khuôn mặt lem nhem vì nước mắt cũng dần nở một nụ cười, từ từ ôm lấy lưng anh.
"Em có tự cho mình là đúng đâu!” Thủy An Lạc nhỏ giọng phản bác: "Mà em đói quá!"
Sở Ninh Dực nhất thời bị cô chọc cười, anh đẩy cô ra rồi dí trán cô một cái: “Chỉ biết có ăn thôi."
"Thì một ngày một đêm rồi em đã ăn gì đâu!" Thủy An Lạc vẫn gân cổ lên cãi lại rồi thò tay sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, bật cười nói: "Được rồi, heo nhà mình chắc chỉ có mỗi cái này là tốt, trời có sập xuống thì dùng đồ ăn vẫn dỗ được."
Thủy An Lạc cúi đầu lầm bầm, sớm đã chửi thầm anh một chập, có điều khóc xong tâm trạng của cô cũng tốt hơn khá nhiều.
Sở Ninh Dực vừa xoa đầu cô vừa nhìn khắp tứ phía. Anh đỡ cô ngồi xuống cạnh một cái gốc cây: "Chờ một lát, anh đi xem quanh đây có gì ăn được không."
"Anh đừng bỏ em lại mà!" Thủy An Lạc vội vàng níu lấy cánh tay của anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang cố sống cố chết bám lấy cánh tay mình. Anh lại ngồi xuống lau lau cái mặt không hiểu sao lại càng lem nhem hơn kia: "Tổ tông, anh đi tìm đồ ăn cho em đấy."
"Nhưng mà anh đừng bỏ em lại, em sợ!" Thủy An Lạc vừa nói vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
"Ha, giờ cũng biết sợ rồi cơ đấy? Sao lúc cứu người thì không biết sợ đi? Lúc đất đá sạt lở sao không thấy sợ? Lúc tham gia cứu trợ thiên tai cũng không biết sợ đi hả?" Sở Ninh Dực hừ lạnh, bắt đầu tính sổ với cô.
Thủy An Lạc từ từ buông lỏng tay anh ra, rồi lại khẽ lầm bầm: "Còn chẳng phải do không có anh đấy sao?"
"Nói cái gì thế hả?"
Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, tỏ vẻ “em có nói gì đâu”.
Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn xung quanh. Một lát sau anh anh kẹp ngón trỏ với ngón cái lại với nhau rồi cho vào miệng huýt một cái.
Thủy An Lạc nhìn đàn chim bị tiếng huýt kia làm cho kinh sợ mà bay toán loạn, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Sở Ninh Dực thổi một lần, sau đó khoảng một phút lại thổi tiếp.
"Anh đang làm gì thế?" Thủy An Lạc không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
Sở Ninh Dực không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nghiêm túc lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Thủy An Lạc cũng bắt chước ngó ngó nghiêng ngiêng, cuối cùng chẳng hiểu gì đành đưa tay lên gãi gáy, anh ấy đang làm gì thế nhỉ?
Sở Ninh Dực không huýt nữa, anh lại ngồi xổm xuống vác Thủy An Lạc lên lưng: "Đi thôi, đi lên phía trước tìm đồ ăn cho em."
Thủy An Lạc được anh cõng lên nhưng đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi, rốt cuộc vừa rồi anh làm cái gì thế? Kì ghê ~
------oOo------