Đôi mắt của Thủy An Lạc đảo tròn một vòng.
Thím Vu thấy thế thì sốt hết cả ruột, nghẽn hết cả tim. Thiếu phu nhân của bà còn trẻ thế mà còn không "hiểu nhiều" bằng một bà già như bà là thế nào?
"Ài, thiếu phu nhân, cô thật là... Ối!!!" thím Vu sốt ruột đến mức thốt ra
thành tiếng, nhưng lại quên mất là mình đang ngồi xổm trên mấy bậc cầu thang, thế là vừa mới đứng dậy liền vấp một cái, sau đó lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống, may mà là ở mấy bậc giữa giữa, cách mặt đất cũng không cao lắm.
Thủy An Lạc thấy thế vội đẩy Sở Ninh Dực ra chạy xuống đỡ thím Vu dậy, "Thím Vu, thím có sao không?"
Thím Vu đỡ cái eo già cỗi của mình, ui da kêu đau. Bà đau đến nỗi không đứng thẳng dậy được nhưng vẫn nhìn Thủy An Lạc với cái vẻ "chỉ hận sắt không thành thép", sao thiếu phu nhân nhà bà lại đần thế cơ chứ?
"Sở Ninh Dực, chúng ta tới bệnh viện đi?" Thủy An Lạc sốt sắng nói với Sở Ninh Dực.
"Không cần, không cần đâu, chỉ ngã cái thôi mà, cái thân già này vẫn còn chịu được." Thím Vu vội vàng lên tiếng. Bà được Thủy An Lạc đỡ ngồi xuống sofa, sau đó hết nhìn Thủy An Lạc rồi lại liếc qua Sở Ninh Dực.
"Thím Vu, mắt thím cũng bị đập phải à?" Thủy An Lạc nhìn vào mắt của thím Vu hỏi
Sở Ninh Dực nghe vậy thì hơi nhướng mày. Anh đi vào bếp rót một nước rồi đặt lên bàn cho thím Vu.
Thím Vu nhìn cốc nước trên bàn mà thấy cảm động vô cùng, thiếu gia nhà bà có phải bưng bê nước nôi bao giờ đâu, thế mà giờ còn biết rót nước cho bà uống thế này này.
Thủy An Lạc nhìn thím Vu nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, lần này thì lại đến lượt Thủy An Lạc bị giật mắt, thím Vu à, thím không thể sống đúng với tuổi tác của mình bình thường một chút được hả?
Vì thím Vu bị thương ở lườn nên Sở Ninh Dực liền bảo bà về phòng nghỉ ngơi, cơm tối cứ giao cho Thủy An Lạc là được.
Thủy An Lạc chớp mắt bật lại luôn: "Tại sao lại là tôi?"
Sở Ninh Dực chỉ thản nhiên nhìn cô, không lên tiếng.
Thủy An Lạc thấy thế liền im luôn. Dù sao thì ở trước mặt Sở Ninh Dực cô cũng chưa bao giờ có cái gọi là dũng khí cả. Theo cách nói của Kiều Nhã Nguyễn thì là cái này gọi là miệng hùm gan sứa. Lúc ở bên ngoài đối phó với người ta thì miệng lưỡi sắc bén lắm, nhưng cứ về đến nhà đối diện với Sở Ninh Dực thì chỉ cần một ánh mắt của anh thôi cũng đủ khiến cô bại trận thảm hại.
Thấy Thủy An Lạc đi vào bếp rồi, Sở Ninh Dực mới cúi xuống đỡ thím Vu về phòng nghỉ ngơi.
"Thiếu gia à, thiếu phu nhân trẻ người non dạ, cậu cũng đâu thể ra vẻ ta đây mãi như thế được." Thím Vu vừa đỡ lấy cái eo mình đi vào phòng vừa nhăn nhó nói.
Ra vẻ ta đây?
Sở Ninh Dực quay qua nhìn bà. Thím Vu thấy vậy liền ngập miệng luôn, được rồi, bà cũng không phải là đối thủ trước ánh mắt của thiếu gia nhà bà.
Sở Ninh Dực đưa thím Vu về phòng, sau đó mới quay lại bếp xem Thủy An Lạc nấu nướng.
Thủy An Lạc nấu ăn rất ngon, ngay từ ngày đầu tiên cô về đây anh đã biết điều này rồi, tuy là hôm đó cô nấu cho anh một bữa cũng chẳng ra làm sao cả.
"Làm món gì đấy?" Sở Ninh Dực đứng dựa vào cửa hỏi cô.
Thủy An Lạc ngoái đầu lại nhìn anh, ra vẻ bí ẩn nói: "Lát nữa anh sẽ biết."
Sở Ninh Dực nhíu mày, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, "Mất khoảng bao lâu?"
"Một tiếng nữa là ăn được rồi." Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn đống đồ trong tủ lạnh, cô quyết định sẽ nhét hết chuyện xin xỏ Sở Ninh Dực vào trong bữa cơm này.
"Anh mong là lần này sẽ không phải là một loạt các món cay nữa." Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng.
------oOo------