Môn Đăng Hộ Đối: Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 7: Long Man Ngân

"Không phải, không phải.” Thủy An Lạc gào lên phản bác rồi nhanh chóng

quay người đi ra khỏi cổng trường.

Con của cô còn lâu mới là của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc sải bước đi thật nhanh, không hề để ý đến người đang gọi cô phía sau.

Dựa vào cái gì, rõ ràng là con của cô mà hắn ta lại đến đòi chia một phần là sao, hắn ta tưởng bé con của cô là cái bánh đấy à!

Thủy An Lạc phẫn nộ đi về nhà, Kiều Nhã Nguyễn cũng không nói gì mà lặng lẽ đi theo.

Sở Ninh Dực ngồi trong xe nhìn theo cái bóng đang tức đùng đùng rời đi, khóe miệng anh khẽ nhếch lên sau đó lại nhìn về phía bức ảnh để ở trên xe từ mấy ngày trước. Đứa bé này trông thật bướng, cứ như bản sao của anh vậy.

Điện thoại bỗng vang lên, Sở Ninh Dực ấn nhận cuộc gọi. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà anh ta khẽ gật đầu: “Biết rồi, tôi đến đó bây giờ đây, các anh cứ đi trước đi.”

Sau khi Sở Ninh Dực gác máy, anh lại nhìn tấm ảnh kia thêm lần nữa. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm cha nhưng đối diện với sự xuất hiện đột ngột của đứa bé ngày, ngoài tức giận ra anh còn cảm thấy vui mừng nhiều hơn.

Con anh, một đứa con thuộc về anh.

Đó là một thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nó rất ngọt ngào, rất chua xót, và rất… đau nữa!

Sau khi Thủy An Lạc về đến nhà, Long Man Ngân - mẹ của Thủy An Lạc đã nấu xong cơm trưa. Long Man Ngân là người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại không nhìn ra dấu vết của tuổi tác ở trên người bà, dáng người cao gầy, cử chỉ tinh tế, gương mặt xinh đẹp không hề có dấu vết của năm tháng. Cứ như thể tất cả những chuyện xảy ra một năm trước chẳng hề ảnh hưởng gì đến bà vậy.

“Về rồi đấy à, vừa hay cơm cũng nấu xong rồi.” Long Man Ngân mỉm cười, đón hai người vào nhà.

“Con chào dì.” Kiều Nhã Nguyễn lễ phép chào hỏi, ánh mắt đảo quanh ngắm nghía căn nhà một lượt.

Vì bị đuổi khỏi nhà họ Thủy cho nên nơi họ ở bây giờ là một căn hộ chung cư chưa tới 50 m2.

“Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, chắc chưa tỉnh lại ngay đâu, hai đứa đi rửa tay rồi ra ăn cơm, lát nữa thằng bé mới dậy.” Long Man Ngân biết Kiều Nhã Nguyễn đang tìm gì, nói rồi bà quay vào bếp dọn cơm lên.

Thủy An Lạc quẳng sự ức chế do Sở Ninh Dực mang đến ra khỏi đầu. Cô đi đến bên cạnh cái nôi nhỏ bế Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ ra, thơm lên gương mặt đang ngủ say của bé con, quả nhiên chỉ cần thấy bảo bối của mình thôi là chẳng còn phiền muộn gì nữa hết.

Kiều Nhã Nguyên dù biết Tiểu Bảo Bối đang ngủ nhưng vẫn không nhịn được mà chạy vào, thấy dáng ngủ đáng yêu của bé con liền than thở: “Sao lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ.” Đáng yêu đến mức muốn cắn cho một phát.

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai sinh ra nó chứ.” Thủy An Lạc đắc ý lên tiếng, ôm con trai ra bàn ăn ngồi.

Long Man Ngân khẽ cười nhìn họ rồi gọi cả hai ra ăn cơm.

“Lúc Lạc Lạc mang thai đều là nhờ con chăm sóc nó, đến nhà rồi đừng ngại nhé, con cứ coi đây là nhà của mình là được.”

“Đương nhiên là con không khách khí rồi ạ, đồ ăn dì nấu ngon như vậy, khách khí thì chính là phạm tội rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cười hì hì nói rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

“Mẹ, nó là con sâu gạo đấy, mẹ nói vậy với nó làm gì cho tốn công?” Thủy An Lạc không khách khí nói, sau đó một tay ôm bé con một tay cầm đũa lên ăn cơm.

Vì bữa cơm hôm nay có cả Kiều Nhã Nguyễn nên mọi người ăn uống rất vui vẻ và tràn ngập tiếng cười đùa.

Nhưng bởi vì, Kiều Nhã Nguyễn vội bắt tàu hỏa về nhà cho nên chờ bé

con tỉnh dậy chưa được bao lâu cô đã phải về luôn rồi.

Sau khi Tiểu Bảo Bối tỉnh lại cũng không khóc lóc gì cả, đôi mắt to tròn trong suốt chuyển động liên tục, cái môi bé bé xinh xinh ê a nói gì đó, bàn tay nhỏ nhắn thì khua khoắng lung tung, cứ như đang vẫy tay chào tạm biệt với mẹ nuôi của mình.

Tiễn bạn mình đi rồi,Thủy An Lạc bế con trai quay về, cô cầm bàn tay nhỏ của con nói: “Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi nào.”

“Ya ya…” Đôi môi bé xinh của bé con hé ra... nước dãi chảy ròng ròng.

------oOo------