Khuông Ngữ Điềm nói xong liền rời đi. Trên lối nhỏ chỉ còn lại Ninh Lẫm và người phụ nữ kia.
Ánh trăng ló dạng sau áng mây đen, dịu dàng soi sáng cho vạn vật trên địa cầu. Những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí kết dính lại với nhau, dù bị gió đêm thổi qua cũng không tách rời.
Ninh Lẫm xoay người, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng người phụ nữ kia lại không sợ, bởi từ trước đến giờ cô là kẻ chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Cô nhún vai và dửng dưng nói, “Xin lỗi, em đã thấy mất rồi.”
Ninh Lẫm không nói lời nào.
Người phụ nữ tiếp tục cầm dao cứa vào trái tim Ninh Lẫm, “Ninh Lẫm, anh bị đá.”
Nói dứt lời, cô còn cố tình bồi thêm một câu.
“Cô ấy không cần anh.”
“Hạ Dao!” Ninh Lẫm lên tiếng.
Ánh mắt anh dừng trên người cô, nhưng lại giống như không dừng trên người cô, anh lạnh nhạt nói:
“Em đi được rồi đó.”
Hạ Dao khoanh tay rồi dựa lưng vào tường, cô nhướng mày, ngả ngớn nói: “Anh tức giận?”
Ninh Lẫm không nhìn cô, anh đi đến bên cửa sổ, lúc này tuyết đã ngừng rơi được một lúc. Dưới ánh đèn mờ nhạt, người con gái mảnh mai đi ra khỏi toà nhà, cô nhanh chóng đi về phía khu nhà mới ở đối diện, chỉ trong chốc lát bóng dáng cô đã dần biến mất nơi hành lang u tối.
Ninh Lẫm nhìn chằm chằm chỗ đó vài giây, sau đó anh xoay người, đi lướt qua Hạ Dao rồi vào nhà.
Hạ Dao theo sát phía sau anh.
Căn nhà này đã cũ nhưng không đến nỗi quá tồi tàn, tuy nhiên đồ dùng bên trong lại mang đến cho người ta cảm giác hoài cổ. Lúc Ninh Lẫm vừa trở về, Diêu Khởi Đông định bung tiền giúp anh sắm sửa đồ đạc mới, nhưng Ninh Lẫm không đồng ý, cuối cùng bọn họ chỉ sửa sang lại phòng bếp.
Ấm thuốc mới sắc trên bàn cơm toả ra mùi vị đắng nồng, Hạ Dao dùng giẻ quấn chặt tay cầm rồi đổ nước thuốc màu nâu đậm đặc ra bát.
Trong thùng rác dưới chân có vài mảnh sứ của chén bát bị vỡ, nguyên nhân do vừa rồi có người đột ngột gõ cửa phòng, Hạ Dao giật mình nên làm rơi cái bát xuống sàn nhà.
“Từ nãy em sợ chết đi được, em cứ tưởng là Hạ Vọng Kỳ xuất hiện.”
Hạ Dao đưa bát thuốc cho Ninh Lẫm, “Lúc làm vỡ cái bát em mới nhớ ra kẻ điên kia đã chết. Hắn phiền thật đấy, đã chết còn không cho người khác sống yên ổn.”
Hạ Vọng Kỳ chết trong vụ nổ bom tự sát, thân thể hắn ta nổ tung thành nhiều mảnh vụn, máu thịt bay tứ tung, khi bên giám định pháp y đến thì chỉ tìm thấy một cánh tay còn nguyên và nửa phần đầu của Hạ Vọng Kỳ.
“Anh may mắn thật đó, bom nổ cũng không lấy mạng được anh.” Hạ Dao ngồi xuống bên cạnh Ninh Lẫm, cô chống cằm nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng như nước, “Cho nên mới lưu lại tai hoạ ngàn năm ở đây.”
Ninh Lẫm thản nhiên cầm lấy bát thuốc trong tay Hạ Dao, nước thuốc trong bát dao động theo cánh tay run rẩy của anh.
Ninh Lẫm nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, anh đặt “cạch” bát thuốc xuống bàn, nước thuốc đảo một vòng rồi bắn vài giọt ra ngoài.
Hạ Dao im lặng ngồi bên cạnh anh, một lát sau cô mới bật cười và nói: “Em đã nói với anh từ lâu rồi, nằm vùng không sung sướиɠ gì đâu.”
Hạ Dao đứng dậy, mái tóc dài gợn sóng như rong biển xoã tung, cô bước lên sô pha rồi dạng chân ngồi xuống đùi Ninh Lẫm. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, môi đỏ dưới ánh đèn càng trở nên căng bóng quyến rũ. Cô ngả đầu vào vai Ninh Lẫm, sau đó đưa tay áp vào trái tim anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dưới cơ bắp săn chắc.
“Trái tim phải chết thì mới có thể trở thành cảnh sát nằm vùng ưu tú.” Hạ Dao dừng một lát rồi tiếp tục, “Nhưng Ninh Lẫm à, trái tim anh vẫn còn sống. Thế nào? Gặp lại cô ấy, anh không muốn từ bỏ nữa ư?”
Ninh Lẫm ngả đầu ra sau ghế, anh vươn tay đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình, “Hạ Dao, đi xuống.”
Hạ Dao cười khúc khích, cô vươn tay chạm vào bọng mắt anh. Tay phải của cô còn có ba ngón, ngón út và ngón áp út đã bị người ta chặt đứt, giờ chỉ còn trơ lại một phần da thịt.
“Ninh Lẫm, đáng lẽ anh phải đến phương Bắc, chứ không phải quay lại nơi này.”
Lúc trước ở Trung tâm cai nghiện ma tuý Liêu Châu, Giang Dụ và Diêu Khởi Đông từng thuyết phục Ninh Lẫm, để đảm bảo an toàn thì với tình huống hiện tại anh nên đi đến nơi cách phương Nam càng xa càng tốt. Bọn họ hiểu điều ấy, bọn họ biết Ninh Lẫm cũng hiểu, nhưng cuối cùng anh vẫn không hề do dự mà lựa chọn nơi này, lựa chọn quay về cố hương.
Diêu Khởi Đông không hài lòng với quyết định của Ninh Lẫm, anh ta năm lần bảy lượt bắt tay với Hạ Dao để khuyên bảo anh. Khuyên đến nỗi Giang Dụ phải kéo bọn họ ra một góc để nói chuyện.
“Hai người đừng khuyên nữa, không có tác dụng gì đâu.” Giang Dụ kéo một hơi thuốc lá, “Chẳng lẽ hai người không biết nơi đó có người mà cậu ta muốn gặp.”
Diêu Khởi Đông, “Nhưng chuyện này quá… À không, Lão Giang này, chẳng lẽ anh tin ‘nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất’ hả?”
Giang Dụ trợn mắt nhìn Diêu Khởi Đông, “Tôi mà tin mấy chuyện tầm phào đó à, nhưng chú mày có thể thuyết phục được cậu ta ư?”
Hạ Dao nhíu mày, “Anh ấy cứ như vậy, em lo lắng sẽ có chuyện xảy ra. Anh ấy không sợ sao?”
Giang Dụ nheo mắt trong gió lạnh, anh nặng nề thở dài.
“Người đang ở dưới địa ngục thì làm sao sợ hãi địa ngục được đây.”
…
“Hạ Dao.” Ninh Lẫm nắm chặt cổ tay của cô, ánh mắt anh sắc bén, “Đi xuống!”
Hạ Dao ôm mặt anh, giờ đây gương mặt không cảm xúc của người đàn ông đã hơi lộ vẻ tức giận.
Thật tốt khi thấy anh như này, dù anh có hung dữ với cô thì cũng không sao cả, như vậy vẫn tốt hơn là anh cứ tỏ ra thờ ơ và dửng dưng.
Hạ Dao lẩm bẩm nói, “Em từng làm trợ thủ của lão Kim, nhưng hắn ta và Hạ Vọng Kỳ đối xử với em không giống một con người. Ninh Lẫm, anh đã giúp em…”
Cô dâng lên đôi môi đỏ mọng, eo nhỏ uốn éo, cặp mông căng tròn vểnh lên như mời gọi. Hạ Dao vốn là một cô gái hiền lành, trong sáng. Cô từng là sinh viên xuất sắc của khoa Hoá học ở một trường đại học, cô cũng biết ngại ngùng đỏ mặt khi tiếp xúc với nam sinh. Nhưng sau khi trải qua bờ vực của sự sống và cái chết, nhìn thấu được bản chất của con người thì cô đã thay đổi kể từ đó.
“Bọn chúng coi em như đồ chơi, nếu không có anh thì em đã chết từ lâu rồi.” Hạ Dao ôm Ninh Lẫm, cô nhẹ nhàng cọ sát vào người anh, sau đó kéo tay anh đặt lên mép váy của chính mình.
Hôm nay Hạ Dao mặc một chiếc váy ôm body dài qua mông, tuy trời lạnh nhưng cô không hề đi tất, đôi chân dài thon mịn loã lồ trong không khí, còn trên đầu vai trơn bóng là chiếc đai an toàn bằng ren đen đầy bí ẩn.
Chiếc váy của cô quá ngắn, chỉ hơi động đậy đã thấy rõ cặp mông trắng trẻo nõn nà, qυầи ɭóŧ chữ T quyến rũ càng làm cặp mông đầy đặn thêm nổi bật.
Trên phần đỉnh mông có một vết sẹo đỏ to bằng móng tay cái, vết sẹo này giống như đoá hồng mai nở rộ đang đợi người đến hái giữa trời tuyết trắng.
“Ninh Lẫm, em là của anh.”
Ánh mắt Hạ Dao đầy mê hoặc, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ người đàn ông.
Lúc này cô chỉ muốn hôn anh, muốn dâng thân thể mình cho anh, muốn cảm nhận vật nam tính của anh và muốn được hưởng thụ cảm giác đê mê khi làʍ t̠ìиɦ.
“Cô ấy không cần anh nhưng em thì cần anh. Hai chúng mình ở bên nhau nhé, ở bên nhau mãi mãi không rời…”
Hạ Dạo di chuyển tay xuống phần bụng dưới của Ninh Lẫm, đến khi chạm vào mặt kim loại lạnh băng của thắt lưng da, cô vội vàng muốn tháo nó ra.
Nhưng cô chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị siết chặt, cả người cô bị người đàn ông nhấc bổng lên rồi ném mạnh xuống sô pha.
Vẻ mặt Ninh Lẫm rất lạnh lùng, anh ném chiếc áo khoác trên thành ghế lên người Hạ Dao, để che đi nửa dưới loã lồ của cô. Sau đó anh ngồi xuống đầu bên kia sô pha và bắt đầu châm lửa hút thuốc.
Ninh Lẫm chỉ còn một cánh tay, mỗi việc hút thuốc cũng khiến anh tốn nhiều sức lực. Anh với một điếu thuốc trên bàn rồi nhét vào miệng, sau đó cầm bật lửa châm thuốc.
Bình thường anh vẫn làm được, nhưng hôm nay lại không giống mọi ngày, anh bật lửa vài lần mà mãi vẫn chưa châm được thuốc.
“Chết tiệt!”
Ninh Lẫm bực bội chửi thề, anh ném cái bật lửa xuống đất rồi dùng sức vò rối mái tóc của mình.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Anh thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu doạ người giống con thú hoang đang bị thương.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, bàn tay nhỏ bé sơn móng màu đỏ tươi xuất hiện trước tầm mắt Ninh Lẫm, giữa ngón tay thon dài được kẹp điếu thuốc đã châm sẵn, cuối cùng điếu thuốc ấy được đưa tới bên miệng anh.
Hạ Dao ngồi quỳ gối bên chân Ninh Lẫm rồi gối đầu lên đùi anh, cô vẫn không mặc áo khoác, đôi chân trắng nõn chỉ cần hơi động đậy đã lộ ra nơi riêng tư đầy gợi cảm.
“Vì sao lại không cần em?” Ánh mắt Hạ Dao tràn đầy vô tội, cô ngây ngô nói, “Đám người lão Kim đều thích em.”
Lão Kim là một trong những thuộc hạ dưới chướng Đường Khiên, hắn có nhiệm vụ điều chế ma tuý, không ai biết hắn đến từ đâu và tên họ hắn là gì. Bọn họ chỉ biết hắn tầm bốn mươi tuổi, tính tình thì vô cùng kỳ quái.
Mới đầu Đường Khiên chỉ buôn ma tuý, chứ không điều chế. Nhưng mấy năm gần đây thị trường ma tuý ngày càng mở rộng, đủ loại ma tuý mới được lưu hành trên thị trường. Đối thủ của hắn ráo riết chiếm thị trường và nguồn cung cấp hàng hoá. Điều này làm ảnh hưởng tới vài vụ buôn bán quan trọng của Đường Khiên nên hắn cực kỳ tức tối, kể từ đó hắn bắt đầu dấn thân vào con đường này.
Sau cái chết của Trình Ký Dư, Ninh Lẫm lập tức tiếp nhận vị trí của anh ta, cũng trong lúc này anh mới biết tới sự tồn tại của Hạ Dao và biết cô là người phụ trách nhiệm vụ truyền tin tình báo ra bên ngoài.
Ban đầu Hạ Dao chỉ là cô sinh viên khoa Hoá học bình thường như bao người khác, nhưng trong một tình cờ cô đã trở thành kỹ thuật viên của đội điều tra đặc biệt, cô nhận nhiệm vụ thâm nhập vào tổ chức của Đường Khiên, sau đó được sắp xếp để hỗ trợ lão Kim điều chế ma tuý.
Trợ thủ của lão Kim không chỉ có một người, nhưng để có thể theo dõi và tham gia vào quá trình điều chế ma tuý cùng hắn ta thì phải nhờ tới sự thông minh, khéo léo và nghe lời của Hạ Dao.
Cô không chỉ “nghe lời” trong công việc, cô còn là một người phụ nữ biết “nghe lời” đàn ông khi ở trên giường.
Nếu nói lão Kim là người cổ quái, vậy thì Hạ Vọng Kỳ lại rất khác người, hắn là một tên biếи ŧɦái thích dùng tàn thuốc lá dí vào mông phụ nữ.
Nói thật cái chết vẫn quá dễ chịu với Hạ Vọng Kỳ, nếu hắn ta rơi vào tay cô thì cô sẽ trả lại gấp trăm lần những thương tổn mà cô từng phải chịu đựng.
“Anh thấy em rất bẩn đúng không?”
Ninh Lẫm cúi đầu hút thuốc, mùi khói thuốc tràn ngập khoang miệng làm anh thấy chua chát.
“Tôi thì sạch hơn em ở chỗ nào?” Anh nhếch miệng cười, “Tôi cũng chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi.”
Nhưng nực cười ở chỗ kẻ rác rưởi như anh lại mong có được tình yêu.
Hạ Dao ôm gối, cô dựa lưng vào chân Ninh Lẫm rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta ở bên nhau không được sao?”
Ninh Lẫm lắc đầu.
Hạ Dao cười khổ, khoé mi vương lệ vì anh, “Nhưng cô ấy đã quên anh rồi, cô ấy còn có bạn trai mới và bọn họ có thể sắp kết hôn.”
Ninh Lẫm vứt điếu thuốc trong tay, “Đó là chuyện của cô ấy.”
Tàn thuốc rơi xuống làm bong tróc câu chuyện xưa cũ và vết sẹo của thời gian.
“Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Cô ấy yêu ai hoặc kết hôn với ai cũng được, chỉ cần cô ấy vui vẻ. Tôi bảo vệ cô ấy cũng vì muốn cô ấy được hạnh phúc.”
Hạ Dao bật khóc, cô đứng dậy rồi đột nhiên kéo váy trên người mình xuống, làm lộ vết sẹo trên xương bả vai.
“Anh nhìn chỗ này đi!” Hạ Dao chỉ vào vết sẹo trên vai, “Vết sẹo này do chặn súng cho anh đó! Ninh Lẫm, anh nợ em một mạng!””
Vẻ mặt Ninh Lẫm hơi biến đổi, anh vươn tay giúp Hạ Dao mặc lại váy.
Hạ Dao ôm chặt eo anh, cô nói: “Anh hãy đi cùng em đến phương Bắc, đừng ở lại nơi này nữa.”
Ninh Lẫm chỉ thở dài, “Tôi xin lỗi.”
Nói xong lời này anh liền muốn cười, hình như anh còn phải nói xin lỗi rất nhiều với phụ nữ.
Nhưng phụ nữ trên đời này đều giống nhau, những điều mà họ muốn nghe không phải là mấy câu “Xin lỗi” hay “Cảm ơn”.
Hai mắt Hạ Dao đẫm lệ nhìn Ninh Lẫm, “Anh yêu cô ấy nhiều đến vậy ư?”
Ninh Lẫm gật đầu, “Ừm.”
Chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi.
Hạ Dao lắc đầu, “Ninh Lẫm, anh không thể ích kỷ như vậy được. Em là người đã cứu mạng anh, anh không thể làm vậy với em, thế là không công bằng.”
Cô ôm chầm lấy Ninh Lẫm rồi ngửi mùi hương trên người anh, sau đó bắt đầu nói năng loạn xạ:
“Anh đâu dám nói cho cô ấy biết những chuyện đó, nếu cô ấy biết liệu có còn yêu anh nữa không? Nhưng em thì khác, dù anh có thế nào thì em vẫn yêu anh! Cô ấy yêu anh nhiều, em lại càng yêu anh nhiều hơn, thương anh nhiều hơn. Những điều cô ấy làm được, em cũng có thể làm được!”
“Hạ Dao!”
Giọng Ninh Lẫm trầm xuống, nhưng nghe vào tai Hạ Dao lại khiến cô hơi chờ mong.
Hạ Dao ngẩng đầu nhìn Ninh Lẫm, đáp lại cái nhìn dịu dàng của cô lại là đôi mắt vô tình của người đàn ông. Anh lau nước mắt cho cô và nói:
“Em không làm được. Đừng gây chuyện nữa, về nhà ngủ đi.”
“Những chuyện em làm…… tôi rất cảm kích.”
“Nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của em.”
“Đáp lại em thì tôi phải phụ lòng cô ấy. Tôi không muốn phụ lòng cô ấy nên chỉ có thể phụ lòng em.”
“Tôi xin lỗi.”