Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 46

Tháng 11 âm lịch, tuyết lớn như ngọc vỡ quăng châu, đem màu sắc vạn vật trong đất trời thay đổi thành màu trắng bạc mênh mông vô tận.

Một góc phía bắc kinh thành, màu đỏ của lá phong hoàn toàn biến mất, cây cối phủ lên một lớp màu bạc, dòng suối lạnh giá, gió lạnh lẽo đưa đến hương mai nhàn nhạt nhưng lại không thấy hoa đâu.

Hôm nay là ngày giỗ của “Từ thái phu nhân”.

Con cháu Từ gia cùng bằng hữu hai nhà Hồng, Lam tề tựu trước mộ, dâng hương tế rượu, tưởng nhớ tổ tiên.

Không giống như mấy đại lễ trước đây, Nguyễn Thời Ý lần đầu lộ diện sau khi công khai, hướng về phần mộ trống khắc tên nàng cùng Từ Hách thành kính bái tế.

Mắt trong rưng rưng, ưu thương nghiêm chỉnh đến không chút cẩu thả.

Nàng đại khái hiểu được cảm thụ của Từ Hách khi trở về, biết được phụ mẫu huynh tẩu thê tử đều đã ngủ yên trong lòng đất vàng, cả đời dài đằng đẵng chỉ còn lại nét khắc chữ ghi lại trên bia, tâm tình không thể cùng người thân gặp lại nhau.

Liên quan đến chuyện “Từ thái phu nhân” thay đổi dung mạo tuổi trẻ, tiếp tục sống qua ngày, giữa đám con cháu chỉ có bốn người là huynh đệ Từ Minh Lễ, Chu thị cùng với Từ Thịnh biết chuyện, cũng khổ tâm che giấu đối với người ngoài.

Bởi vậy, khi con dâu Kỷ thị thấy Nguyễn Thời Ý dung mạo kiều nộn đến mức có thể vắt ra nước, không nhịn được nhìn thêm vài lần, ánh mắt trộn lẫn ngạc nhiên cùng nghi ngờ ghen tỵ.

___A! Người giúp trượng phu quản lý việc làm ăn trong kinh lại là tiểu nha đầu xinh đẹp này! Sẽ không phải là tiểu hồ ly tinh chứ?

Kỷ thị xuất thân từ gia đình thương gia, gả cho Từ Minh Dụ có thể nói là cường cường liên hợp. Nàng đọc sách không nhiều, cử chỉ không thể nói là đoan trang hào phóng, nhưng do dung sắc tươi đẹp, am hiểu trang phục, cũng cực kỳ yêu quý người nhà.

Từ khi Kỷ thị xuất giá Nguyễn Thời Ý đã đặc biệt bao dung, còn nửa đùa nửa thật khuyên con dâu không cần xoắn xuýt vấn đề tẻ nhạt như “Nếu mẹ chồng và mình cùng rơi xuống nước, trượng phu sẽ cứu ai”, bởi vì, mẹ chồng là nàng, sớm đã học được bơi lội.

Nàng đối với Kỷ thị xuất thân thương gia và Chu thị xuất thân Hầu phủ không có gì khác biệt, cổ vũ chị em dâu dành nhiều thời gian thấu hiểu lẫn nhau, cố tìm điểm chung, gác lại cái bất đồng.

Bởi vậy, bất luận là những năm đầu ở chung hay sau khi chia ra, quan hệ mẹ chồng nàng dâu khá là phù hợp.

Giờ phút này, Nguyễn Thời Ý đột nhiên bắt được địch ý của con dâu thứ hai, chợt cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc gặp Từ Minh Dụ “báo cáo” chuyện làm ăn gặp vấn đề, nàng vẫn cảm thấy mắt Kỷ thị như đao, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng.

Từ Minh Dụ thì hễ có chuyện quan trọng cần thương nghị, đều sẽ thân thiết dẫn nàng đến chỗ tương đối hẻo lánh.

Nguyễn Thời Ý trong lòng cười thầm__tối nay con trai nhỏ lại được chịu thẩm xét rồi.

Trong lúc giữ đạo hiếu, Từ Minh Dụ dù chưa can thiệp sự vụ kinh thành, nhưng tin tức cùng các quốc gia thông thương, tin tức, các cơ sở ngầm vẫn trực tiếp giao về tay hắn.

“Mẫu thân” hắn dẫn Nguyễn Thời Ý đến chỗ tảng đá lớn trong rừng trúc, nhỏ giọng “Thủ hạ báo lại, Thu Trừng sau khi về nước, cùng huynh trưởng khác mẹ xảy ra mâu thuẫn náo loạn. Chuyện này bị Xích Nguyệt vương phong toả tin tức, thám tử của đại Tuyên cũng không biết được chút nào.

“Minh Sơ phái người tiết lộ cho con?”

Từ Minh Dụ do dự một chút, gật đầu.

Nguyễn Thời Ý biết rõ, Từ Minh Sơ không thân thiết với nàng, nhưng lại cực kỳ thân thiết với hai vị huynh trưởng, ngay cả con đường làm ăn của Từ Minh Dụ ở Xích Nguyệt quốc năm xưa cũng là do nàng cầu Xích Nguyệt Vương thương nghị chuyện cửa hàng.

Hơn mười năm qua, huynh muội có một cách liên lạc bí mật.

Nguyễn Thời Ý trầm ngâm một lát: “Theo ta thấy, Minh Sơ tính tình độc lập hiếu thắng, nếu chủ động lộ ra tin tức cho con, lại chưa từng nói rõ, nhất định là có điều cầu xin.”

“Nhi tử cũng nghĩ vậy, vì lẽ đó vội vã cùng người thương lượng, dựa theo tin tức nhận được trước đây, Thu Trừng tuổi còn nhỏ, không có ý với việc kế vị….”

“Nhưng nếu đối phương ra tay trước để chiếm được lợi thế,” ánh mắt Nguyễn Thời Ý đột nhiên lạnh lùng, “Tính tình Minh Sơ và Thu Trừng tất nhiên sẽ không nuốt trôi cơn giận này, có thể mẫu tử các nàng căn cơ quá nông, trong một năm nửa năm không thể đấu thắng ngoại thích của tiền Vương hậu.”

“Ý của người là…”

“Trước hết để cho các nàng mượn cớ trừ hiếu hồi kinh, tránh đi nhuệ khí, chờ đối phương tự phơi bày khuyết điểm, trong lúc này, con nghĩ biện pháp để đưa người sang Xích Nguyệt quốc, để tương lai giúp các nàng một chút sức lực.

Cho dù Nguyễn Thời Ý tin tưởng, Xích Nguyệt vương yêu tha thiết hai mẹ con, quyết sẽ không bạc đãi các nàng.

Nhưng nữ nhi cùng ngoại tôn nữ ở nơi nàng không nhìn thấy, an nguy của các nàng chắc chắn làm Nguyễn Thời Ý ngày đêm lo lắng.

Để hai người họ lần thứ hai đến kinh thành, một là làm người có ý đồ chèn ép các nàng lơ là, hai có thể đến ở tạm Từ gia che chở, thứ ba… thời cơ chín mùi, có thể nhận thân với Từ Hách.

Bất luận Từ Minh Sơ chống đỡ Thu Trừng tranh đoạt vị trí trữ quân, hay chỉ muốn để con làm một tiểu công chúa nhàn tản tự tại, người nhà mẹ đẻ luôn là chỗ dựa lớn nhất cho nàng.

Ít nhất, chết qua một lần, Nguyễn Thời Ý nhìn thấu tất cả hết lòng tin là vậy.

Mẫu tử hai người thương lượng chi tiết, từ xa xa thấy Kỷ thị tay cầm một cái chổi, một bên quét tuyết, một bên nhìn lén chỗ hai người bọn họ, Nguyễn Thời Ý cười nói: “Trước hết quyết định như vậy đi! Lại thảo luận tiếp, cái chổi kia của thê tử con đoán chừng sẽ đáp xuống trên người con… Trở về dỗ cho tốt, đừng có gây chuyện thêm cho lão nương!”

Từ Minh Dụ cười ra tiếng.

Nguyễn Thời Ý an ủi nói: “Ca ca con sớm đã bị tước mất, khổ cực một nhà các con ở trên núi chịu khổ.

“Người nói gì vậy! Xấu hổ cho một nhà năm người chúng con!”

“Ý của ta là, chờ hết một năm giữ đạo hiếu, cả nhà cùng nhau làm trận pháp trừ hiếu, nên làm gì làm đi thôi! Ta không cần phải tiếp tục bận tâm cho các con rồi!” Nguyễn Thời Ý chứa đựng sự vui vẻ.

Từ Minh Dụ cả kinh: “Người, người mặc kệ chúng con, là định… rời khỏi kinh thành?”

Nếu không phải Kỷ thị đứng ở phía xa nhìn chăm chú, Nguyễn Thời Ý thật muốn gõ đầu hắn.

Mấy đứa con trai đều hoài nghi nàng che giấu một tiểu tình lang, nhưng dù sao cũng không có dũng khí hỏi tận mặt, sau lưng lại tự mình bổ não, hở tí là lo lắng nàng bị người lừa gạt…”

Xem nàng là thiếu nữ nhỏ ngu xuẩn vô tri à?

Nghĩ tới Từ Hách bỏ lại cho nàng một đứa bé nhỏ tuổi cùng với hai con chó, rước lấy một đống lời đồn đãi sau đó trốn mất… Nguyễn Thời Ý nhẹ mài răng, thấp giọng nói: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, hai huynh đệ các con đừng như cô nương, suốt ngày suy nghĩ lung tung! Trở về đi thôi!”

****

Ngày đó, hành cung ôn tuyền của hoàng đế tiếp đãi tông thân.

Từ Minh Lễ kết thúc công việc trên núi, qua loa thay đổi xiêm áo sạch sẽ, đang muốn ngồi xe ngựa chạy đến, thấy Nguyễn Thời Ý lấy thân phận "Nguyễn tiểu cô nương" nói chuyện cùng nữ nhi của Từ Minh Dụ, mắt hắn chần chừ, muốn nói lại thôi.

Nguyễn Thời Ý nhìn ta hắn có lời muốn nói riêng với mình, quyết định đi trước, để cho Chu thị với Từ Thịnh ở lại chuẩn bị.

Trên đường núi quanh co, xe ngựa từ từ đi tới trước, mẫu tử hai người đạp lên dấu bánh xe, chậm rãi đi theo phía sau, lúc trò chuyện thật cẩn thận như sợ lời nói bị gió đưa đi.

Lần trước ở hành cung Từ Minh Lễ gặp được Từ Đãi chiếu Hàn Lâm Họa viện, chỉ cảm thấy người nay tuổi tác còn nhỏ, lại được hoàng đế tin tưởng, lập tức phái người điều tra.

Sau nhiều lần xác minh, người này được Tô lão của kinh thành Thư Họa viện tiến cử, lại từng dạy Nam uyển, mơ hồ là người truyền ra tin đồn cùng với Nguyễn Thời Ý.

Lại đối chiếu với lời nói của chưởng quầy Trường Hưng Lâu, Từ Minh Lễ tiến thêm một bước kết luận, người này là vị tiên sinh Thu Trừng học nghệ.

Được rồi… vòng nửa ngày, tất cả họa sư mang họ Từ đều vì cùng một người, lại cùng Nguyễn Thời Ý có nhiều liên quan.

Không khó tưởng tượng, ở bên ngoài Lan Viên cùng phụ tử Hồng gia đối chiến, cũng được Nguyễn Thời Ý che chở, chính là người này.

Từ Minh Lễ vẫn cảm thấy, người mẹ ngậm đắng nuốt cay cả đời khôi phục dung mạo tuổi trẻ, bước khỏi cửa Từ gia, vứt bỏ cái danh quả phụ, muốn tự do chơi đùa mấy năm cũng dễ hiểu.

Nếu như nàng coi trọng vị họa sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ đa tài kia, có lẽ chỉ vì đối phương có chút xíu bóng dáng của vị “vong phu”.

Chưa bàn đến tiến triển đến trình độ nào, coi như con trai, có thể không can thiệp tuyệt đối sẽ không can thiệp.

Nhưng cho đến hôm nay, khi sắp xếp ngọn nguồn, Từ Minh Lễ đối với thân phận phức tạp của tên họa sĩ này cảm thấy tò mò.

Chạy đến Trường Hưng Lâu vẽ tranh, đưa tới tranh cãi, lại sống chết không xuất hiện, vì cớ gì?

Tại sao trước đó tuyên bố chủ yếu vẽ tranh hoa điểu, sau lại lấy danh nghĩa dạy tranh sơn thủy tiến vào Thư Họa viện?

Bỗng dưng vô cớ đáp ứng thỉnh cầu bái sư của công chúa Xích Nguyệt quốc, lại đường hoàng tiếp cận Nguyễn Thời Ý, là có mục đích khác hay không?

Mọi người đều biết, toàn bộ di vật của “Từ thái phu nhân” đều do "Nguyễn tiểu cô nương" cất giữ, trong đó có cả bức vẽ của “Tham Vi tiên sinh” …. Nếu được lòng của Nguyễn Thời Ý, được nàng ân thưởng, có thể đỡ phấn đấu ba mươi năm.

Lại thêm nữa, nguyên quán Lẫm Dương, chuyện từng bái Vô Tịnh đại sư làm thầy, khó tìm nhân chứng vật chứng.

Từ Minh Lễ cho là, có cần phải cùng mẫu thân hắn hảo hảo nói chuyện, để tránh nàng chọc phải người không rõ lai lịch, động cơ không thuần khiết, người có tâm địa bất lương.

Lần này, hắn nói thẳng không kiêng kị, nói ra lòng nghi ngờ.

Nghe xong nghi ngờ của trưởng tử, Nguyễn Thời Ý cảm thấy không biết phải làm sao - Từ Hách tự cho là che giấu cẩn thận, sớm đã bị nhi tử nhà mình bới ngọn nguồn lên cả rồi.

Đúng như Từ Hách nói, hiện nay, còn chưa phải lúc, hắn đang vội vàng đổi lấy bức Tình Lam đồ trong hoàng cung, mà nàng phải yểm trợ cho hắn.

Lập tức, Nguyễn Thời Ý thở dài: “Minh Lễ, có chuyện, phải cùng con nói… ta tìm Tình Lam đồ, cũng không đơn thuần là hoàn thành tâm nguyện, hoặc truyền thừa cho con cháu đời sau, mà là... Trong tranh có cất giấu lời trăn trối của tổ phụ con, ta phải nghĩ cách tìm được… xem một cái.”

Nàng không dám nói rõ, bí mật ẩn giấu trong tranh tường lớn, dứt khoát dùng từ hàm hồ, nói dối “Từ tiên sinh” đang trợ giúp nàng, hai người cũng không làm chuyện cẩu thả, chỉ là chuyện này cần bí mật thực hiện, mới không có cách nào nói với người ngoài vân vân…”

Từ Minh Lễ chưa từng nghe Vạn Sơn Tình Lam đồ có bí mật gì, không nhịn được nửa tin nửa không: “Chuyện này, trước đây người chưa từng nói tới…”

“Ta, ta gần đây mới chợt nhớ tới,” Nguyễn Thời Ý chột dạ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Con chính sự bận rộn, thật không cần quản nhiều. Chuyện vị tiên sinh kia, ta tự có chừng mực. Như ở trong cung, bên ngoài cung vô tình gặp được, đừng làm khó hắn. Ngày sau có cơ duyên… Ta sẽ chính thức giới thiệu các con quen biết.”

Từ Minh Lễ không thể nghi ngờ, đem “Từ Đãi chiếu” làm người trong lòng của mẫu thân, càng kết luận nàng đủ loại lời giống thật mà giả, hơn phân nửa là vì tìm cớ.

Không biết làm thế nào mẫu thân không chịu thẳng thắn đối đãi, hắn chỉ đành nhắm mắt đáp ứng.

Nguyễn Thời Ý biết lời này nói không rõ ràng, không cách nào lừa bịp được trưởng tử, nhưng nào có thể nói ra, tạm thời chỉ có những thứ này.

Từ Minh Lễ đã làm trễ nải không ít thời gian, thấy không hỏi ra nguyên cớ, đem Nguyễn Thời Ý giao phó cho đám người Tĩnh Ảnh, chính mình thì ngồi lên xe ngựa, mang theo một hàng người hầu cận và hộ vệ, vội vàng xuống núi, chạy tới hành cung.

Nguyễn Thời Ý ngơ ngác đứng ở trong tuyết, nhìn xe ngựa của hắn biến mất ở chỗ khe núi xa xa, không tránh được vì lời vừa rồi của hắn mà nhớ tới Từ Hách.

Từ lúc mùa đông bắt đầu đến nay, nàng cơ hồ không đi Thư Họa viện.

Mà Từ Hách từ lúc Hồng Lãng Nhiên vung tay, chế tạo chuyện nàng “Nuôi tình lang”, không xuất hiện nữa.

Lúc rảnh rỗi, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, người nọ mọi chuyện có thuận lợi không, mùa đông đang rất lạnh có từng thêm áo thêm cơm, có người quyền quý khi dễ hắn hay không… sau đó lại tự giễu mình suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ, như A Lục nói, không có tin tức chính là tin tốt?

****

Nguyễn Thời Ý nghiêng người dựa vào bên trong xe ngựa, từ màn xe khẽ hở do gió cuốn nhìn ra tuyết rơi lớn bao phủ núi rừng trùng điệp.

Băng đọng trên cành khô, trong suốt lóng lánh, với ánh nắng chiếu xuống, như cành ngọc tinh xảo.

Làm nên cảnh đẹp, để cho người ta quên ưu phiền.

Nàng phân phó phu xe đi chậm lại, để nhìn tận tình phong cảnh núi tuyết hiếm thấy.

Dọc theo đường núi quanh co phủ kín băng tuyết, ngân hoa như sương, nhưng trên sơn đạo phía trước… một bóng dáng màu xám cưỡi trên con tuấn mã màu trắng, là ảo giác của nàng sao?

Cả người hắn khoác áo khoác tối màu, bên trong mặc đoạn bào gấm xanh nhạt, đường viền màu mực làm cho cả người thần thái sáng láng.

Khuôn mặt rậm râu, cộng thêm ánh tuyết quang thấp thoáng, màu da ngăm đen hơn so với ngày xưa, có một chút ý vị điêu tàn.

Đợi xe ngựa của nàng từ từ đến gần, hắn tung người xuống ngựa, phong thái nhanh nhẹn.

Lúc bước đến gần nàng, dáng vẻ ưu nhã tuyệt luân, vừa tựa như cây tùng cô độc đón tuyết, lại vừa không thực tế.

Nguyễn Thời Ý như rơi vào mộng, hoàn toàn quên mất phải hạ lệnh dừng xe, ngược lại phu xe biết thức thời, siết ngựa lại.

“Nguyễn Nguyễn, đi theo ta.”

Từ Hách thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, lập tức mỉm cười, một tay kéo tay nàng, một tay khác vòng đến cái eo nhỏ, ôm nàng xuống ngựa.

Nguyễn Thời Ý hai chân chạm đất, như giẫm vào trong bông vải, theo bản năng nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn.

Hắn dễ như trở bàn tay tìm được nàng? Có chuyện trọng yếu muốn nói nàng biết? Lúc đến có đυ.ng mặt trưởng tử đang xuống núi không?

Trong đầu bay vυ't qua một đống ý nghĩ, cuối cùng không biết cái nào nên hỏi, cái nào không nên hỏi.

Nàng mờ mịt theo hắn đi vào rừng tuyết không có một bóng người, chợt phát giác, nàng lại không giao phó nửa câu với người hầu, ở dưới con mắt của mọi người, được một người nam nhân trẻ tuổi, không đúng… nam nhân cùng nàng có tin đồn mập mờ dắt, đi!

Thôi! Sớm đã đến mức “Có nhảy vào sông Hoàng hà cũng rửa không sạch”!

Lại nói, hắn thật sự là trượng phu của nàng, có thể “minh bạch” đến mức nào bây giờ?

Đi dọc theo sơn đạo, quẹo cua, hắn đột nhiên ôm eo nàng, nhảy một cái bay lên không, như chim xanh cưỡi gió, hướng về chỗ sâu trong rừng tuyết bay đi.

Cả người nàng trên không trung, kinh hãi run sợ, lại mơ hồ cảm thấy một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước nay chưa từng có.

Cuối núi rừng, đá lớn cao vυ't như đao rìu tạc ra, phía dưới trăm cây hồng mai tạo thành dải mây rực rỡ.

Cành cong mạnh mẽ, hương gỗ thơm lừng.

Từ Hách ôm nàng ngồi trên một gốc mai già trong số đó, trong khoảnh khắc, hương thơm thoang thoảng thấm vào lòng người, nhành hoa chi chít, che mất một nửa tầm mắt, lại có thể thấy rõ kỳ cảnh thác nước trong sơn cốc ngưng kết thành băng sáng

Hai người cùng ngồi trên thân cây nằm nghiêng, đáy mắt đều lóe lên vẻ vui mừng.

Ngồi yên một lát, Nguyễn Thời Ý miễn cưỡng dời mắt từ cảnh tượng lộng lẫy mê hồn, nhỏ giọng: “Có chuyện nói thẳng”

“Nói gì?” Từ Hách ngạc nhiên, sau đó ôn nhu cười một tiếng, “Ta dẫn nàng đến đây, là vì thưởng thức bí cảnh rạng rỡ.”

“…”

Nguyễn Thời Ý lòng tràn đầy nhận định, hắn có tiến triển lớn muốn báo cáo với nàng, hoặc có chuyện khẩn cấp muốn thương lượng với nàng, mới có thể tùy tiện xuất hiện, ‘bắt cóc’ nàng tới đây.

Kết quả là, hắn nói tới ngắm phong cảnh?

Nàng vì bồi hắn ngắm phong cảnh, đem Tĩnh Ảnh, Trầm Bích và bảy tám người đi theo bỏ lại bên đường ngẩn người hóng gió?

Hay là nói…. Nàng bị hắn lừa đi?

Lại một lần nữa? Còn ngay trước mặt mọi người?

Nguyễn Thời Ý nhớ cách đây không lâu còn thầm oán các con lo lắng nàng bị người khác lừa, thoáng chốc cảm thấy mặt có chút đau.

****

“Ta, ta xem phong cảnh xong rồi, có thể trở về.”

Nguyễn Thời Ý lặng lẽ kéo tay áo hắn, tỏ ý hắn hanh mang nàng rời đi.

Gió núi thổi lên áo choàng bông vải của nàng, cái mũ áo choàng lông xù xù rơi xuống sau đầu, lộ ra tóc mai đen dày, nổi bật mắt hạnh má đào.

Từ Hách quay đầu ngắm nàng, ánh mắt rơi vào mái tóc đen hơi rối giữa trán, dời tới gương mặt vành tai trắng như phấn, lần nữa nhìn đôi môi đỏ như anh đào đầy cám dỗ của nàng.

Hồi lâu, hắn cười vui sướиɠ: “Ta, còn chưa nhìn đủ.”

Nguyễn Thời Ý bị hắn dùng ánh mắt chứa lửa nóng nhìn chằm chằm, vành tai nóng đỏ, trong đầu lại nhớ đến lần trước hôn môi, sợ hắn ngay sau đó lại cúi đầu hôn bậy bạ.

Nghe hắn cuối cùng cũng mở miệng, không kịp ngẫm nghĩ, từ chối nói: “Trước để ta xuống khỏi cây, chàng từ từ nhìn…”

Từ Hách lấy hai ngón tay nhẹ bóp chóp mũi nàng: “Để nàng đi, ta còn cái gì để nhìn?”

“Hứ!”

Nàng hừ một tiếng, môi cũng không nhịn được cong lên.

Từ Hách mấy ngày liên tiếp bị kẹt ở hai chỗ Thư Họa viện và hành cung, không gặp được thê tử, khó tránh không cầm lòng được.

Hắn lặng lẽ cầm tay nàng, không ngờ vừa mới chạm đến mu bàn tay mơn mởn, nàng bỗng dưng rùng mình một cái.

“Lạnh?” Hắn cuống quýt cởϊ áσ choàng rộng lớn, nắm lấy hai tay nàng, đem nửa người trên bao một vòng, nghiêm túc bọc lại như bọc bánh chưng.

Lúc ý thức được nàng không có đường phản kháng, hắn đắc ý ôm nàng vào ngực, hài lòng vuốt tóc nàng.

Nguyễn Thời Ý như muốn khóc.

Nàng đang yên đang lành ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh tuyết, sao lại lưu lạc đến…bị hắn đem đến sơn cốc hoang tàn, còn bị hắn tùy ý ôm ôm, không cách nào ngăn cản?

“Tam Lang” cổ nàng hơi se lại: “Chàng, chàng lại vậy!”

Từ Hách lộ vẻ mặt vô tội: “Ta còn chưa bắt đầu đâu!”

“Chàng!”

Nguyễn Thời Ý nghi ngờ hắn sẽ thực sự thừa dịp cháy nhà hôi của, quét mắt về phía mặt đầy râu, ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Hắn giơ tay sờ sờ mặt mình, cười khổ: “Chủ yếu là do gương mặt này của ta, cùng hai nhi tử, và mấy đứa tôn tử đều có chút giống nhau… Huống chi, có chút râu, lý lịch có vẻ già, làm người ta tin hơn.”

Thấy nàng một bộ dạng không cho là đúng, hắn cười hừ nói: “Được rồi! ta đáp ứng với nàng, nhất định cạo sạch râu mới hôn nàng.”

“Ai, ai muốn chàng hôn! Ai muốn chàng đáp ứng chuyện này!”

Tự cho là thông minh!

Nàng tránh cho hắn tự dưng tập kích, mạnh mẽ cố xoay đầu qua.

Nhưng cành cây trời sinh không bằng phẳng, nàng thoáng động một cái, thân thể nghiêng theo, làm cho hai người dựa vào nhau càng thêm thân mật.

Nàng định đem hai tay thoát ra khỏi lớp áo choàng ngoài, hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư nàng, hai tay dây dưa càng chặt hơn, không cho nàng chút cơ hội thoát ra nào.

Hai người uốn tới ẹo lui trên thân cây mai già, đung đưa cây mai.

Cánh hoa kẹp tuyết nhẹ nhàng mà rơi, thành hình ảnh đẹp nhất trong sơn cốc yên tĩnh.

Nháo một trận, Nguyễn Thời Ý từ bỏ giãy dụa, cả giận nói: “Bọn họ đang đợi ta! Hơn nữa chờ lát nữa…. Trưởng tức cùng tôn tử xuống núi, nếu phát hiện ta không có ở đấy, nhất định sẽ đi tìm khắp nơi!”

“Nguyễn Nguyễn, nàng thật là một tiểu thái bà hay lo lắng!” Từ Hách cười hì hì ôm nàng, “Nhưng ta lại nghĩ là, thừa dịp dịp sinh thần nàng, đưa cho nàng chút lễ vật, không nghĩ tới còn làm nàng ngại…”

Nguyễn Thời Ý sửng sốt.

--- trên đời này bạn bè thân thích chỉ nhớ rõ hôm nay, là ngày giỗ của nàng.

Cho dù Từ Minh Lễ, Từ Minh Dụ cùng đám người Từ Thịnh, biết rõ nàng vẫn còn ở nhân thế, cũng chỉ cố thể hiện bi thương, đàm luận chuyện đứng đắn…

Duy nhất chỉ có Từ Hách xem ngày này là ngày sinh thần để ăn mừng, đặc biệt đi ra ngoài tìm nàng, bồi nàng, dẫn nàng đến nơi có cảnh trí như tranh vẽ khó gặp được, cùng nhìn ngắm tiên cảnh nhân gian.

Đại khái bởi vì hắn vắng mặt quá nhiều buổi yến hội sinh thần nàng, hại nàng đã sớm quên, hắn cũng từng chú tâm chuẩn bị quà tặng sinh thần hằng năm cho nàng.

Không nhất định xa hoa đắt tiền, nhưng từng món tinh xảo, tuyệt đối độc đáo.

Từng cái từng chuyện, nàng có thể bảo tồn phần lớn đều ở trong phòng kho, không dám đυ.ng vào, không dám nghĩ, e sợ nhìn vật lại thấy nhớ người.

Lúc này, dòng nước ấm lặng yên không một tiếng động thấm ướt mắt nàng, cho nên hắn ở trong mắt, khoảnh khắc trở nên mơ hồ không rõ.

Nhưng đôi mắt hơi nheo lại chứa cả dải ngân hà của hắn, lại in rõ ràng trong lòng nàng.

Từ Hách bình tĩnh chăm chú nhìn dung nhan kiều diễm gần trong gang tấc, môi mỏng trộm đến gần đôi môi mọng khép mở của nàng thêm mấy tấc, nhớ lại cái gì, giọng mang theo thất vọng: “Khuôn mặt nhỏ bé này, cái miệng nhỏ mềm mềm này, ta không nỡ quấn lại.”

Tiếng cười lười biếng trong như tiếng suối, tựa như ánh mặt trời ngày xuân, mềm mại ấm áp lòng người.

Hắn lấy ngón trỏ trái ấn lên môi hôn một cái, cười cười đem đầu ngón tay đặt lên cánh môi nàng.

“Hôm nay thiếu trước, lần sau trả lại gấp ba.”

Da thịt lành lạnh nhẹ nhàng đυ.ng chạm đôi môi ấm áp của nàng, tự dưng làm cho cả người nàng trên dưới bốc cháy.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nguyễn: A a, chẳng lẽ ta là thiếu nữ ngu ngốc tùy tiện bị người lừa gạt bắt cóc sao?