Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 163

Thời điểm cầu mà không được, phấn đấu quên mình, mới là nồng nhiệt nhất.

.

Đây là hiện thực, Lưu Phong ý thức rõ ràng, đây là hiện thực.

Nhưng hắn không nghĩ ra, tại sao hắn lại bị trói ở đây? Trước đó hắn ở trong trò chơi Bản Ngã sao?

Hắn vào trò chơi Bản Ngã từ lúc nào?

Lưu Phong nhanh chóng nhớ lại, ngay khi muốn xác định mốc thời gian, hắn bỗng nghĩ đến đặc điểm trí mạng nhất của trò chơi Bản Ngã — bóp méo trí nhớ.

Trí nhớ cũng không phải thứ đáng tin.

Nghĩ đến đây, Lưu Phong lại bắt đầu mất xác định đối với tất cả cảnh vật xung quanh.

Rốt cuộc nơi này có phải hiện thực không?

"Xem ra hắn cũng quay cuồng vì tự nghi ngờ rồi." Tiểu Quất nói mỗi câu đều căm tức "hừ" một tiếng, tỏ ý bất mãn.

"Làm cậu giận hả, lại đây, mình xuôi xuôi cho cậu." A Thấu ra hiệu cho Tiểu Quất lại gần mình chút, người ta chưa chuyển cô đã tự dịch đến trước, cười hi hi xoa đầu Tiểu Quất.

"Mình có thể không giận à! Đi ra!" Tiểu Quất hất tay A Thấu, chỉ vào màn hình máy tính tố cáo, "Sao cái gã khốn kia lại tưởng tượng mình chạy đi? Còn tìm được mình, sau đó...khốn kiếp, có kinh tởm không?"

"Ỏ, thì ra cậu khó chịu vì bị bắt nạt." A Thấu ghé vào tai cô ấy nói thầm gì đó, Tiểu Quất quay người bật dậy đá vào eo cô, A Thấu kêu lên ngã xuống sô pha, nước mắt giàn giụa vì đau:

"Cậu mặc vẻ ngoài nữ chiến Phật đấy à! Khỏe thế!"

Lưu Phong nhìn thấy có một cô gái âm trầm ngồi trong góc, mái tóc ngắn đã lâu không được chăm sóc, tóc mái buộc hời hợt lêи đỉиɦ đầu thành một chỏm, dưới một bên đầu gối là chân giả, người này nhất định là A Tuyết không sai.

Người đang ngồi nói chuyện điện thoại trên sô pha bên trái A Tuyết là Alaye.

Những chi tiết này cũng không phải do hệ thống trò chơi hợp thành, Lưu Phong xác định, mình đang ở hiện thực.

"Hứa Ấu Diên." Sau khi xác định thế giới mình đang ở, Lưu Phong bình tĩnh lại rất nhanh, hỏi Hứa Ấu Diên, "Nếu hiện giờ tôi đã ở trong tay các cô, cô có thể gỡ bỏ nghi hoặc giúp tôi không? Các cô đã thoát khỏi trò chơi Bản Ngã như thế nào? Hay là, các cô căn bản chưa từng vào?"

Sau khi hỏi vấn đề này, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Ấu Diên, Lưu Phong nhanh chóng xác định:

"Không, các cô đã thật sự vào trò chơi Bản Ngã, nhưng cũng đã thoát ra. Các cô nhân lúc tôi ngủ giở trò, đưa tôi vào trò chơi Bản Ngã, đúng không? Tất cả những cảnh trò chơi về các cô tôi xem được từ khi tỉnh dậy, đều là giả."

Đầu óc của Lưu Phong vẫn rất được việc, Thời Duyệt hoàn toàn không muốn che giấu: "Đúng."

"Người cứu các cô ra khỏi trò chơi, là Hứa Ấu Diên đúng không."

Tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, nhưng dựa vào những biểu đạt rất nhỏ khi các cô trao đổi ánh mắt với nhau, Lưu Phong biết mình đã đoán đúng.

Thời Duyệt: "Tiếc cho đầu óc thông minh của anh."

Lưu Phong cười khà khà: "Tôi đã đoán đúng Tiểu Hứa là nhân vật mấu chốt, nhưng vẫn không nghĩ ra Tiểu Hứa đã làm thế nào để thoát ra khỏi trò chơi Bản Ngã." Lưu Phong nhìn sang Hứa Ấu Diên, "Cô không có khả năng ngay từ đầu đã nghĩ đến chuyện tôi sẽ nhân lúc trận chung kết Phòng Bí Mật diễn ra để hack vào hệ thống, kết nối với hệ thần kinh của các cô. Cô đã làm như thế nào?"

Lưu Phong để ý, từ đầu đến giờ Hứa Ấu Diên đều ngồi yên trên ghế, hơn nữa luôn dùng tay ôm sườn bên phải, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn thấp thoáng có mồ hôi lạnh.

Cô bị thương, đang cố chịu đau.

Phát hiện điểm này, Lưu Phong càng tò mò.

Dù là Phòng Bí Mật hay trò chơi Bản Ngã cũng đều thông qua kết nối với các tế bào thần kinh để nhập bối cảnh hư cấu vào não, kể cả nếu bị thương trong bối cảnh hư cấu, cũng sẽ không gây tổn thương cho cơ thể ngoài hiện thực, thương tích kia của Hứa Ấu Diên đến từ đâu?

Hứa Ấu Diên nói: "Quả thật tôi không nghĩ anh sẽ hack thẳng vào hệ thống của Phòng Bí Mật, nhưng tôi vẫn có đề phòng đối với trò chơi Bản Ngã."

"Sao cô có thể đề phòng?" Lưu Phong nói, "Cô phải không biết về trò chơi Bản Ngã mới đúng..."

Còn chưa nói xong, Lưu Phong nghĩ đến một người: "Ồ, chẳng trách...Tiểu Kha, là cô ta nói cho cô sao?"

Hứa Ấu Diên không trả lời câu hỏi này của hắn, nhưng sự im lặng của cô cũng đã có ý khẳng định.

"Cô đã đề phòng như thế nào?" Lưu Phong tiếp tục hỏi, hắn thật sự rất tò mò về cách làm của Hứa Ấu Diên.

"Sợ hãi." Hứa Áu Diên nói, "Tuy rằng tôi chưa từng vào trò chơi Bản Ngã, nhưng tôi biết rõ nó nguy hiểm. Nỗi sợ đối với trò chơi Bản Ngã khiến tôi giữ tỉnh táo mọi lúc."

"Chỉ đơn giản vì sợ hãi, có thể giữ tỉnh táo?" Lưu Phong không tin.

"Đương nhiên, nhất định phải có vài biện pháp cụ thể..." Nói đến đây, Hứa Ấu Diên thở chậm lại. Thời Duyệt đau lòng cô, bảo cô đừng nói nữa đến bệnh viện xem thử, Hứa Ấu Diên lắc đầu.

Hôm nay cô nhất định phải để Lưu Phong biết, phải giải quyết dứt điểm với Lưu Phong.

Trước trận chung kết, những gì Thời Duyệt trải qua khi một mình tiến vào phiên bản đầu tiên của trò chơi Bản Ngã đã khiến Hứa Ấu Diên sợ hãi, giai đoạn thử nghiệm đã khủng khϊếp như vậy, đến lúc thử nghiệm hoàn thành, phiên bản chính thức cuối cùng đã được chỉnh sửa tất cả sẽ có lực sát thương lớn thế nào?

Hứa Ấu Diên không dám tưởng tượng.

Nhưng cô chắc chắn sẽ cải thiện sơ hở trí mạng.

Thời Duyệt chưa bao giờ gặp được Hứa Ấu Diên trong trò chơi thử nghiệm, vì thế trong tâm trí có sự đề phòng, dù bị bóp méo trí nhớ nhưng vẫn có thể nghi ngờ bối cảnh hư cấu, khi đó mới không bị đánh bại.

Lỗ hổng này vô cùng rõ ràng, cũng rất trí mạng, nhất định sẽ được sửa chữa trong phiên bản chính thức.

Hứa Ấu Diên tin rằng sẽ rất khó để phân biệt thật ảo trong phiên bản cuối cùng, kể cả người quen cũng chắc chắn sẽ xuất hiện, thậm chí sẽ là điểm mấu chốt, là nhân tố mê hoặc người chơi, khiến người chơi ngoan ngoãn nghe theo.

Khi đã đắm chìm trong phiên bản trò chơi chính thức, có lẽ sẽ thật sự không thể thoát ra.

Thời Duyệt đã cài đặt nhắc nhở bằng ghi âm trước khi vào phiên bản thử nghiệm, nhưng không có tác dụng, chỉ khi trực tiếp tháo tinh thể truy cập mới có thể cưỡng chế đánh thức em, cần can thiệp bằng ngoại lực. Điều gì sẽ xảy ra nếu đột nhiên bị đưa vào trò chơi đáng sợ trong hoàn cảnh không hề phòng bị? Phải đánh thức mình như thế nào?

Thiết lập một cơ chế đánh thức hiệu quả là việc vô cùng quan trọng.

Hứa Ấu Diên phân tích nguyên nhân thất bại của phương pháp đánh thức bằng ghi âm, vì ghi âm là tạm thời, dù là tiếng của chính Thời Duyệt, nhưng tiềm thức của em cũng không có quá nhiều liên hệ đối với đoạn ghi âm ấy. Dù nội dung ghi âm là nhắc nhở mau tỉnh lại, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một âm thanh mà thôi.

Người đang ngủ bình thường sẽ bị âm thanh đánh thức, nhưng ý chí đã bị trò chơi thử nghiệm bắt giữ sẽ khó có thể thuận lợi trở về.

Muốn thiết lập cơ chế đánh thức hiệu quả, điều quan trọng nhất là phải tạo mối liên hệ giữa cơ chế này với "đánh thức" bản thân.

Hứa Ấu Diên dự định ghi một đoạn âm thanh dùng làm âm báo thức mỗi buổi sáng, chỉ cần một tuần, tiềm thức sẽ tự động liên hệ với hành vi "thức tỉnh", dù ở trong bối cảnh trò chơi cũng có thể lập tức nhắc nhở đại não phải "tỉnh lại". Cô tin rằng cơ chế này sẽ đáng tin hơn nhắc nhở bằng giọng nói bình thường.

Song, phải ghi âm thanh nào mới tốt?

Vấn đề trước mắt là, dù thu bất cứ âm thanh nào cũng phải cài đặt thời gian bật từ trước. Không biết bản chính thức của trò chơi thử nghiệm sẽ âm thầm đến vào lúc nào, dù âm thanh nhắc nhở sẽ vang lên hàng ngày, thế nhưng ngộ nhỡ bị động vào trò chơi đúng thời điểm nằm ngoài thời gian đã đặt thì sao? Thời Duyệt từng nói, thời gian trong trò chơi thử nghiệm trôi qua rất chậm, một tiếng ngoài hiện thực có thể dài bằng một tháng trong trò chơi, nếu cài đặt âm báo nhắc nhở không hợp lý, có khi âm báo còn chưa vang, người đã lạnh ngắt từ bao giờ.

Cũng không thể đặt mỗi 15 phút lại vang một lần...chưa vào trò chơi thử nghiệm đã phát rồ mất.

Cô cần một cơ chế đánh thức thông minh hơn.

Ngay khi Hứa Ấu Diên đang phiền muộn, A Song đói bụng đi đến trước mặt cô, kêu ăng ẳng mấy tiếng, giục cô mau cho ăn.

Một vầng sáng chợt lóe lên trong đầu Hứa Ấu Diên.

"Cục cưng A Song của chị." Hứa Ấu Diên vuốt ve cái đầu to của A Song, hết sức phấn khởi, "Em đến đúng lúc lắm. Nhanh!"

Cô lấy điện thoại, kề bên mõm A Song: "Sủa thêm hai tiếng!"

Khi A Song lại sủa, Hứa Ấu Diên ghi âm tiếng của nó, đặt thành âm báo thức buổi sáng.

Mỗi buổi sáng sau đó Hứa Ấu Diên đều sẽ tỉnh dậy theo tiếng sủa của A Song. Có lúc Thời Duyệt bận rộn trong phòng thí nghiệm đến quá muộn sẽ ngủ lại trong phòng thí nghiệm vì không muốn đánh thức Hứa Ấu Diên, hôm nào ngủ sớm sẽ chạy vào phòng Hứa Ấu Diên làm mảnh ghép hoàn hảo, đến sáng sớm cũng sẽ bị tiếng sủa của A Song đánh thức, song số lần không nhiều bằng Hứa Ấu Diên, mối liên hệ trong tiềm thức cũng không chặt chẽ như Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên dùng tiếng sủa của A Song làm âm báo, chính là vì nhìn ra "tính thông minh" của A Song.

Cho dù tất cả mọi người đều bị đưa vào trò chơi thử nghiệm, nhưng A Song là chó cưng, Lưu Phong điên rồ thế nào cũng không thể đưa nó vào cùng.

Lưu Phong có đội ngũ hacker thách thức mọi quy luật, Hứa Ấu Diên không biết các sản phẩm điện tử và internet hiện nay mong manh thế nào trước họ, trong trường hợp đến lúc đó sản phẩm điện tử có ghi âm cũng bị khóa, A Song vẫn có thể tự do hành động, tự do sủa.

Hơn nữa chó cưng cực kì nhạy cảm trước sự khác thường của chủ nhân, một khi phát hiện không ổn sẽ gọi, không cần lo bị cảnh trò chơi kìm giữ quá lâu trong khi cơ chế đánh thức vẫn chưa được bật.

Đặt tiếng sủa của A Song thành cơ chế đánh thức, là cách an toàn nhất và thông minh nhất Hứa Ấu Diên có thể nghĩ đến.

Nghe Hứa Ấu Diên nói xong, Lưu Phong không thể không khen ngợi: "Tuyệt, rất tuyệt vời, cô vẫn thông minh như vậy."

Hứa Ấu Diên nói: "Thiết bị nhắc nhở anh cấy dưới da, cũng dựa trên nguyên lý này."

"Đúng vậy. Không sai. Người mắc dây, việc đầu tiên phải làm là nghĩ cách đề phòng mình bị rơi xuống." Lưu Phong nói, "Vậy nên, khi chó của cô sủa lên, cô liền tỉnh?"

"Cũng phải vùng vẫy một lúc..." Hứa Ấu Diên nói, "Bối cảnh trong trò chơi Bản Ngã đều được hệ thống từ thế giới hiện thực, truyền nhập tất cả các nguyên tố từ thế giới hiện thực, để không một ai có thể nghi ngờ từ các tình tiết. Sau đó trích xuất thông tin riêng trong não người chơi thông qua kết nối với hệ thần kinh, tìm kiếm điểm khiến người chơi sợ hãi nhất, dựa vào điểm đó để tạo ra bối cảnh hư cấu, hoặc nói đúng hơn là tình tiết hư cấu, đúng không?"

Lưu Phong cũng ngầm thừa nhận.

Nghe đến đây, Alaye có phần khó hiểu: "Tại sao lại tìm điểm khiến người chơi sợ hãi nhất?"

Cơn đau ở sườn khiến khuôn mặt Hứa Ấu Diên tái nhợt, cô vẫn luôn cố gắng chịu đựng để nói, nhất thời không bắt kịp khi có người bất ngờ hỏi.

A Tuyết vẫn luôn chăm chú lắng nghe và suy nghĩ trả lời thay cô:

"Nếu em đoán không nhầm, với con người, thời điểm sợ hãi nhất lại là thời điểm dễ tin tưởng nhất. Giống như khi đi nhà ma, dù biết tất cả trong nhà ma đều là giả, nhưng vẫn sẽ sợ, sẽ la hét, vì chúng ta đều tin vào nỗi sợ. Nỗi sợ là điều khiến con người ít phòng vệ nhất."

Lưu Phong cười ha hả, hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng vì bị trói, mà như đang giao lưu với những người cùng ngành:

"Tiểu Hứa, tôi chưa từng xem góc nhìn của cô trong trò chơi Bản Ngã, song tôi nhớ hình như sếp Thời đã trầm mình xuống sông tự sát. Cảnh tượng trước khi tôi đi ngủ dĩ nhiên đều là thật, ngài Đô phái người đi tìm các cô ở hiện thực cũng không phải giả, cho dù các cô có thể tỉnh lại từ trò chơi, vậy cũng khó thoát khỏi ngài Đô, các cô đã thoát ra như thế nào?"

Hắn nói đến đây, có người mở cửa đi vào.

"Boss." Tiểu Teddy đặt hai thùng đồ uống to xuống, nói với Thời Duyệt, "Như Song đã khám xong, mắt cá chân không có gì đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi. Cô nói với cô ấy tôi cho cô ấy nghỉ, khi nào chân khỏi rồi lại đi làm."

Tiểu Teddy hâm mộ không thôi, Thời Duyệt nói tiếp: "Ngày mai cô cũng nghỉ ngơi đi, được không?"

Lúc này Tiểu Teddy mới cười tươi như hoa, liếc Lưu Phong, sau đó lùi ra ngoài.

Qua khe hở khi cửa đóng lại, Lưu Phong nhìn thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế bên ngoài, người phụ nữ kia ngồi khép chân, tay đút trong túi áo măng tô, một tai đeo tai nghe bluetooth, đôi mắt nghiêm túc đang nhìn hắn chăm chăm.

Lưu Phong biết người phụ nữ này.

Em gái ruột của ngài Đô, cũng là kẻ thù chính trị của hắn, nhân vật quan trọng của đảng D, cục trưởng Đô.

Nhìn chiếc máy tính rất có thể đang kết nối với tai nghe bluetooth, Lưu Phong rơi vào trầm tư.

Có lẽ vấn đề này còn phức tạp hơn hắn tưởng, mà người đứng sau Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, cũng mạnh hơn hắn nghĩ.

......

A Song sủa loạn không biết đã bao lâu, Hứa Ấu Diên chìm nổi trong trò chơi Bản Ngã không biết đã bao lâu chợt mở mắt, giống như nhảy xuống từ một đoàn tàu cao tốc mà không hề có dấu hiệu báo trước, trái tim đập cực nhanh.

Khoảnh khắc đó cô thậm chí quên mất bản thân mình là ai, ôm ngực co người lại, thở hổn hển rất lâu mới hồi phục tinh thần.

Mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên nhìn thấy chính là Thời Duyệt nằm trước mặt.

Ký ức ở hiện thực, ký ức về trận chung kết Phòng Bí Mật, ký ức trong trò chơi Bản Ngã...ký ức về ba thế giới đan xen trong đầu, khiến Hứa Ấu Diên choáng ngợp.

A Song bị nhốt ngoài ban công vẫn lo lắng xoay vòng, sủa không ngừng, Hứa Ấu Diên tháo tinh thể truy cập xuống khỏi đuôi mày, từ từ đi đến ban công, mở cửa.

A Song vẫy đuôi sung sướиɠ nhào vào cô, phát ra tiếng "ư ử" vừa phấn khích vừa vui vẻ. Hứa Ấu Diên xoa đầu nó, gió đêm bay qua cửa sổ ban công rộng mở dần dần thổi tan đám mây mù ký ức ảo, cô vất vả sắp xếp lại dòng ký ức hiện thực, xác định phần ký ức nào là thật, phần ký ức nào là giả.

Nhớ lại cảnh tượng hư cấu khốn khổ khôn tả, cô phát hiện từ khi giành chức quán quân Phòng Bí Mật đến giờ, tất cả cảnh tượng giống với thế giới thực đều là hư cấu. Hứa Ấu Diên vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ với trò chơi thử nghiệm bị đưa vào trong trò chơi thử nghiệm mà không hề phòng bị, không thể vạch trần trong cảnh tượng, nhưng khi trở lại hiện thực, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi của ông chủ cũ.

Tổng hợp tất cả các chi tiết từ đầu đến giờ, Hứa Ấu Diên đoán có lẽ Phòng Bí Mật đã bị đội hacker của Lưu Phong xâm nhập.

Còn những người chơi khác trong Phòng Bí Mật thì sao?

Một tiếng hét đè nén vang lên phía sau, Hứa Ấu Diên quay đầu, phát hiện người hét lên là Tiểu Quất.

Dù đang la hét, nhưng Tiểu Quất vẫn không thể đánh thức mình. Nước mắt trào ra từ đôi mắt nhắm chặt, tay giơ lên như muốn bắt lấy thứ gì, hoặc như muốn ngăn cản thứ gì, tiếng hét đè nén giống như đang gọi A Thấu.

So với những người khác yên lặng hơn, Hứa Ấu Diên biết tiềm thức của Tiểu Quất đang bài xích tất cả những gì xảy ra trong trò chơi Bản Ngã.

"Tiểu Quất, Tiểu Quất!" Hứa Ấu Diên bước đến lay cô ấy, vừa lay vừa gọi tên cô ấy, muốn cô ấy nhanh chóng tỉnh lại.

Tiểu Quất chủ động mở mắt, nhưng ý thức vẫn chưa trở về.

Bản thân Tiểu Quất có trí thức hacker rất mạnh, cũng có tính cách duy kỷ cao, đã ý thức thế giới mình đang ở không ổn, sau khi đẩy A Thấu ra liền trốn trong phòng, định thoát ra từ cửa sổ, lại phát hiện nhà ở trên tầng quá cao, hoàn toàn không có cách nào để chạy đi.

A Thấu phá cửa càng lúc càng mạnh, hoàn toàn chẳng khác gì phim kinh dị.

Tiểu Quất tháo ga trải giường xoắn thành một sợi dây thắt nút, đang chuẩn bị liều mình leo xuống, laptop trên bàn đột nhiên tự khởi động.

"Tiểu Quất!" Laptop lại gọi tên cô! Còn là tiếng của một người phụ nữ!

Tiểu Quất nhìn chiếc laptop không thể tin nổi, cảm thấy giọng nói kia có vẻ quen quen...

Nhất thời không nhớ ra vì sao lại quen, nhưng trong đầu cô lại lóe lên một cách để xác định thế giới này có phải thực hay không.

Nhanh chóng ngồi xuống trước máy tính nhập một đoạn code phức tạp, đoạn code này do cô viết trước đó, chỉ có thể chạy ở mạng nhà mình, ở ngoài mạng này sẽ không hợp lệ!

Quả nhiên code không chạy được! Tiểu Quất chắc chắn, mình đang không ở thế giới thực!

Đúng lúc này cửa phòng bị phá mở, A Thấu cầm một cái chân ghế bị đập gãy bằng bàn tay đầy máu.

"Chạy, cậu lại chạy!" A Thấu vung chân ghế đập vào đầu Tiểu Quất, Tiểu Quất cũng không né tránh, giờ phút này cô có một cảm giác khó có thể hình dung khi đứng tại chỗ, cả cơ thể đang lắc lư điên cuồng.

Cô chỉ có một niềm tin — tỉnh lại!

Thấy Tiểu Quất có dấu hiệu tỉnh lại, Hứa Ấu Diên lay người cô ấy mạnh hơn, đôi mắt đờ đẫn của Tiểu Quất đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Hứa Ấu Diên, rồi hét lớn bật dậy.

"Tiểu Quất, là chị, là chị." Hứa Ấu Diên không lập tức tiến lên, mà vẫn giữ khoảng cách, từ từ thu hút sự chú ý của cô ấy, giải thích cho cô ấy từng chút một.

Nhờ sự giúp đỡ của Hứa Ấu Diên, Tiểu Quất sắp xếp lại những thông tin hỗn loạn trong đầu, nhớ đến A Thấu đểu đến nỗi muốn đấm vào mặt trong trò chơi, Tiểu Quất lại gần A Thấu, đạp một cước vào mông cô ấy.

Không ngờ một cước đó đá luôn A Thấu xuống khỏi ghế sô pha, tinh thể truy cập cũng bị rơi xuống. Hứa Ấu Diên vẫn đang suy nghĩ về việc trực tiếp tháo tinh thể truy cập sửng sốt, hiển nhiên Tiểu Quất cũng không ngờ mình đạp mạnh như vậy.

Hứa Ấu Diên muốn lại gần xem tình hình của A Thấu.

"Đợi đã." Tiểu Quất cầm lấy một đĩa hoa quả từ bàn trà, nhắm vào đầu A Thấu, lúc này mới dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Ấu Diên có thể lại gần.

Một khi tinh thể truy cập của A Thấu không được tháo đúng cách, Tiểu Quất nhất định sẽ đập đĩa xuống, cho cô ấy bất tỉnh một lần nữa.

A Thấu mở mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Quất dữ dằn cầm đĩa chuẩn bị đập mình, vẻ mặt kinh hoàng từ từ giãn ra, nước mắt điên cuồng trào ra như suối.

Tiểu Quất: "..."

A Thấu dang hai tay ôm Tiểu Quất vào lòng, giữ cô ấy thật chặt.

"Là một giấc mơ đẹp, lại mơ thấy cậu rồi." Tiếng nỉ non của A Thấu giống như tiếng nước chảy, trôi vào tai Tiểu Quất, "Lần này phải tỉnh lại chậm hơn, để mình ôm cậu thêm một lát."

Ý nghĩ muốn đập A Thấu một trận của Tiểu Quất bị vòng tay siết chặt và nước mắt của cô ấy rửa sạch không còn gì.

"Ngốc à, mình là thật." Tiểu Quất ôm mặt A Thấu, lau nước mắt cho cô ấy, "Cậu nhìn mình cho kỹ đi!"

Khi A Thấu cẩn thận xoa khuôn mặt của Tiểu Quất, đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy, nước mắt đọng lại trong mắt, không thể tin được.

"Đây là sao?"

Tiểu Quất đặt đĩa hoa quả về, tiện tay rút hai tờ giấy, lau khô nước mắt cho A Thấu, sau đó kể cho cô ấy chi tiết về trò chơi.

A Thấu: "Vậy là, bây giờ mình đang ở hiện thực? Cậu không chết?"

"Đương nhiên, mình chết lúc nào, cậu không sờ thấy mình vẫn nóng hả?"

"Nhưng mà, lúc nãy mình cũng từng chạm vào thi thể của cậu, mình vẫn nhớ rõ cảm giác lạnh như băng."

Nếu là bình thường Tiểu Quất đã sớm cảm thấy cô ấy phiền, song ở thời điểm đặc biệt, Tiểu Quất thay đổi tác phong thiếu kiên nhẫn thường thấy, vô cùng kiên nhẫn nắm tay A Thấu, ngồi xuống thảm cùng cô ấy, giải thích tường tận tất cả mọi việc đã xảy ra.

Xem ra biện pháp trực tiếp tháo tinh thể truy cập vẫn có hiệu quả, chỉ là người chơi có thể sẽ mang theo nhiều thông tin từ cảnh tượng hư cấu về, khiến trí nhớ bị hỗn loạn.

Hứa Ấu Diên quan sát tình hình của A Thấu một lát, quyết định tháo tinh thể truy cập của những người còn lại ngay lập tức.

Trí nhớ bị hỗn loạn có thể nhờ người khác can thiệp, giúp điều chỉnh lại, tình hình của A Thấu rất ổn, đã dần nhớ lại tất cả.

Cảnh trò chơi thật sự quá nguy hiểm, dù sao cưỡng chế đánh thức vẫn an toàn hơn.

Tháo tất cả tinh thể truy cập của Thời Duyệt Diêm Dung và Thương Lộc xuống, Diêm Dung và Thương Lộc lần lượt tỉnh lại. Tiểu Quất và A Thấu đã hoàn toàn tỉnh táo chia nhau giải thích cho hai người về chuyện đã xảy ra.

Thương Lộc và Diêm Dung từ từ điều chỉnh lại, nhưng Thời Duyệt vẫn không tỉnh.

Dù Hứa Ấu Diên gọi như thế nào, Thời Duyệt vẫn không mở mắt ra, chỉ khẽ động ngón tay, hoặc hừ mấy tiếng, chỉ có vài phản ứng yếu ớt.

"Thế này là sao." A Thấu ngồi xuống bên cạnh Thời Duyệt.

"Chẳng lẽ Thời Duyệt bị nhốt trong cảnh trò chơi rồi?"

Thương Lộc gần như không dám tin:

"Thời Duyệt suy nghĩ nhanh nhạy, tính cách kiên nhẫn, chúng ta đều có thể tỉnh lại dễ dàng sau khi tháo tinh thể truy cập, lẽ ra Thời Duyệt phải tỉnh nhanh hơn chúng ta mới đúng, tại sao..."

Tiểu Quất và A Thấu liếc nhìn nhau, trong lòng có một suy đoán, nhưng không dám nói thẳng.

Hứa Ấu Diên nói: "Em ấy vẫn có thể phát ra tiếng, chưa đi, có lẽ gặp phải cảnh tượng có sức giam hãm quá lớn, vì vậy mới không thể thoát ra."

"Rất có thể là về chị." Tiểu Quất nói với Hứa Ấu Diên, "Nói cho cùng, Thời Duyệt yêu chị sâu đậm, ngoài trí tuệ nhân tạo, cuộc sống của cậu ta chỉ có chị. Thậm chí trong nội tâm của cậu ta chị còn chiếm phần lớn hơn sự nghiệp. Chúng ta đều vừa trải qua cảnh tượng trong trò chơi, biết trong đó chân thực và đáng sợ đến mức nào, chắc chắn Thời Duyệt đã trải qua chuyện có liên quan đến chị."

Diêm Dung rất đồng ý: "Gặp người và chuyện mình càng quan tâm, càng có khả năng bị giam hãm."

Tiểu Quất nói: "Đừng nhìn Thời Duyệt bình thường khác người, nhưng thật ra vẫn có điểm yếu. Hứa Ấu Diên, chị chính là điểm yếu trí mạng của cậu ấy."

Hứa Ấu Diên hiểu những gì mọi người nói, hiểu hơn bất kì ai.

Không thể tiếp tục chậm trễ.

"Tiểu Quất, chị có một ý tưởng, chỉ em mới có thể giúp chị."

Tiểu Quất: "Cái gì?"

"Hệ thống Phòng Bí Mật bị hacker tấn công dẫn đến hàng loạt sự việc này, em có thể truy được mạng của đối phương, xuất ngược không?"

"Hẳn là không thành vấn đề."

"Được, bây giờ bắt đầu đi."

"Được thì được, nhưng mà...chị muốn làm gì?"

Hứa Ấu Diên nhặt lại tinh thể truy cập Phòng Bí Mật, một lần nữa gắn lên đuôi mày Thời Duyệt, Thời Duyệt lại nhanh chóng bắt đầu phát ra những lời nói và âm thanh mê mê man man, dường như đã trở lại cảnh tượng trong trò chơi.

Hứa Ấu Diên nói: "Em truy hệ thống, chị viết chương trình kết nối. Chị muốn vào cảnh tượng trò chơi của Thời Duyệt, đánh thức em ấy tỉnh lại trong đó."

"Em điên rồi à?" Thương Lộc giữ chặt cô, "Em hoàn toàn không biết Thời Duyệt đang trải qua cảnh tượng như thế nào, việc nguy hiểm như vậy...ngộ nhỡ em cũng không ra được thì phải làm sao?"

"Em đồng ý." Tiểu Quất nói, "Làm vậy quá mạo hiểm, chị có thể dựa vào ý thức hoặc phương pháp đánh thức để tỉnh lại từ cảnh tượng do não chị tạo ra, nhưng vào cảnh tượng trong não Thời Duyệt thì khác. Chưa có bất kì ai làm thí nghiệm này, cũng không có bất kì số liệu gì có thể đảm bảo cho cách làm của chị, quá nguy hiểm."

"Đương nhiên chị biết có thể sẽ gặp nguy hiểm." Hứa Ấu Diên vào phòng thí nghiệm lấy máy tính ra, bắt đầu nhanh tay viết code, "Nhưng hiện giờ Thời Duyệt trăm phần trăm đang ở trong nguy hiểm, chị không thể để em ấy ở đó một mình."

"Nhưng..."

"Không cần nói nữa, chị đã quyết định. Đưa chị vào cảnh tượng trò chơi của Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên nói bằng giọng lạnh lùng và quả quyết, không để bất kì ai phản bác thêm.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng Hứa Ấu Diên gõ bàn phím.

"Được rồi." Tiểu Quất lấy chiếc máy tính luôn theo mình như hình với bóng, "Em có thể truy, nhưng không dám đảm bảo có thể xuất ngược ổn định, vậy Lão Hứa, ý thức của chị phải vững một trăm phần trăm mới được, nếu không trước khi kịp vào cảnh tượng của Thời Duyệt, chị có thể đã lạc lối giữa không gian mạng rộng lớn rồi."

"Chị có cách." Hứa Ấu Diên viết code rất nhanh, trước đó cô đã viết code kết nối người chơi này, viết lại là việc rất đơn giản.

Tiểu Quất nhanh chóng thao tác xong, Hứa Ấu Diên gắn tinh thể truy cập lên, trước khi chuẩn bị vào cảnh tượng trò chơi của Thời Duyệt, cô hỏi A Thấu: "Em đã xăm bao giờ chưa?"

"Có, em từng xăm rồi." A Thấu giơ tay, trên cánh tay có một hình xăm, nhưng không biết vì sao Hứa Ấu Diên lại hỏi vấn đề này.

"Trước đây em có từng hỏi thợ xăm, xăm nơi nào là đau nhất không?"

A Thấu suy nghĩ trong giây lát, chỉ vào sườn: "Chỗ này..."

Hứa Ấu Diên cầm con dao gọt hoa quả, lấy một miếng băng dán cỡ to trong ngăn kéo, đi vào phòng tắm.

Khi mọi người vẫn chưa tỉnh hồn vì nhìn thấy dao, cô đã đi tới cửa phòng tắm.

"Ấu Diên, em đang làm gì thế? Đừng làm bừa!" Thương Lộc ở ngoài cửa gọi.

Trong phòng tắm, Hứa Ấu Diên đứng trước gương vén áo lên, cuộn lại cắn vào miệng, cầm dao rạch lên sườn.

Cơn đau buốt khiến cô đổ mồ hôi lạnh, ngực liên tục phập phồng.

Cố nhịn cơn đau dữ dội, rạch từng nhát từng nhát...

Xong rồi...

Dao rơi xuống đất, Hứa Ấu Diên tái mặt chống lên mép bồn rửa một lúc lâu, mới cố gắng dùng chút sức lực lau sạch máu, dán băng lên vết thương trên sườn.

"Được rồi..." Mở cửa ra ngoài, mọi người đều hoảng sợ lùi lại một bước trước khuôn mặt trắng bệch của cô.

Hứa Ấu Diên kiên định chưa từng thấy: "Tiểu Quất, đưa chị vào."

Đau đớn, là thứ có thể để lại dấu vết sâu nhất trong ký ức.

Trong tất cả những chuyện đã trải qua năm hai tuổi, Hứa Ấu Diên chỉ nhớ rõ một việc.

Cô tò mò về bóng đèn phát sáng, nhất quyết phải chạm vào, cuối cùng bàn tay nhỏ bé bị bỏng đỏ, khiến cô khóc lớn.

Đau đớn, làm cô nhớ kỹ chuyện này.

Với một số người, có những việc đã sớm bị dòng sông ký ức cuốn trôi vô cùng nhạt nhòa, nhưng cảm giác đau lòng, thậm chí những khoảnh khắc đau khổ, luôn có thể thoát khỏi bản thân sự việc ấy, khắc sâu trong ký ức một người.

Hứa Ấu Diên dùng dao rạch lên sườn của mình ba con số, "712".

Đó là nỗi đau từng thuộc về Thời Duyệt ở hiện thực.

Giờ đây Hứa Ấu Diên khắc nó vào nơi đau nhất, biến nó trở thành vũ khí quan trọng nhất để duy trì tỉnh táo.

Khoảnh khắc tiến vào thế giới trò chơi của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên rơi vào một vùng nước mênh mông vô bờ.

Cô cố gắng bơi về phía trước, cố gắng mở mắt ra.

Rốt cuộc nhìn thấy Thời Duyệt.

Cô không xác định Thời Duyệt có còn sống hay không.

Khi dùng hết sức mình bơi về phía Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên nhớ đến vấn đề Thương Lộc từng hỏi khi yêu cầu mình làm trò chơi tình yêu.

"Ấu Diên, cô cảm thấy tình yêu nồng nhiệt nhất, dễ cảm nhận nhất vào thời điểm nào?"

Khi đó Hứa Ấu Diên trả lời là "thời điểm hai lòng cùng ưa".

Giờ đây cô đã hiểu ra, không phải.

Thời điểm cầu mà không được, phấn đấu quên mình, mới là nồng nhiệt nhất.