Nhìn ánh mắt của anh, Vu Thanh như bị mê hoặc, giống như không kịp chạy thoát, đầu nhỏ gật gật đến khó phát hiện, gần như đồng thời, khóe miệng của người đàn ông kéo lên, tay lại dùng sức thêm một chút, môi hai người dán sát lại ngay lập tức.
Lần này Vu Thanh chủ động duỗi tay câu lấy cổ Ôn Tử Tân, há mồm cắn môi dưới của anh, lúc cô nhả ra, Ôn Tử Tân lần thứ hai hôn, tiến quân thần tốc, đem đầu lưỡi cô câu ra, cắn đầu lưỡi cô, không ngừng dây dưa.
Trong phòng khách vang lên âm thanh vệt nước môi lưỡi giao triền của hai người, cùng với tiếng rêи ɾỉ dần dần trở nên dồn dập mà thô nặng.
Thật lâu sau, Vu Thanh đỏ mặt dùng tay trái đánh vào ngực anh.
Cảm giác được lực đạo như cào ngứa, Ôn Tử Tân dừng một chút, ở trong lòng nhanh chóng tự hỏi nên giả bộ không biết hay là dừng lại.
Nhưng anh không muốn làm cho Vu Thanh không cao hứng, chỉ có thể quấn lấy đầu lưỡi Vu Thanh mυ'ŧ một ngụm, liền lui ra ngoài.
Hai người nhìn nhau thở dốc, Vu Thanh lúc này mới chú ý tới, trên má Ôn Tử Tân cũng nổi lên một tia đỏ ửng nhợt nhạt, trong mắt hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt, nhìn có chút mê ly, thoạt nhìn thập phần! ! Ngon miệng.
Anh hôn môi thô bạo mãnh liệt làm Vu Thanh lại thẹn lại bực, cô nhịn không được cúi đầu cắn bờ vai của anh, cách quần áo, lực đạo không nhẹ không nặng.
Lực đạo như vậy, không những không làm cho Ôn Tử Tân cảm thấy đau, mà giống như có một luồng điện từ bả vai truyền đến trái tim, làm hô hấp anh càng lúc càng thêm dồn dập, thân thể cũng nóng bỏng đến mức làm Vu Thanh thoát khỏi trên người anh.
Nhưng nàng lại không có, ôm Ôn Tử Tân cổ lực đạo tăng thêm, hai người thân thể đường cong chặt chẽ dán sát.
"Vu Thanh"
Ôn Tử Tân bỗng nhiên đem đầu Vu Thanh đang vùi vào cổ anh nâng lên, nghiêm túc hỏi:
"Sau khi hôn, quá trình tiếp theo là gì?"
Nghe vậy, vẻ mặt Vu Thanh liền cứng đờ, nhìn bộ dạng như trẻ con đang tò mò của anh, cô luống cuống tay chân giãy giụa bò sang một bên.
Sau khi ngồi xuống, cô quay đầu thấy Ôn Tử Tân vẫn còn nhìn chằm chằm cô, cô càng thêm thẹn thùng, xê dịch cách xa anh.
"Không nói nữa.
"
Vu Thanh ra vẻ trấn định mở miệng.
Nghe được lời này, Ôn Tử Tân đáy mắt tò mò tiêu tan, không cảm xúc nhìn chằm chằm Vu Thanh hồi lâu, thẳng đến khi Vu Thanh chột dạ dời đi tầm mắt, mới ủy khuất nói: "Em gạt tôi.
"
Lần này anh lần đầu tiên chỉ trích Vu Thanh, ngữ khí bướng bỉnh không phục.
Nhưng sau khi nói xong, dường như anh lại sợ Vu Thanh tức giận, đầu lập tức rũ xuống, lỗ tai hơi hơi dựng thẳng, an tĩnh chờ đợi cô phản ứng.
! ! Chỉ đối loại chuyện này theo đuổi không bỏ.
Vu Thanh bất đắc dĩ sờ sờ cái trán, môi bị anh hôn đỏ tươi hơi hơi mở ra, kiên định bất di mở miệng nói:
"Tôi không lừa anh, không còn gì khác, sao anh có thể không tin những gì tôi nói?"
Vừa dứt lời, Ôn Tử Tân liền đứng lên, quay đầu nhìn về phía cô, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lên án.
Với ánh mắt này, Vu Thanh còn cho rằng mình có phải vừa làm một điều gì đó tội ác ngập trời như gϊếŧ người phóng hỏa.
Nhưng, chỉ tức giận vì loại chuyện này?!
Vu Thanh có chút không nói nên lời, nhưng dưới đáy lòng cân nhắc một chút, xem ra gạt người không tốt lắm!
Ngay sau đó, cô kéo kéo ngón tay lấy lòng Ôn Tử Tân, hai mắt lộng lẫy như sao, mặt mày sinh động tươi cười, làm cho ánh mắt Ôn Tử Tân bất tri bất giác mềm nhũn xuống.
Anh ngồi lại trên ghế sofa, dang tay về phía Vu Thanh.
Nhìn thấy động tác của anh, Vu Thanh cười hì hì bò lại trong lòng ngực anh, trong lúc nhất thời, sự sợ hãi cùng hoảng loạn biến mất hầu như không còn.
Ngực anh ấm áp mà rắn chắc, giống như một nơi bảo hộ khổng lồ, lại chỉ cất chứa nàng một người.
Ôn Tử Tân đem cằm gác trên đầu cô, thỏa mãn thở dài một tiếng, rồi nhàn nhạt nói:
"Hôm nay làm sao vậy?"
Vu Thanh vùi vào ngực anh, do dự trong chốc lát, suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết nên nói gì, cô chỉ có thể rầu rĩ nói: "Không có gì.
"
"Vu Thanh,"
Ôn Tử Tân đột nhiên mở miệng, âm điệu ảm đạm xuống, nhổ ra chữ gian nan phát đau:
"Nếu sự đến của tôi đối với em không có tác dụng, thì tôi có thể! "
Vu Thanh đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng nhìn anh, hốc mắt bỗng chốc đỏ, nước mắt trào ra háo hức không kìm được, tiếng khóc trầm thấp như nuốt, dần dần lớn tiếng.
Ôn Tử Tân luống cuống, muốn duỗi tay giúp cô tay lau nước mắt, lại sợ nàng khóc càng mãnh liệt, lại sợ cô khóc dữ dội hơn, hai tay áp sát má cô mà xa xăm.
Anh đang muốn dịch đến phía sau cô để thuận tiện đỡ cô, Vu Thanh đột nhiên bắt lấy tay anh, thút tha thút thít nói:
"Giúp tôi lau nước mắt.
"
Tay anh ngoan ngoãn duỗi ra, liên tục lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt của cô dường như là bất tận, không ngừng tuôn ra, trên tay Ôn Tử Tân dính đầy nước mắt cô, hoàn toàn lau không sạch sẽ, thậm chí còn cọ nước mắt trên mặt cô.
Cuối cùng, anh phải dùng tay trái đỡ lưng cô, cúi người trên bàn trà rút một ít khăn giấy, mềm nhẹ nghiêm túc xoa gương mặt cô.
Vu Thanh lại nắm lấy cổ tay anh, ngăn cản động tác anh.
Ngay từ đầu khi gặp Ôn Tử Tân, dường như luôn dồn hết sự trọng tâm đặt trên người anh, cho dù có phát sinh cái gì, đều luôn đặt cảm xúc cô lên hàng đầu, đãi ngộ như vậy càng khiến cô khóc dữ dội hơn.
Cô thật là cậy sủng mà kiêu, nhưng cũng làm Ôn Tử Tân hưởng thụ.
Nhìn cô nắm lấy tay mình, Ôn Tử Tân không nhúc nhích, giương mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt ẩm ướt của cô, ngữ khí đau lòng lại mang theo sủng nịch, anh nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh đừng nói tôi như vậy.
"
Vu Thanh nghẹn ngào, chóp mũi đỏ bừng vì khóc, thanh âm khóc nức nở mang theo giọng mũi, tuy rằng có chút tức giận, nhưng lại giống như đang làm nũng.
Ôn Tử Tân mặt mày ấm áp, bên môi dần dần hiện lên một tia ý cười, "Được.
"
Nghe được anh hồi đáp, Vu Thanh buông ra cổ tay của anh, dùng sức chớp chớp mắt, từ trong hốc mắt vắt ra vài giọt nước mắt, ngay sau đó chỉ chỉ hai mắt của mình:
"Giúp tôi lau khô.
"
"Được.
"
Vu Thanh đột nhiên phát hiện ý cười trên mặt anh, cô có chút không cao hứng hỏi:
"Thấy tôi khóc, anh vui sao?"
Ôn Tử Tân ý cười càng sâu, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên vài ngôi sao lộng lẫy: "Ừ, vui.
"
Bởi vì luyến tiếc tôi mới khóc, tại sao có thể không vui chứ.
Vu Thanh hiểu ý tứ anh, cũng không tức giận, bĩu môi giả bộ.
Nhìn chằm chằm mặt anh, Vu Thanh đột nhiên mở miệng, thanh âm mềm mềm mại mại, khi ở trước mặt anh, tư thái tiểu nữ nhân đặc biệt mạnh mẽ:
"Chính là, hôm nay tôi ở phim trường gặp được bạn của con trai của cha dượng.
"
Ôn Tử Tân lại cúi người rút ra mấy tờ giấy, khi ngồi dậy, nhìn chăm chú vào hai mắt Vu Thanh, nhẹ nhàng lên tiếng, dùng giọng mũi phát ra tiếng, gợi cảm lại liêu nhân.
Vu Thanh tùy ý anh dùng khăn giấy lăn lộn trên mặt mình, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở nói sự việc đã phát sinh hôm nay:
"Trước kia cậu ta thích tôi, hiện tại biết tôi có bạn trai, sau đó kêu tôi chia thay với anh, không chia tay thì sẽ làm tổn thương anh "
Nhắc tới cái này, Vu Thanh vừa muốn khóc, cô nhìn chằm chằm anh, đáng thương vô cùng hỏi:
"Anh sợ không? Anh muốn chia tay với tôi sao?"
Ôn Tử Tân bỗng nhiên cười, cúi đầu, hơi thở ấm áp phun vào cổ cô, ngay sau đó anh ngẩng đầu, lúc này biểu tình trên mặt đường hoàng vô cùng, ý mừng trong mắt không ngừng bừng lên, nửa phần không khắc chế.
"Đừng sợ.
"
Anh dùng tay trái vỗ về gương mặt cô, Vu Thanh lúc này mới phát hiện khi anh cười, khóe miệng bên má xuất hiện lúm đồng tiền, nhìn như có ánh mặt trời trong sáng:
"Trên thế giới này, ngoài em ra, không ai có thể thương tổn tôi.
"
Vu Thanh dại ra tại chỗ.
Ôn Tử Tân dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi cô, ánh mắt ôn nhu có thể tích ra nước, sau đó anh suy nghĩ một chút mới nghiêm túc hỏi: "Em sẽ tổn thương tôi sao?"
Lời này làm Vu Thanh phản ứng ngay lập tức, cô sốt ruột bắt lấy quần áo trước ngực Ôn Tử Tân, trong mắt hoảng loạn, cũng sợ bị anh vứt bỏ cảm xúc, thanh âm lại có một tia run rẩy:
"Tôi mới sẽ không! Tại sao anh lại nói thế!"
"Cho nên,"
Đôi tay anh đột nhiên nâng phần bên trong đùi cô, dùng sức một cái, đem cô ôm lên:
"Đừng sợ.
"
Vu Thanh theo bản năng ôm cổ anh, lực đạo chặt đến mức Ôn Tử Tân gần như sắp tắt thở, nhưng trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười, thiển mà nội liễm, thanh lãnh lại không mất ôn nhu.
Ôn Tử Tân nhấc chân đi về phía phòng tắm, thanh âm bình đạm thanh nhuận vang vọng trong phòng.
"Vũ khí duy nhất trên thế giới này có thể đánh chết tôi đều là của tôi"
Anh rũ mi cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra:
"Tôi đây có gì phải sợ?"
Vu Thanh ngơ ngẩn nhìn anh, cảm giác an toàn che trời lấp đất không biết từ đâu mà đến cảm động đánh úp cô.
"Có em, thế gian này không có gì là đáng giá để tôi phải sợ.
"
Ôn Tử Tân đặt cô ngồi xuống ghế trống bên cạnh bồn rửa, vặn vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi lấy khăn lông từ giá đựng khăn bên cạnh để rửa sạch, sau đó, giọng nói anh lại vang lên trong tiếng nước tí tách tí tách.
"Cho nên, có được tôi, tại sao phải sợ?"
Ôn Tử Tân đứng trước mặt cô, dùng khăn lông ướt lau sạch nước mắt trên mặt cô, biểu tình nghiêm túc như thể đang làm một việc rất quan trọng, động tác mềm nhẹ cẩn thận, sợ sẽ làm cô đau, cũng sợ sẽ tổn thương đến cô.
Vu Thanh đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý, cô suy tư gật gật đầu.
Ôn Tử Tân lau mặt cho cô sạch sẽ, để khăn sang một bên, lấy một ít khăn giấy lau mặt qua một bên, đặt ở trước mũi Vu Thanh, nghĩ nghĩ, hộc ra hai chữ:
"Dùng sức.
"
Vu Thanh gương mặt đột nhiên đỏ lên, đỡ bờ vai của anh từ từ đứng lên, đẩy anh ra ngoài cửa, hốc mắt còn hồng, ý cười trên môi còn xấu hổ:
"Tôi sẽ tự làm phần còn lại!"
Xì mũi trước mặt anh xấu hổ quá! Quá xấu hổ!
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Ôn Tử Tân còn đứng bên ngoài, thân mình thẳng tắp, nhưng cúi đầu nhìn cô.
Ý cười trên miệng đã thu lại từ lâu, khuôn mặt trở nên không còn cảm xúc, nhưng cặp mắt kia lại nhu hòa không thể tưởng tượng.
Ôn Tử Tân tiến lên vượt một bước, khom lưng ôm cô, để cằm dựa vào đầu cô, mềm ấm trong ngực, làm anh nhịn không được lại cười một tiếng, thanh âm thanh lãnh hơi hơi khàn khàn, từ tính mà êm tai, trả lời cô vấn đề ngay từ đầu hỏi.
"Tôi không sợ, cũng không chia tay.
".