Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 51

Chương 51
Một ngày đầu tháng năm, Đỉnh Phong đang đọc báo.

Đột nhiên cô đọc được một tin tức, lập tức ngẩn người.

Tin tức trên báo viết: “Cảnh sát vừa phá được một vụ án lớn liên quan đến tên trùm buôn ma túy, đường dây có liên quan đến các nhân viên công chức, thậm chí cả lãnh đạo trung ương, trong đó có 17 đồng chí cảnh sát trong lúc truy bắt tội phạm thì bị chúng bắn tử vong, và một đồng chí cảnh sát mất tích, đến nay vẫn chưa biết đi đâu.”

Đỉnh Phong vội vàng đi giày, chạy thẳng tới cục cảnh sát.

Bầu không khí trong cục cảnh sát không tốt lắm, đầu húi cua đang khóc đến chết đi sống lại.

Cậu ta vừa nhìn thấy Đỉnh Phong thì lập tức nhào tới, nói: “Chị dâu, anh Tiêu mất tích rồi, bây giờ cũng không tìm thấy người, chị nói anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đỉnh Phong cắn môi, lắc đầu: “Không đâu, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đầu húi cua càng khóc to hơn: “Mấy năm trước cũng vậy, trong lúc vật lộn với tên bắt cóc, anh ấy bị hắn dùng dao găm rạch một đường bên má phải, trên người cũng chảy rất nhiều máu … Với tính cách của anh Tiêu thì nhất định sẽ bị thương, em không dám nghĩ nữa, địa điểm mất tích vắng vẻ như vậy, có thể xảy ra chuyện gì đây?”

Đỉnh Phong hít hít mũi: “Đầu húi cua, chúng ta phải chờ Tiêu Mộc trở về.”

Đầu húi cua gật gật đầu.

Đỉnh Phong đã từng đọc một cuốn sách có tên là ‘Em sẽ chờ anh đến 35 tuổi’, tác giả là đàn ông, cũng thích đàn ông, cuối cùng người yêu của anh ta kết hôn, khi đó anh ta đã nói: “Em sẽ chờ anh đến 35 tuổi, nếu đến lúc đó anh chưa quay lại, em sẽ tìm người khác.”

Tuy nhiên, cuối cùng, lúc tác giả này hơn 20 tuổi thì đã tự sát.

Nhưng Đỉnh Phong nghĩ, Tiêu Mộc, nếu như em đợi đến 30 tuổi mà anh vẫn chưa trở lại.

Em thật sự sẽ đi tìm người khác.

Vậy nên, anh hãy mau trở về đi.

Lúc này, em đang đợi anh.



Đáng tiếc, Dương Đán lại không nghĩ như vậy, ông gọi điện cho Đỉnh Phong, nói: “Đỉnh Phong, Từ Sinh đã sắp xếp một người cho con xem mắt, con phải đến gặp cậu ta đấy!”

Đỉnh Phong bất đắc dĩ nói: “Ba, ba biết rõ là con đang đợi Tiêu Mộc mà.”

Dương Đán nói: “Phải đi, ba cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

Vì thế, đến chủ nhật, Đỉnh Phong ôm theo suy nghĩ ‘cho dù bà đây có kết hôn thì trong lòng cũng chỉ có mình anh ấy’, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, mái tóc cũng tùy tiện cột thành đuôi ngựa phía sau đầu.

Cô ngồi ở nhà hàng đã hẹn, thấy thời gian cũng đã trôi qua nửa ngày.

Cô nhìn đồng hồ một chút rồi gọi điện thoại cho Từ Sinh.

Cô cúi đầu, nói vào trong điện thoại: “Mẹ kế, không phải anh nói là sẽ rất tuyệt sao? Người đâu? Sao bây giờ chẳng thấy ma nào thế này?”

Từ Sinh nói: “Cậu ấy nói là đang đến, em chờ một chút.”

Đỉnh Phong lại trông thấy một đôi giày xuất hiện nơi khóe mắt, đó là một đôi giày da thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Đỉnh Phong ngẩng đầu, tức giận nói: “Cái người này thiệt là, đi xem mắt thì cũng không cần phải chuẩn … chuẩn … chuẩn …” Giọng nói của Đỉnh Phong dần dần trở nên rất nhẹ.

Người đối diện nói: “Thật ngại quá, để em phải chờ lâu như vậy.”

Đỉnh Phong ngồi trên ghế, nước mắt tí tách từ trên mặt rơi xuống.

Cô bước từng bước về người đối diện.

Đánh một cái thật mạnh vào đầu anh, nói: “Tại sao anh lại mất tích lâu như vậy! Khốn kiếp!”

Tiêu Mộc ôm lấy Đỉnh Phong, giọng nói trầm thấp phảng phất vang lên bên tai cô, anh nói: “Thật xin lỗi, vì anh gặp phải rất nhiều chuyện, may mà cuối cùng cũng có thể trở về.”

Đỉnh Phong ôm Tiêu Mộc: “Em đã nói là sẽ chờ anh đến 30 tuổi, không tệ lắm, anh không để em phải chờ quá lâu.”

“Nghe nói em bảo với Lý Bình, em là vợ anh à?” Tiêu Mộc cười tủm tỉm nhìn Đỉnh Phong, để lộ ra cả hàm răng trắng.

Đỉnh Phong đỏ mặt: “Vốn là như vậy, ngoài em ra, làm gì còn ai khác muốn anh chứ?”

Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ nhướng lên: “Bà xã đại nhân, nếu đã vậy thì chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi.”

Đỉnh Phong sững sờ: “Nhanh vậy?”

Tiêu Mộc nắm tay Đỉnh Phong, nói: “Không nhanh đâu, em vốn đã là người của anh rồi.”

Khuôn mặt của Đỉnh Phong lại đỏ bừng: “Sao da mặt của anh lại trở nên dày như vậy?”

Mắt phượng của Tiêu Mộc tràn ngập vui vẻ: “Bởi vì anh muốn sống cùng em cả đời.”

Đỉnh Phong cảm động: “Anh có mang theo chứng minh thư và hộ khẩu không?”

Tiêu Mộc lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi ra, nói: “Chỉ còn chờ em đồng ý nữa thôi.”

Đỉnh Phong nhíu mày, ra vẻ suy tư nói: “Được rồi, anh đã có thành ý như vậy, em quyết định gả cho anh, bây giờ theo em về nhà lấy chứng minh thư và hộ khẩu của em đã.”

“Đợi chút ——” Đỉnh Phong đột nhiên gọi Tiêu Mộc lại.

“Sao vậy?” Tiêu Mộc hỏi.

“Anh bế em đi, thế nào?” Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc, nói.

Tiêu Mộc cười, nói: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”

Nhìn hai người vội vàng chạy đi, tất cả thực khách trong nhà hàng đều ngẩn ngơ.

“Bọn họ vừa nói là sắp kết hôn sao?”

“Vừa rồi là chàng trai kia cầu hôn sao?”

“Vừa rồi là cô gái kia đồng ý kết hôn sao?”

“Đây là kết hôn chớp nhoáng trong truyền thuyết sao?”

“Cái này là vì sao?”

“Chắc là vì yêu đấy.”

Trên mặt mọi người đều sáng tỏ.

Đời người chỉ như mới vừa gặp gỡ.

Quanh đi quẩn lại, người đó vẫn là anh.

***

Sau khi đăng ký kết hôn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc chính thức sống chung.

Cô cũng đã biết khoảng thời gian mất tích, Tiêu Mộc đã làm những gì.

Lúc đầu anh bị thương rất nặng, được người dân trong thôn nhỏ cách đó không xa cứu về, sau đó anh ở lại dưỡng thương mấy tháng.

Sau khi khỏi hẳn, lại sợ trở về sẽ làm Đỉnh Phong khó chịu, vậy nên anh sang Mỹ.

Tìm Từ Sinh và Dương Đán.

Thế nên mọi chuyện mới trở nên như vậy.

Bây giờ Đỉnh Phong đã là bà Tiêu, cô nói: “Nếu anh không gặp được Từ Sinh thì sẽ trốn em cả đời sao?”

Tiêu Mộc nói: “Không đâu, anh nghĩ cho dù không gặp được bọn họ thì anh vẫn trở về, bởi vì trong lòng anh vẫn luôn có một người, cô ấy vẫn luôn khiến anh phải lo lắng.”

Đỉnh Phong mắng: “Đáng ghét!”

Tiêu Mộc nói: “Bà xã, anh rất nhớ em.”

Hai người dây dưa một chỗ, bầu không khí cũng dần dần trở nên ám muội.

Nói thật ra thì, đã rất lâu rồi cô không ăn thịt.

Cô và Tiêu Mộc đều là người đầu tiên của nhau, cũng là người duy nhất trong đời nhau.

Anh mặc đồ ngủ, dáng vẻ lại mang theo một loại lười biếng đầy hấp dẫn.

Cô đột nhiên nổi thú tính, mạnh mẽ nhào tới, vòng tay ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn mãnh liệt.

Cô hôn rất mạnh, không hề có chút gì gọi là dịu dàng.

Lưỡi của cô vẽ một vòng trên bờ môi mỏng hoàn hảo của anh, vẽ từng vòng, tựa như đang nhuốm chút sắc hồng lên môi người đẹp.

Anh đón nhận đầu lưỡi phấn hồng đang trêu đùa hàm răng trắng bóng của mình, từng chút từng chút, liếʍ rồi lại mυ'ŧ.

Hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập, cô vươn lưỡi vào trong miệng anh, mυ'ŧ mãnh liệt, điên cuồng khơi lên ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©.

Cô cuốn lấy lưỡi anh, điên cuồng quấn quýt, như thể không có ngày mai.

Anh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau khi hồi thần thì lập tức đáp lại cô.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau.

Đỉnh Phong hung hăng đè Tiêu Mộc lên trên cánh cửa.

Sau đó, cô vươn tay, mở toang áo ngủ của anh.

‘Roẹt’ một tiếng, l*иg ngực trắng nõn tuyệt đẹp của anh cứ như vậy mà lộ ra trước mắt.

Hai tay cô bắt đầu trượt lên, đến hai điểm hồng nhô ra thì lại xoay quanh một vòng.

Cô vừa chơi đùa, vừa quan sát vẻ mặt của anh, muốn trông thấy dáng vẻ lúc anh mất đi khống chế.

Nhưng công lực của cô vẫn chưa đủ, Tiêu Mộc vẫn ung dung đón nhận ánh mắt của Đỉnh Phong.

Nếu đã vậy thì cứ tiếp tục trò chơi này đi.

Môi của cô trượt lên cổ anh, vừa liếʍ nhẹ rồi lại gảy gảy như muốn trêu đùa.

Đầu lưỡi mềm mại chậm rãi trượt xuống dưới, linh hoạt liếʍ lên hai điểm hồng nhạt, từng chút từng chút một, khơi lên tìиɧ ɖu͙© trong anh.

Chiếc lưỡi không ngoan ngoãn, tiếp tục trượt xuống dưới, đến cơ bụng của anh, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ.

Đầu lưỡi mềm mại, cơ bụng rắn chắc, giao hòa lẫn nhau.

Tay của cô bắt đầu kéo quần dài của anh xuống, mà lưỡi của cô cũng không biết là vô tình hay cố ý mà liếʍ tới những nơi đang dần dần lộ ra.

Hô hấp của Tiêu Mộc bắt đầu trở nên dồn dập, mà cơ thể của anh cũng bắt đầu cứng lại.

Quan trọng nhất là, vật gì đó bên dưới bụng cũng bắt đầu tỉnh giấc, dần dần ngóc đầu dậy.

Cô mỉm cười, cười rồi lại cười, cứ cười mãi như thế.

Ai bảo anh giả bộ bình tĩnh.

Quần ngủ của Tiêu Mộc đã bị cởi ra, chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen.

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nhuốm đầy khát vọng của anh, khuôn mặt trắng nõn lại vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà trở nên ửng hồng.

Đôi mắt phượng đen láy lại tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Cô hôn lên má anh, rồi lại khẽ cúi đầu, cười xấu xa, nói: “Cầu xin em đi, cầu xin em muốn anh.”

Trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính đều bình tĩnh đặt nữ chính ở dưới người mình, sau đó tiến hành những chuyện dày vò ân ái, ép nữ chính phải lựa chọn giữa tôn nghiêm và du͙© vọиɠ.

Hôm nay, cô cũng muốn xem Tiêu Mộc sẽ lựa chọn thế nào.

Ai ngờ, cô đã quên mất người mình đang đối mặt là ai.

Chỉ thấy mắt phượng của Tiêu Mộc lóe lên, sau đó lật ngược tình thế của hai người.

Anh bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người cô.

Một lúc sau, quần áo đã rơi xuống đất, cô hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Mà ngón tay của Tiêu Mộc lại như có ma lực, lướt dọc theo đùi cô đi lên, tiến vào nơi riêng tư của phái nữ.

Sau đó, anh lại thành thạo xoa nắn vuốt ve.

Một dòng điện theo ngón tay anh, bắt đầu tiến vào trong cơ thể cô, khiến thân thể cô bắt đầu trở nên tê dại, run rẩy.

Hai tay gắt gao bám lên lưng anh, vùi đầu vào hõm vai của anh, khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ.

Lúc này, giọng nói của Tiêu Mộc lại vang lên: “Bà xã, rốt cuộc là ai phải cầu xin ai đây?”

Cô ngẩn người: “Được rồi, chúng ta làm thôi.”

Ánh mắt của Tiêu Mộc tối sầm lại, không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, hàm răng của anh hơi nghiến lại, giống như là muốn cắn một ngụm lên cổ cô vậy.

Anh đỡ lấy chân cô, vòng lên trên hông mình.

Rồi bất chợt, anh đẩy thắt lưng, tiến vào trong người cô.

Cảm giác căng đầy khiến toàn thân cô run lên.

Đỉnh Phong ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy cô, ra ra vào vào trong cơ thể cô, dây dưa quấn quýt.

Bờ môi anh lướt trên khuôn mặt cô, bàn tay anh lại vuốt ve xoa nắn nụ hồng trước ngực cô, đầu lưỡi khẽ liếʍ lên vành tai nhạy cảm.

Da thịt kề nhau, mồ hôi hòa quyện, nhiệt độ lan tỏa, quấn quýt lấy nhau giữa mớ quần áo hỗn độn.

Cuối cùng thì bọn họ vẫn về bên nhau.