Bên ngoài của viện có một mỹ nhân mặc quân trang rất đẹp, gọi là mỹ nhân, nhưng từ tin tức tố hắn phát ra, Hứa Yến nhận ra người này là alpha.
Nhưng hắn lớn lên mỹ miều hơn so với alpha.
Đối với đa số mọi người, đây là một khuôn mặt dụ hoặc trí mạng, hẳn là có rất ít người có thể thoát được loại cảm quan kí©ɧ ŧɧí©ɧ này mà đưa ra loại hành động khác.
Chỉ là tin tức tố này cũng quá cay rồi! Đứng xa như vậy mà còn có thể cay chảy nước mắt có biết hay không?
An Nhiên xuyên qua cửa gỗ nhìn về phía hắn: “Cậu là Hứa Yến”.
Nghe thấy tên của mình, Hứa Yến đột nhiên nhớ tới chuyện mình trốn nghiệm binh, liền cảnh giác: “Anh là?”
An Nhiên thấy hắn ngồi im: “Cậu không định mở cửa sao?”
Chẳng những tìm tới cửa, còn muốn vào nhà? Hứa Yến nhịn không được hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nói có lệ: “Ngại quá, tôi dị ứng với ớt!”
Ý tứ rất rõ ràng, có việc cách cửa nói, đi vào thì không có khả năng.
An Nhiên: “….” Chẳng những không nhận ra hắn còn không cho hắn vào cửa, so với tưởng tượng của hắn không giống nhau!
Không khí ngưng đọng, ngay cả hoa hạnh thổi qua cũng thể hiện sự xấu hổ.
Ánh mắt liếc thấy mấy nông dân trồng hoa đang từ ruộng hoa trở về, An Nhiên kiềm lại tính tình nói với Hứa Yến: “Cậu mở cửa ra trước đã”.
Hứa Yến co một chân ngồi trên xích đu quấn đầy hoa, giống như ông lớn trong truyện tranh thiếu nữ.
Hắn không dao động, thậm chỉ còn đẩy xích đu: “Sĩ quan đại nhân, tôi là công dân tuân thủ luật pháp, hẳn là không có chuyện gì có liên quan với anh?”
Có chuyện thì nói, nếu không có chuyện mời ngài đi cho, tôi còn muốn đi tìm mèo của tôi.
An Nhiên không dấu vết mà nhăn mày lại, đáy mắt nổi lên vài phần không vui: “Để khách tới nhà đứng ngoài cửa, cậu cảm thấy thích hợp sao?”
Hứa Yến nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ anh mà khách cái gì, anh là người xấu muốn bắt tôi đi nghiệm binh.
Hứa Yến không thèm để ý mà đẩy xích đu, vẻ mặt nghiêm túc: “Người nhà quê, không có lễ phép gì, chê cười”.
Thấy Hứa Yến hoàn toàn không có ý mở cửa, thậm chí lúc nói chuyện còn hắt hơi vài lần, trong lúc vô tình đã thể hiện sự ghét bỏ hắn, ngọn lửa nhỏ trong lòng An Nhiên càng ngày càng lớn lên.
Hắn trầm mặc nhìn Hứa Yến, đột nhiên duỗi tay đẩy cửa gỗ, cửa vốn không khoá liền dễ dàng mở ra.
Chân dài bước vào, đạp lên cánh hoa đầy đất, đi về phía Hứa Yến.
Làm nhân viên chính phủ, thế mà lại tuỳ tiện xông vào nhà dân, Hứa Yến trợn tròn mắt, trong lòng lại đánh giá An Nhiên một lần nữa.
Rốt cuộc là loại đánh giá gen gì mà khiến cho một anh lính tới nhà hắn, cho dù bị khiếu nại cũng phải bắt hắn về sao?
Không có cửa gỗ che chắn, khi đi tới gần, hình dạng của đối phương càng rõ ràng hơn trước mặt hắn.
Chiều cao cũng không khác hắn bao nhiêu, chỉ thấp hơn vài cm, vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp.
Không đội mũ quân trang, gió xuân thổi vào mặt, có vài sợi tóc lướt qua trán, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hắn, sâu trong đáy mắt chất chứa cảm xúc không nói nên lời khiến hắn không thể rời mắt.
Rõ ràng không mị cũng không hoặc, lại dễ dàng lay động tiếng lòng của hắn.
“Ách xì” Hứa Yến lại hắt hơi một cái, đôi mắt nóng rát.
Khi đối phương tới càng gần, vị ớt cay càng ngày càng nồng, chẳng những sặc mũi còn cay mắt!
Anh lính mỹ nhân này không phải là lu ớt biết đi đó chứ?!
Chờ An Nhiên đi tới trước người hắn, Hứa Yến ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Ngài là đang sâm chiếm nhà dân…”
An Nhiên thấy hắn nước mắt lưng tròng, mũi đỏ lên, nhìn có chút đáng thương, rất đáng yêu, vì thế…. thả ra càng nhiều tin tức tố hơn.
Thanh âm hắn trầm thấp, lạnh như băng, rõ ràng tâm trạng hắn không tốt: “Không được xem là xâm chiếm, chúng ta đã có thoả thuận”.
Lu ớt cay đột nhiên tăng cấp bậc lên, từ cay biến thành siêu cay.
Hứa Yến bị cay chảy nước mắt, hắn thật sự không tới mức dị ứng ớt, cũng có thể ăn một chút, nhưng hiện tại giống như lấy ớt xoa vào mắt, ngay cả người có thể ăn cay cũng không chịu được.
Hắn dùng tay áo che lại mũi miệng, nghe thấy đối phương nhắc tới thoả thuận, liền tưởng là thoả thuận nhập ngũ, không hề nghĩ ngợi liền lập tức phủ nhận: “Không có khả năng, tôi chưa từng kí vào thoả thuận nào”.
Không nghĩ tới hắn vậy mà lại không thừa nhận, lúc trước không phải là hắn bắt mình xác nhận hay sao?
Kỳ thật An Nhiên cũng rất rõ ràng, người bình thường không thể liên hệ giữa một con mèo với một con người, Hứa Yến không nhận ra về mặt tình cảm có thể tha thứ được.
Lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn tức giận.
Hứa Yến chưa từng dùng thái độ lạnh nhạt như vậy đối diện với hắn.
An Nhiên mở thiết bị cá nhân ra, mở ra giấy xác nhận đính hôn đưa tới trước mặt Hứa Yến: “Chúng ta có hôn ước, tôi có quyền ra vào cái nhà này”.
Hiện giờ Hứa Yến thật thảm, cay đến mức không thể nhìn rõ nội dung xác nhận, sau khi híp mắt nhìn một lúc lâu, cả người liền choáng váng.
Ở giữa màn hình có mấy chữ đính hôn to đùng, phía dưới thể hiện thông tin cá nhân của hai người, trong đó một bên là thông tin của hắn, một bên khác là của một người tên An Nhiên.
Vì sao mỗi chữ đều biết, nhưng khi hợp lại hắn lại không quen thế này?
Hứa Yến lau nước mắt, nhìn từng chữ một lần nữa, rốt cục cũng có phản ứng.
Khi nào mà hắn đã điền vào thứ này? Sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại, xác nhận không có.
Đầu năm nay vì trưng binh mà anh lính lại không từ thủ đoạn như vậy sao?
Làm giả xác nhận đính hôn, còn dùng nước ớt để khiến hắn đi vào khuôn khổ.
Tức giận thì gan sẽ to ra, Hứa Yến tức giận đứng lên, buông lời khó nghe: “Đừng tưởng rằng lớn lên đẹp là muốn làm gì thì làm, tôi là loại người dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc sao?”
Mê hoặc tôi, tôi cũng không tòng quân, hừ.
Nhưng lại khiến An Nhiên tức giận, lúc buộc hắn xác nhận hôn ước thì gọi hắn là “bảo bảo”, hiện giờ trở mặt không nhận, còn mắng hắn.
Dưới sự tức giận, An Nhiên phóng to màn hình ảo lên trước mặt Hứa Yến, khí tràng khai hoả toàn bộ: “Hôm nay, cậu phải kết hôn với tôi”.
Hứa Yến không phải là người có tính cách ương ngạnh, ý trí chiến đấu thật vất vả dâng lên được một chút đã biến mất không còn, thấy khí thế đối phương càng mạnh, hắn lúng túng ngồi lại trên xích đu.
“Tôi dựa vào cái gì mà phải kết hôn với anh, lớn lên xinh đẹp không cưỡng lại nổi sao?”
Mấy người nông dân chuyên trồng hoa nói cười đi qua trước cửa nhà hắn, ánh mắt liếc vào trong sân nhà Hứa Yến, muốn chào hỏi hắn, nhưng trước khi mở miệng, lại nghe được thanh âm của một nam nhân mặc quân trang đứng trong viện.
“Nếu hôm nay cậu kết hôn với tôi, tôi cho cậu một trăm triệu”.
Hứa Yến không hề suy nghĩ mà nói: “Có tiền ghê gớm…..” nói còn chưa dứt lời đã hoàn hồn, từ từ! Tên này nói cái gì? Một trăm triệu? Là một trăm triệu hắn hiểu sao?
Cá khô mà Hương Hương thích nhất 800 tệ một bao, có thể mua mười hai vạn năm nghìn bao, một bao có một trăm miếng cá khô, chính là một ngàn hai trăm năm mươi vạn miếng cá khô.
Cũng đủ để Hương Hương ăn cả đời.
Trong não Hứa Yến nhanh chóng đổi một trăm triệu tinh tệ thành cá khô, phát hiện điều kiện rất mê hoặc.
Cứ như vậy, sau này mỗi năm Hương Hương đến hắn không cần lo lắng không có tiền mua cá khô!
Việc mua bán này, có thể làm!
Khi An Nhiên chuẩn bị ném ra điều kiện càng mê hoặc hơn, hắn đột nhiên đứng lên, hai mắt sáng lên, vừa chùi nước mắt vừa làm động tác mời với kim chủ mỹ nhân: “Mời ngài, mời ngài đi bên này, chúng ta vào trong nói chuyện”.
Nhóm nông dân trồng hoa không cẩn thận nghe được chuyện riêng tư của nhà người ta, dụng cụ làm nông trong tay liền rơi xuống đất.
Nghe thấy thanh âm, hai người nam nhân trong viện liền quay đầu lại, một trận gió thổi tới, khiến cho những cánh hoa hạnh bay múa, trong mưa hoa, một người lạnh lẽo như sương lạnh, một người ôn hoà như gió xuân, nhưng đều rất đẹp trai.
Cho tới khi bọn họ đi vào phòng, nhóm nông dân mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
A Yến vừa rồi là ai vậy? Sao tự dưng lại trở nên đẹp trai như vậy? Người đẹp trai đứng bên cạnh hắn là ai? Bọn họ muốn kết hôn sao? Cho một trăm triệu là có ý gì vậy?.