Đêm đó, Bảo Lam rời đi không quên trộm theo vài món đồ quý đem bán cũng hơn mấy trăm triệu. Cô lấy tiền ăn chơi, mua sắm, thoải mái chưa đến mấy ngày đã bị bắt đi. Ban đầu, cô tưởng đám người này là bọn buôn người nhưng khi chiếc xe dừng trước biệt thự quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm, ít ra Trần Khánh Vân sẽ không gϊếŧ cô để lấy nội tạng.
Bảo Lam bị người đàn ông lôi vào phòng khách, sau đó hắn cùng mấy người ra bên ngoài canh giữ, dù cô muốn chạy cũng chạy không thoát.
Bảo Lam thấy Khánh Vân từ cầu thang đi xuống, trong lòng thêm bất an, đêm đó cô suýt chết dưới tay cô ta.
Bảo Lam sợ sệt lùi hai bước khi thấy Khánh Vân đến gần, một cỗ uy áp, khí thế trên người chị ta làm cô thở không nổi. Bảo Lam giấu bàn tay đang run rẩy sau lưng, ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, gắng gượng che giấu sự sợ hãi trong mắt.
Khánh Vân liếc nhìn Bảo Lam lạnh lùng nói:"Tôi không muốn mất thời gian với cô. Nói! Đêm đó cô đã làm gì?"
Bảo Lam tuy sợ hãi nhưng vẫn không cam tâm tha cho Kiều Trang, có chết cũng muốn kéo cô ta chết cùng. Bảo Lam giả bộ cười khẩy, cố chấp nói.
"Chính là như những gì chị thấy, tôi và Kiều Trang đang làm chuyện..."
Chát – một cái tát in hằn trên má Bảo Lam, cô choáng váng nhìn gương mặt lạnh lẽo của Khánh Vân, đôi mắt màu nâu chứa đầy không kiên nhẫn.
"Cô còn dám ngụy biện? Cô có tin tôi gϊếŧ cô không?"
Sắc mặt Bảo Lam tái nhợt, không dám nhìn vào mắt Khánh Vân, lắp bắp:"Chị...không dám!"
Khánh Vân nheo mắt nhìn Bảo Lam, cười lạnh:"Có gì mà không dám?"
Bảo Lam run rẩy, cô cảm nhận rõ ràng chị ta không phải hù dọa. Nếu chị ta muốn gϊếŧ cô với thế lực kia ai dám làm gì chị ta, huống chi, cô nhỏ nhoi như một con kiến. Bảo Lam nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Khánh Vân, một cử động cũng không dám.
Khánh Vân hơi nhíu mày, ánh mắt đầy chán ghét: "Nói! Trước khi tôi thật sự gϊếŧ cô."
Bảo Lam giật thót tim, cô không dám thách thức sự kiên nhẫn của Khánh Vân, vội vàng nói rõ.
"Đêm đó, tôi nghe dì Năm nói chuyện điện thoại với chị, biết chị sắp về nên mới lên phòng tìm Kiều Trang, sau đó, đánh thuốc mê cô ấy, dựng hiện trường giả để chị tin tôi và Kiều Trang vừa làm xong chuyện đó. Tôi thật sự không có làm gì Kiều Trang, những dấu hôn trên cổ Kiều Trang và những dấu cào trên lưng cũng là do tôi bày ra để đánh lừa chị. Khánh Vân chị tha cho tôi sau này tôi sẽ không dám nữa."
Khánh Vân không ngạc nhiên trước những gì Bảo Lam nói. Trước đó qua lời dì Năm, cô đã đoán được tương đối tình huống xảy ra. Chẳng qua nghĩ đến bàn tay dơ bẩn của cô ta chạm qua người Kiều Trang quả thực nuốt không trôi.
Khánh Vân nhìn vẻ mặt sợ sệt đáng thương của Bảo Lam càng chướng mắt. Cô không gϊếŧ cô ta đã là lương thiện nói chi đến việc tha thứ?
"Sau này vào tù mà sám hối đi!" Khánh Vân lạnh lùng nói.
Bảo Lam trố mắt:"Là ý gì?"
"Tội trộm cắp tài sản của cô cũng phải ở tù ít nhất 10 năm."
Thông qua CCTV, Khánh Vân đã có đủ bằng chứng tống cô ta vào tù.
Bảo Lam nhíu mày, không ngừng lắc đầu van xin:"Tôi không muốn! Tôi không muốn ở tù. Khánh Vân...chị nghĩ tình tôi là bạn của Kiều Trang mà tha cho tôi đi. Tôi biết lỗi của mình rồi."
Bảo Lam quỳ xuống, níu lấy chân Khánh Vân khóc lóc.
Kiều Trang đứng trên cầu thang đã nghe thấy toàn bộ. Nàng từ tốn đi xuống, nhìn Bảo Lam không lưu tình nói.
"Tôi và cô từ lâu đã không còn là bạn."
Bảo Lam nghe giọng nói quen thuộc lập tức hướng sang Kiều Trang, bò đến bên chân nàng, không biết liêm sỉ nói.
"Kiều Trang ...tôi biết lỗi của mình rồi. Trang niệm tình ba mẹ tôi mà nói chị Khánh Vân bỏ qua cho tôi lần này đi. Đêm đó tôi đâu có làm gì Trang, mấy món đồ kia đối với hai người cũng đâu đáng bao nhiêu."
Kiều Trang hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Bảo Lam không tồn đọng chút thương xót nào, sâu trong đáy mắt lóe qua sát ý.
"Huỳnh Bảo Lam, nếu không có Khánh Vân ở đây, tôi nhất định gϊếŧ cô." Kiều Trang ngồi xuống, niết lấy cằm Bảo Lam, khóe môi lạnh lẽo nhướng lên: "Hoặc là khiến cô sống không bằng chết."
Bảo Lam rùng mình, không dám tin: "Trang...không phải người như vậy?"
Kiều Trang bật cười: "Cô hiểu tôi sao?"
Bảo Lam ngơ ngác nhìn, cô chưa từng thấy qua một Kiều Trang đáng sợ như lúc này.
Kiều Trang tàn nhẫn nói nhỏ bên tai Bảo Lam: "Trong tù sẽ có người chăm sóc cô."
Bảo Lam sửng sốt, nước mắt giàn giụa, kéo lấy ống quần nàng, khẩn thiết: "Trang đừng nhẫn tâm như vậy. Bây giờ, Trang đã có mọi thứ đừng chấp nhất với một kẻ hèn như tôi."
Kiều Trang nhạt nhẽo nhìn Bảo Lam, không hề dao động: "Cô biết cô sai chỗ nào không?"
"..."
"Cô tham thứ không thuộc về mình. Đáng chết nhất, cô muốn Khánh Vân rời xa tôi. Cho nên..." Kiều Trang nghiến răng, đối mắt nhu thuận ánh lên một cỗ tàn độc: "Cô đừng nghĩ sống yên!"
Kiều Trang đứng dậy, tấm lưng ngạo nghễ không cho Bảo Lam một ánh mắt.
Bảo Lam rơi vào đường cùng, sợ hãi biến thành phẫn hận, không màng tất cả muốn sống chết với Kiều Trang.
"Mẹ nó! Bây giờ mày tưởng mày ngon lắm sao? Chẳng qua mày may mắn hơn tao thôi. Có cái gì mà ra oai hả?"
Bảo Lam luôn nghĩ Kiều Trang may mắn hơn mình nhưng trên đời này may mắn được mấy lần? Nếu cô ta chịu được những gì Kiều Trang phải chịu, trả giá những gì Kiều Trang phải trả thì đã không có ngày hôm nay.
Khánh Vân thấy Bảo Lam phát điên liền kéo Kiều Trang về phía sau mình, vội vàng ra lệnh: "Huy, lôi cô ta giao cho công an."
Ngoài cửa người đàn ông tên Huy nhanh chóng bước vào, anh ta đội nón kết che nửa khuôn mặt, nắm cổ tay Bảo Lam lôi đi.
Bảo Lam điên tiết không ngừng giãy giụa, vô tình kéo rơi chiếc nón trên đầu Huy.
"Bỏ tao ra! Tao nguyền rủa mày, Trịnh Kiều Trang!" Bảo Lam hét lên, trong mắt đầy oán hận.
Huy nhíu mày dùng sức lôi Bảo Lam ra ngoài.
Kiều Trang không nghe thấy những gì Bảo Lam nói, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông tên Huy, gương mặt đó cùng hình xăm trên tay dù đã qua mười năm nhưng nàng vẫn nhận ra, nó từng khắc sâu vào ký ức với những căm phẫn và oán hận trong suốt một thời gian dài.
Kiều Trang thất thần nhìn bóng dáng Huy rời đi, mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh: "Khánh Vân...người đàn ông tên Huy đó làm việc cho chị bao lâu rồi?"
"Cũng hơn mười năm."
"Sao em chưa từng thấy anh ta?"
"Anh ta không làm việc cho công ty, chỉ thực hiện những công việc mà chị yêu cầu nên em mới không nhìn thấy anh ta trước đây."
Khánh Vân nhìn Kiều Trang:"Có chuyện gì sao?"
Kiều Trang lắc đầu:"Em chỉ hơi thắc mắc."
Nói vậy nhưng trong lòng Kiều Trang sớm hỗn loạn. Anh ta làm việc cho Khánh Vân hơn mười năm, vậy năm đó...?
"Khánh Vân, năm đó gặp tai nạn chị được cấp cứu ở bệnh viện nào?" Kiều Trang khẩn trương hỏi.
Khánh Vân khó hiểu trước thái độ kỳ lạ của Kiều Trang, suy nghĩ vài giây mới đáp: "Bệnh viện đa khoa CG."
Kiều Trang nghe xong trái tim liền thắt lại. Mười năm trước Khánh Vân được cấp cứu ở bệnh viện đa khoa CG, người đàn ông tên Huy kia đã làm việc cho chị ấy hơn mười năm. Kiều Trang lắc đầu, đó chỉ là sự trùng hợp, ông trời sẽ không trêu nàng như vậy.
Khánh Vân lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng:"Em làm sao vậy?"
Kiều Trang gượng gạo mỉm cười: "Không có chuyện gì. Có lẽ...hôm nay có chút mệt."
Khánh Vân không nghĩ nhiều, xoa xoa lấy má nàng: "Để chị nói dì Năm pha cho em ly sữa."
Kiều Trang ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng từ sớm rối tung rối mù.
Đêm đó, nàng mơ thấy giấc mơ đã ngủ yên trong lòng suốt nhiều năm qua.
Kiều Trang trong căn nhà lá xập xệ, cặm cụi ôn bài vở chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Chỉ là đêm nay, lòng nàng cứ nôn nao bất an.
Sáng nay trên chợ huyện bán đồ giảm giá, bà ngoại lặn lội đạp chiếc xe đạp cũ mèm đi từ trưa, bà nói muốn mua một khúc vải may cho nàng bộ đồ mới để sau này lên Sài Gòn học.
Nàng không muốn bà cực nhọc, nhiều lần cự tuyệt nhưng bà vẫn cứ khăng khăng. Bà tuy gần 70 nhưng sức khỏe vẫn còn tốt lắm, đạp xe lên huyện cũng không hề hớn gì. Bây giờ gần 8 giờ, trời đã tối đen vẫn không thấy bà về khiến nàng bắt đầu lo lắng.
Bỗng, bên ngoài có tiếng đập cửa kèm theo giọng nói hớt ha hớt hải của chú Hai hàng xóm.
"Trang ơi Trang, bà ngoại con bị xe đυ.ng ở trên huyện rồi!"
Kiều Trang lập tức chạy ra mở cửa, gương mặt trắng bệch nhìn chú Hai, hốt hoảng hỏi: "Bây giờ, bà ngoại con đâu?"
Chú Hai không giấu được đau xót:"Đang cấp cứu trên bệnh viện huyện. Con theo chú, chú lái xe đưa con đến đó!"
Kiều Trang không kịp nghĩ cái gì, chạy vào nhà đem số tiền lẻ tích góp hơn mấy trăm bỏ vào bịch quấn lại, lập tức theo chú Hai lên bệnh viện.
Trên chiếc xe dream cũ kỹ, chú Hai vừa lái vừa kể lại tình hình cho nàng nghe. Chú và thím Hai đi chợ huyện, trên đường về thấy bà ngoại bị xe tông liền đưa bà vào bệnh viện, chú để vợ ở lại còn mình chạy về báo cho nàng hay.
Kiều Trang vừa nghe vừa rưng rưng nước mắt, nếu không vì mua quần áo cho nàng, ngoại đã không gặp tai nạn bây giờ không rõ sống chết.
Xe chạy hết tốc độ nhưng phải mất 30 phút mới đến bệnh viện. Ngoài phòng cấp cứu thím Hai đang ngồi đó. Kiều Trang vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình, mới biết ngoại nàng bị thương không nhẹ kèm với tuổi tác đã cao... Kiều Trang đứng không vững dựa lưng vào bức tường lạnh, hai tay ôm lấy ngực mình. Nàng bây giờ chỉ còn bà ngoại, nếu chẳng mai... Kiều Trang không dám nghĩ nữa. Bà ngoại nhất định sẽ qua khỏi!
Đúng lúc này, mấy người đàn ông hối hả chạy đến, họ không nói cái gì đã xông vào, lôi vị bác sĩ bên trong đi ra. Vị bác sĩ không hiểu chuyện gì, hốt hoảng la toáng lên.
"Các người là ai? Đang làm cái gì vậy?"
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói:"Có người quan trọng cần ông cấp cứu."
Vị bác sĩ nghe xong tràn đầy tức giận:"Nhưng còn bệnh nhân bên trong, bà ta tuổi cao nếu không cấp cứu kịp sẽ chết."
Người đàn ông không đủ kiên nhẫn, rút cây súng lục trong túi áo, uy hϊếp:"Nếu không muốn chết thì đi theo tôi."
Vị bác sĩ sợ tái mặt:"Được...được...tôi theo mấy người."
Kiều Trang một chút không sợ hãi mà xông đến giữ chặt tay người đàn ông kia, trong lúc vô tình thấy được trên tay hắn hiện lên hình xăm thập giá. Nàng đỏ ngầu mắt nhìn hắn, căm phẫn nói.
"Tôi không cần biết người kia là ai nhưng rõ ràng bà tôi được cấp cứu trước, các người không thể ỷ quyền ỷ thế. Đó là mạng người!"
Hắn ta nhíu mày, không chút quan tâm đến lời nàng nói, những kẻ đi cùng lập tức lôi nàng ra.
Kiều Trang vùng vẫy nhưng không thoát được, ánh mắt bi thương, phẫn nộ nhìn hắn đem vị bác sĩ kia đi mặc cho bà nàng sống chết không rõ bên trong.
Kiều Trang không biết làm gì, trái tim quặn thắt từng cơn nhìn những người mặc áo trắng xung quanh, không ngừng van xin.
"Xin mọi người hãy cứu bà của tôi! Xin mọi người!" Nàng vừa gào vừa khóc. Nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhỏ.
Một cô y sĩ đến đỡ nàng, thở dài thương xót:"Đêm nay chỉ có một bác sĩ trực. Chúng tôi đã liên hệ với những bác sĩ khác ở gần đây. Họ sắp tới rồi. Bà em nhất định sẽ được cứu."
Kiều Trang cắn chặt môi, cả người không sức lực được thím Hai đỡ lấy. Nàng cảm nhận thời gian dần trôi, mất một lúc mới có bác sĩ đến, nhưng khi ông ta từ phòng cấp cứu trở ra chỉ có tiếng thở dài.
"Xin lỗi! Bà cụ đã không qua khỏi."
Kiều Trang nghe xong liền ngồi bệt xuống sàn lạnh. Nàng khóc không thành tiếng, tiếng nghẹn ngào cứ đọng lại nơi cổ họng. Nàng quá nhỏ bé, nàng quá yếu kém, chỉ có thể nhìn bà rời đi mà bất lực không thể làm gì.
Kiều Trang giật mình tỉnh giấc, trên khóe mắt vẫn đọng nước, nhìn Khánh Vân đang ngủ bên cạnh, trái tim đau đớn không ngừng.
"Khánh Vân...người đó đừng bao giờ là chị!"
***