Em Dâu Hụt

Chương 1: Có thai

Cốc...cốc...

"Vào đi!" Trong phòng vọng ra giọng nói trầm trầm của người đàn ông.

Đứng bên ngoài, cô gái mặc trên người bộ tây trang màu xanh dương, tay trái ôm một chiếc ipad, tay còn lại đặt lên nắm cửa từ tồn đẩy vào.

Người đàn ông trung niên tạm thời rời mắt khỏi tập văn kiện đặt trên bàn, nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt có phần dịu đi.

"Ba cần phải xem cái này." Cô gái chậm rãi nói, ánh mắt không lộ ra bất kỳ dao động nào, điềm tĩnh có độ.

Người đàn ông hơi nhướng mày, sau đó ung dung đứng dậy tiến đến bộ sa lông. Hai người cùng ngồi một phía. Cô gái khẽ mở khóa ipad, trên màn hình sớm hiển thị một đoạn clip, ngón tay thon dài nhấn vào biểu tượng tam giác, đoạn clip bắt đầu chạy.

"Tôi bảo cô phá cái thai đó đi!"

Cô gái nghe xong sắc mặt sa sầm, bàn tay bấu chặt vào chiếc quần jean bạc màu.

"Đó là con của anh, anh sao có thể...?" Cô gái mím chặt môi không nói tiếp lời.

Người thanh niên khinh bỉ nhìn cô gái, khóe môi vô tình nhếch lên:"Haha...con của tôi? Tôi chỉ ngủ với cô đúng một lần mà có con rồi sao? Ai biết cô đã ngủ với những thằng nào khác rồi bắt tôi đổ vỏ?"

Cô gái lạnh lẽo nhìn hắn, hốc mắt đỏ ngầu. Nháy mắt, trên má hắn in hằn năm dấu tay.

Hắn không ngờ đến ăn cái tát này, ngỡ ngàng qua đi liền điên tiết xông đến đánh trả.

"Con mẹ nó! Cô dám đánh tôi?" Hắn gầm lên, bắp tay cứng rắn giơ cao chưa kịp đánh xuống thì bị một người đàn ông gần đó ngăn lại.

"Cậu còn là đàn ông không? Có gan làm mà không có gan nhận, lại ở đây muốn vũ phu với phụ nữ?"

Hắn trừng mắt giận dữ, đẩy người đàn ông ra, nghênh ngang hỏi: "Ông biết tôi là ai không?"

Người đàn ông mặt đỏ bừng, không nói không rằng đem tên thanh niên quật ngã xuống đất: "Tao không cần biết mày là ai. Nhưng ở đây không cho phép loại đàn ông đánh phụ nữ."

Nói xong, người đàn ông bỏ hắn ra, quay lại nhìn cô gái đau xót thở dài: "Tên sở khanh này không cần phải luyến tiếc. Quyền quyết định do cô lựa chọn."

Lúc này, cô gái nhìn hắn nhu nhược không chịu nổi một đòn, đôi mắt đỏ ao tràn đầy thất vọng, sau đấy biến thành một cỗ quật cường, không chút vấn vương nói.

"Trần Đình Quân, nếu có một người cha hèn nhược như anh chi bằng không có thì hơn. Từ nay về sau, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì nữa!"

Người đàn ông trung niên xem xong đoạn clip khuôn mặt cương nghị đỏ bừng, bàn tay thô bạo đập xuống bàn phát ra một tiếng thật lớn.

"Tên súc sinh!" Người đàn ông không nén được tức giận, ánh mắt lộ rõ thất vọng cùng phẫn nộ. Ông mau chóng điều hòa lại tâm tình, nhìn cô con gái bên cạnh, thấp giọng hỏi.

"Khánh Vân, hiện tại mọi chuyện như thế nào?"

Cô gái tên Khánh Vân năm nay 28 tuổi, đang giữ chức tổng giám đốc của tập đoàn Việt Á, người mà cô gọi là ba chính chủ tịch tập đoàn – ông Trần Đông Anh, còn người thanh niên trong đoạn clip chính là em trai cùng cha khác mẹ với cô – Trần Đình Quân.

Khánh Vân đặt chiếc Ipad xuống, sống lưng thẳng tắp nhìn ông Trần, ánh mắt trầm ổn không vì chuyện xảy ra mà khẩn trương.

"Đoạn clip này được chia sẻ rộng rãi trên Facebook, cư dân mạng cực kỳ phẫn nộ, hầu hết đều là bình luận tiêu cực hướng về thằng Quân. Việc nó là con trai của ba cũng được đám nhà báo phanh phui. Hiện tại có nhiều Fanpage tạo ra nhằm kêu gọi mọi người tẩy chay các hệ thống siêu thị và sản phẩm của chúng ta. Trong đó có một fanpage nhận được hơn 100 ngàn lượt follow trong một ngày. Hình ảnh và uy tín của tập đoàn cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng. Hiện tại, cổ phiếu của công ty đang giảm."

Ông Trần nghe xong, đôi mày rậm liền cau chặt, nhắc đến thằng con trai vô dụng kia tâm tình liền khó lòng kiềm chế. Ông hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển sang Khánh Vân, tin tưởng hỏi.

"Con định xử lý chuyện này thế nào?"

Hai năm nay, Khánh Vân ngồi vào vị trí tổng giám đốc đem tập đoàn trên dưới xử lý ổn thỏa, các định hướng và chiến lược đều mang hướng đột phá dẫn dắt tập đoàn càng phát triển. Đối với đứa con gái này, ông Trần có đủ tự tin cô có thể xử lý ổn thỏa.

Khánh Vân trước khi đến đây đã nghĩ ra cách giải quyết vẹn toàn. Cô không chần chừ, ánh mắt sáng ngời sự tinh tường, giọng nói trầm ấm vang lên không hề nghe ra một chút mềm yếu.

"Đám nhà báo con sẽ xử lý. Nhưng vấn đề chính không phải ở đám nhà báo mà ở cộng đồng mạng. Sức mạnh của internet chính là một lưỡi đao sắc bén. Không thiếu những chính trị gia cũng lao đao vì nó. Cho nên, việc này xử lý không khéo lại phản tác dụng."

Ông Trần gật đầu tán thành, Khánh Vân lại nói tiếp.

"Hiện tại, tất cả công chúng đều đang chăm chăm nhìn vào gia đình chúng ta. Thằng Quân nhất định phải ra mặt xin lỗi và chịu trách nhiệm. Nhưng cần phải xác định đứa bé trong bụng có phải là con cháu Trần gia hay không? Đối với công chúng, cần làm họ cảm thấy vừa lòng. Chúng ta có thể tổ chức đính hôn trước để dẹp yên dư luận, thương lượng với cô gái kia để cô ta dọn về nhà chúng ta dưỡng thai, sau đó đợi cô ta sinh xong chuyện này cũng đã nguội lạnh, nếu cần có thể mượn một lý do khác để hủy hôn. Dù sao đứa nhỏ cũng là cháu nội của ba."

Ông Trần suy tư mấy giây khóe môi nhướng lên, bàn tay khẽ vỗ vai Khánh Vân hai cái, liền đáp ứng:"Cứ làm theo con."

"Vâng."

Không còn chuyện gì, Khánh Vân xin phép đi ra ngoài. Ông Trần nhìn vóc dáng cao gầy cùng tấm lưng thẳng tắp ngạo nghễ của cô con gái có chút tiếc hận. Bất giác nhớ đến thằng con trai ăn chơi trác táng, ông Trần liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt liền sa sầm không vui.

***

Trần Đình Quân không ngờ chuyện xảy ra ở quán cà phê ngày hôm đó lại bị kẻ chết tiệt nào quay lại, càng không nghĩ đến mọi việc vượt quá tầm kiểm soát. Hiện tại trên mạng không ít người chửi rủa hắn, sáng nay đến trường liền trở thành tâm điểm bị người ta chỉ trích, bàn tán.

Trần Đình Quân bị bức sắp phát điên lên, hắn mang thân thể uể oải bước vào Trần gia, cả người lười biếng ngồi phịch xuống bộ sa lông, hàng mày rậm rạp nhíu chặt.

Lúc này, ông Trần từ trên lầu đi xuống, nhìn bộ dạng chán chường của hắn sắc mặt càng khó coi.

Trần Đình Quân thấy ông Trần ngay lập tức ngồi lại ngay ngắn, hắn còn chưa biết ông Trần đã biết chuyện này nhưng tâm lại vô thức bất an.

Đột nhiên...

"Chát."

Một cái tát đau điếng, gương mặt phong trần in hằn năm dấu vân tay, má phải tê rằn bắt đầu đỏ lên. Trần Đình Quân không giấu được hốt hoảng nhìn ông Trần, lắp bắp hỏi.

"Ba...tại sao ba đánh con?"

Ông Trần bất mãn nhíu mày: "Mày còn không biết?"

"Con..." Trần Đình Quân mơ hồ hiểu ra vấn đề. Hắn trong lòng thấp thỏm không yên, hèn hạ đáp:"Ba...là con bị cô ta lừa, con chỉ ngủ với cô ta đúng một lần, đứa bé đó chưa chắc gì là con của..."

"Chát"

Đình Quân còn chưa nói hết câu đã nhận thêm một cái tát thứ hai. Ông Trần hừ một tiếng, trong đôi mắt nghiêm nghị không giấu được phẫn nộ.

"Tao có thể chấp nhận mày là một đứa vô dụng nhưng không thể chấp nhận mày là đứa không biết liêm sỉ. Mày có phải là con của tao không?"

Nhà họ Trần có một đứa con trai, nhưng đứa con trai này lại nhu nhược, yếu đuối, đến lòng tự trọng cuối cùng của một người đàn ông cũng không có.

Trần Đình Quân không màng đến hai má bắt đầu sưng phồng, trong mắt đầy lửa giận nhìn ông Trần, oán hận nói.

"Con với ba chẳng phải đều giống nhau sao?"

Ông Trần đáy mắt càng lạnh, bàn tay siết chặt. Trần Đình Quân biết mình lỡ lời chạm vào điểm mấu chốt của ông Trần trong lòng lập tức lo lắng, hắn không dám chọc tức ông Trần thêm, vội vàng xin lỗi.

"Ba con biết sai rồi!"

Ông Trần nghiến răng, hít sâu một hơi điều hòa lại tâm tình mới nói: "Chị hai của mày đang giúp mày giải quyết chuyện này, đừng có mà gây chuyện thêm."

Trần Đình Quân nghe xong có phần không hiểu, ông Trần nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Trần Đình Quân cơn giận vừa dằn xuống lần nữa muốn bùng phát.

"Mày tưởng chuyện chỉ đơn giản bắt cô ta bỏ cái thai là xong? Hình ảnh và uy tín của công ty cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng không nhỏ."

Trần Đình Quân nào nghĩ đến khía cạnh này, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc riêng của mình lại ảnh hưởng đến công ty. Khuôn mặt hắn chần chừ, thanh âm rụt rè hỏi.

"Vậy phải làm sao?"

Ông Trần thấy được sự quẫn bách của Trần Đình Quân. Lúc Trần Đình Quân mới chào đời ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng cho đứa con trai này, nhưng kết quả của nhiều năm nuông chiều đã dạy dỗ ra một người thanh niên lười biếng không có lòng cầu tiến, đến nhân phẩm cũng không đáng để nhắc đến.

"Chuyện này tao đã giao cho chị mày xử lý. Sau này còn gây ra chuyện thì đừng trách tao không niệm tình cha con." Ông Trần nói xong lập tức xoay người đi.

Trần Đình Quân biết lần này ông Trần không phải đe dọa như những lần trước. Hắn trong lòng tràn ngập oán hận. Tất cả cũng xuất phát từ cô gái kia, cô gái tên Lê Kiều Trang đã khiến hắn phải nhận hết khinh khi của thiên hạ.

***