Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 1: Hệ thống mỹ nhân

【Thì ra chuyện nam sinh kia nói là sự thật, cô thật sự sẽ chết...】

"Tô Yên, đừng đi, cô sẽ chết, sẽ chết thật đó..."

Tiếng chủy thủ va chạm với thịt, đặc biệt rõ ràng.

Dòng máu nóng hổi bắn tung tóe lên một bên mặt Tô Yên, cô ngây ngốc chớp mắt, đồng tử dần dãn ra, phản chiếu lại là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh.

"Tiện nhân dám câu dẫn bạn trai tao, mày cút xuống địa ngục đi!!"

Bạn trai...

Trước khi chết, Tô Yên cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại một lần trong đầu, cô lãng (*) đến hai mươi năm nhân sinh.

(*) Lãng: sống phóng túng, buông thả

Cũng không phải từ trong góc xó xỉnh, lật ra ký ức có liên quan đến bạn trai của nữ sinh kia.

"Mẹ nó..."

Cô mơ hồ phun ra một chữ, ngay sau đó rơi vào bóng đêm vô tận.

...

Lúc Tô Yên tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trong làn nước xanh thẳm.

Theo sóng nước chập trùng lên xuống, giống như không có thực thể.

"Ký chủ đại nhân, ngài tỉnh?"

Một giọng nói ôn nhu khiến người nghe như tắm gió xuân, lại mang theo một chút điện từ kỳ dị.

Tô Yên đưa mắt.

Đập vào mắt, là một khuôn mặt đẹp đến không chân thực. Mái tóc màu vàng nhạt cùng con ngươi băng lam, vai rộng mông nhỏ, thân hình cao lớn.

Ánh mắt hắn vô cùng nhu hòa, nhìn về phía Tô Yên, thân sĩ mà ưu nhã xoay người hành lễ.

"Hoan nghênh đã đến không gian hệ thống, ký chủ đại nhân thân yêu, ta là người tiếp dẫn 04 của ngài, tận tuỵ phục vụ ngài-"

Mọi chuyện sau đó, dưới sự giảng giải của hệ thống mỹ nhân 04, Tô Yên dần hiểu ra.

Trong hiện thực cô đã chết, nhưng chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống ban phát, hệ thống có thể đưa cô trở lại trước một khắc tử vong, để cô có cơ hội tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.

Người cô cần dẫn chính là một người, nhưng không thể nói là một người hoàn chỉnh.

Người kia là mảnh vụn linh hồn, bởi vì ngoài ý muốn, phân chia ra vô số tiểu thế giới.

Lại bởi vì chủ thể quá mức cường đại, dẫn đến phân tán mảnh vỡ, trong những thế giới kia, cũng không trưởng thành vì cá thể độc lập.

Bọn họ không chấp nhận với thân phận mảnh vụn linh hồn của mình, đương nhiên không muốn trở về chủ thể. Điều này cũng khiến vị cường giả kia, từ đầu đến cuối chỉ mê man, chậm chạp không thể tỉnh lại.

Cho nên việc Tô Yên cần làm, chính là công lược những mảnh vụn linh hồn kia, để bọn họ cam tâm tình nguyện đi về cùng cô.

Nếu như nhiệm vụ thất bại, thì trăm năm sau mảnh vụn linh hồn sẽ tự động tiêu tán.

Một khi thiếu hụt linh hồn, hệ thống này cũng không có ý nghĩa tồn tại.

Sau khi Tô Yên nghe xong, không trả lời ngay.

Mà là lười biếng vươn tay, nửa ra lệnh: "Ôm tôi xuống —— "

Tay cô trắng bệch tái nhợt, bên dưới làn da mỏng ở cổ tay là từng nhánh mạch máu màu xanh, mang vẻ đẹp yếu ớt.

04 vẫn ôn nhu như cũ, không ngại gian khổ.

"Vâng, ký chủ đại nhân."

Hệ thống ôm cô từ trong làn nước xanh thẳm, nhu hòa đặt dưới đất.

Tô Yên cảm nhận được làn da 04 lạnh buốt, căn bản không có nhiệt độ nào thuộc về nhân loại.

Cô thu mắt lại.

Một giây sau, liền tiến đến căn phòng màu trắng, lại gần cửa lớn hoa lệ nhưng không hợp với hoàn cảnh chút nào.

"Ở đây sao?

"Ký chủ đại nhân ——"

Đầu ngón tay Tô Yên vừa chạm vào cánh cửa, trước mắt trắng xóa, trong nháy mắt thân thể bị hút vào ánh sáng nơi cánh cửa.

***

"Nha đầu chết tiệt kia! Nếu không nhờ tao, mày có thể tiến vào cái giới hào môn này được không, còn sống tốt như vậy?! Tiền tháng này đâu? Nhanh lấy ra cho tao!"

Tô Yên vừa mở mắt ra, cánh tay đã tê rần, bị làm đau đến thiếu chút nữa ngất đi.

Trong mắt đều là hơi nước mông lung, Tô Yên nghiến răng, đưa tay dò xét cái gì đó, đập một cái vào "thứ đồ" đang om sòm kia!