“Giáng Châu tiên thảo” +1
Phẩm chất huyết mạch: kim sắc truyền thuyết.
Thuộc tính: Tích huyết trùng sinh, chỉ cần không chết, liền có thể khôi phục khí huyết nhanh chóng!
Giới thiệu: Đánh không chết ta, cuối cùng sẽ khiến cho ta càng thêm mạnh mẽ!
......
“Sức Dời Núi, Khí Trùm Trời” +1
Phẩm chất thiên phú: kim sắc truyền thuyết.
Thuộc tính: Thể chất cơ sở tăng thêm trên phạm vi lớn, thể chất trưởng thành tăng thêm trên phạm vi lớn.
Giới thiệu: Nhổ liễu rủ lên không phải là vấn đề.
......
“Kim Lăng Thập Nhị Thoa”
Phẩm chất ràng buộc: lam sắc.
Thuộc tính ràng buộc: Lúc Kim Lăng Thập Nhị Thoa cùng nhau xuất chiến, cứ mỗi một người, thể chất ngoài định mức +10, tinh thần ngoài định mức +10, may mắn ngoài định mức +1.
Trước mắt ràng buộc tăng thêm: ( Không ).
Giới thiệu: Một quyền một tên Ngô mỗ!
......
Ngô Trì: “......”
???
Bây giờ trong đầu hắn nhiều dấu chấm hỏi!
Lâm Đại Ngọc nhổ lên liễu rủ?
Sức dời núi, khí trùm trời, Đại Ngọc một quyền trấn sơn hà?
“Khoan đã, để cho ta bình tĩnh!”
Ngô Trì vuốt vuốt đầu lông mày, nhìn xem bảng thuộc tính khoa trương của Lâm Đại Ngọc, thuộc tính cấp 1 đã có 20 điểm thể chất cơ sở, với thiên phú huyết mạch cộng thêm, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ!
Có đặc tính lãnh địa kim sắc của Ngô Trì gia trì, Lâm Đại Ngọc càng cường hãn, thuộc tính thể chất tăng vọt gấp mười, đánh một trăm tên Ngô Trì như chơi đùa!
Nhưng mà......có phải dáng dấp có chút kỳ quái hay không?
Hắn nhìn về phía Lâm Đại Ngọc, nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú, thân thể mảnh mai, nhìn ốm đau bệnh tật.
Dưới dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho người ta cảm giác không còn sống được bao lâu nữa!
“Công tử, nô gia có gì không ổn sao?”
Con mắt Lâm Đại Ngọc khẽ nhúc nhích, cười nhạt một câu.
“Không có, không có vấn đề gì.”
Ngô Trì ho khan một tiếng, nói: “Ngươi đã là anh hùng ta triệu hoán ra, hẳn phải biết một chút tin tức?”
Lâm Đại Ngọc chậm rãi gật đầu, ôn nhu nói: “Hiểu được một chút.”
Dứt lời, trong con ngươi của nàng thoáng qua một tia tuệ sắc, vừa cười vừa nói: “Có phải công tử muốn nói, quái vật tập kích ngày thứ nhất?”
“Ừ!”
Ngô Trì gật đầu, khoát tay nói: “Ngày đầu tiên trái lại không quá nguy hiểm, đặc biệt là có ngươi, thời gian sau ta cũng tự tin hơn nhiều.”
“Chỉ là...... Chiến đấu phải thấy máu, hơn nữa cực kỳ tàn khốc, Đại Ngọc ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Bỏ mình, tâm chết, tất cả đã trải qua nô gia, công tử không cần lo nghĩ.”
Lâm Đại Ngọc thản nhiên mở miệng, con mắt sáng ngời nhìn Ngô Trì.
Sau một khắc, nàng có chút lười biếng nghiêng người, tựa ở bên bàn, một tay đỡ cằm, một tay cuốn lấy một đoạn tóc đen, vuốt vuốt.
Bỗng nhiên trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo có ba phần ưu sầu, ba phần quật cường, bốn phần kiên nghị hiện lên vẻ tươi cười.
Loại khuôn mặt đẹp cực hạn này, nhìn ở khoảng cách gần, nhất thời làm tim Ngô Trì đập nhanh, đầu trống rỗng.
Mỹ nữ hiện đại kiếp trước đều là phàm phu tục tử, so sánh với mỹ nhân thế giới này thì khác nhau một trời một vực.
Trong mười sáu năm này, mỹ nhân có thể sánh vai với Lâm Đại Ngọc mà Ngô Trì thấy qua, chỉ có nữ tử được gọi là “Vân Mộng tiên nữ” Ngân Nguyệt thành.
Cũng chính là hiệu trưởng Thần Hà cao trung, vị nữ tử áo đỏ kia!
“Công tử...... Chớ có ngẩn người.”
Lâm Đại Ngọc hé miệng nở nụ cười, đáy mắt mang theo một chút hoạt bát.
Nàng sống lại một đời, bỗng nhiên lấy được lực lượng mạnh mẽ, cùng với thân là “anh hùng” của Ngô Trì, nàng sinh ra cảm giác kỳ quái đối với Ngô Trì......
Nếu không phải là nàng đã chết một lần, tâm chí kiên định, có thể đã sớm bị dọa ngất đi.
Thanh âm thanh thúy, như hạt châu rơi khay ngọc, đánh thức Ngô Trì.
Hắn lấy lại tinh thần, có chút lúng túng, mở miệng nói: “Ta giới thiệu cho ngươi một chút về lãnh địa của ta.”
“Cũng tốt, làm phiền công tử.”
Tiếu mỹ nhân ôn nhu đồng ý, rõ ràng chỉ là trả lời một tiếng, nhưng do nàng nói ra, lại cho người ta một loại cảm giác như khóc như kể, tựa như một ngàn con kiến bò qua bò lại tại trong lòng Ngô Trì.
Ngô Trì vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Đại Ngọc theo sát phía sau, một thân đồ cổ trang tay áo dài màu trắng, phía dưới lộ ra hai bắp chân trắng nõn như ngọc, hiện ra vẻ sáng bóng nõn nà.
Rời khỏi Hồng lâu, Ngô Trì vừa dẫn Lâm Đại Ngọc đi dạo bốn phía một vòng, vừa giảng giải.
“Ta vừa mới buông xuống Vô Tận Hư Không, lãnh địa phải bắt đầu từ số không!”
“Trước mắt chỉ có phòng nhỏ ( đẳng cấp 1), rào chắn ( đẳng cấp 1) và tế đàn đặc thù triệu hoán ngươi ra ngoài.”
“Nhưng trên tay của ta còn có một cái【 Binh doanh 】, chờ săn gϊếŧ quái vật hư không, thu hoạch được hư không kết tinh, liền có thể sử dụng, đến lúc đó, chúng ta có thể thu được càng nhiều chiến lực hơn!”
......
Đi cả chặng đường, ban đầu Ngô Trì chỉ nói về hiện trạng lãnh địa, về sau, hắn còn nói ra kế hoạch phát triển, phương hướng, cùng với dã vọng tương lai của mình!
Xây dựng lãnh địa, làm ruộng, triệu hoán anh hùng, binh chủng, phát triển quân đội, chiến tranh, thăng cấp lãnh địa......
Ngô Trì mặt mày hớn hở, ngoại trừ 【 Thận Cơ Giới 】, những thứ khác cũng không có giấu diếm.
Đây là một trong những quy tắc của Vô Tận Hư Không, phàm là anh hùng và binh chủng do Lãnh Chúa triệu hoán ra, đều sẽ duy trì độ trung thành nhất định.
Người cũng không phải là máy móc, cũng không tồn tại 100% tử trung, nhưng theo quy tắc của Vô Tận Hư Không, vô số năm qua, chưa bao giờ xảy ra chuyện cư dân lãnh địa chủ động phản bội Lãnh Chúa.
Trái lại là loại chuyện Lãnh Chúa bán cư dân, gϊếŧ hại cư dân thường xuyên xảy ra.
Bởi vậy, Ngô Trì vẫn rất tin tưởng Lâm Đại Ngọc.
Nhưng......
Nhìn xem Ngô Trì tinh thần phấn chấn chỉ vào lãnh địa rách rưới, Lâm Đại Ngọc không khỏi cười một tiếng, dường như nhớ lại gì đó, trên mặt thoáng qua một tia sầu bi, nhưng lại rất nhanh nhoẻn miệng cười.
Vị chủ nhân đột nhiên xuất hiện này......
Nhìn rất không tệ.
(PS: Lâm Đại Ngọc: Cầu thả tim, đề cử, bình luận! Bằng không thì nô gia một quyền đấm chết các vị đang ngồi!)