Vĩnh Hằng Hoa Viên

Chương 278: Dĩ Mạt

Dịch: MiGoi

Dĩ Mạt xấu hổ, nức nở khóc:

“Công tử, thế nhưng ta thực sự không muốn, ta chỉ có một mình công tử...”

“Ta biết, đừng khóc nữa, ta nếu như không muốn ngươi thì từ lúc biết ngươi bị Tân Cơ Tư gian da^ʍ, ta liền vứt bỏ ngươi. Chỉ là ngươi chịu ủy khuất đã lâu như vậy, hẳn là ta nên cho ngươi một chút bồi thường. Ví dụ như sau này, ngươi không đạt được khoái lạc, ta xin lỗi ngươi, còn nếu như ngươi đạt được thỏa mãn, ngươi nghìn lần vạn lần không nên di tình biệt luyến (ý nói thay đổi người tình). Được rồi, ta đi đây, ngày hôm nay sẽ không ai tiến đến đây, các ngươi cứ thoải mái đi!”

Đan Liệt Phu đứng dậy rời đi, có thể nhìn ra được hắn không có một tia do dự.

Dĩ Mạt cảm thấy thẹn nhìn Bố Lỗ, hắn cũng lăng nhiên nhìn nàng một hồi lâu, lúc sau nàng khóc, nuốt nước mắt nói:

“Tạp chủng, ngươi... ngươi bắt đầu đi!”

Bố Lỗ vẫn ngồi nguyên dưới đất, cúi đầu nói:

“Dĩ Mạt, cứ như vậy đi, chúng ta ngồi đây một lúc, sau đó ngươi đi ra ngoài, nói với Đan Liệt Phu công tử là ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng ta rất ghét hắn thế nhưng mấy ngày nay hắn đối xử với ta cũng không sai, cộng thêm ngươi thành tâm yêu hắn như vậy, khi nhìn thấy ngươi ta đột nhiên nổi lên một chút thiện lương, không muốn trong lòng nhiều thêm một chút hổ thẹn.”

“Tạp chủng, ngươi có hay không cảm thấy công tử có chút rất kỳ quái?”

“Ngô, ta không nghĩ ra hắn...”

“Ta cũng không nghĩ ra được, nhưng ta thật sự rất thích hắn, chỉ cần việc hắn yêu cầu, ta cho dù thế nào cũng sẽ hoàn thành. Ta... ta không muốn lừa dối hắn...”

Dĩ Mạt nói xong liền chậm rãi nằm xuống, hai chân hơi mở ra, nơi riêng tư của nàng khẽ chạy ra ái dịch mê người.

Nhục bổng dưới hạ thể của Bố Lỗ liền trở nên cứng rắn, nhưng hắn suy nghĩ một chút đột nhiên lăn ra nằm trên mặt đất, chỉ một lúc sau hắn đã nằm ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Bố Lỗ đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dậy. Hắn thấy Đan Liệt Phu khuôn mặt đầy tức giận đứng trước mặt của hắn, hắn kinh hoảng bò dậy, hỏi:

“Đan Liệt Phu công tử, ta đã hoàn thành mệnh lệnh mà công tử giao phó, Dĩ Mạt... Dĩ Mạt ngươi không có rời đi sao?”

Đan Liệt Phu tức giận nói:

“Tạp chủng, ngươi là không nể mặt ta sao? Dĩ Mạt vừa mới nói ngươi không có làm gì nàng, ngươi cảm thấy nàng dơ bẩn sao? Hay là cảm thấy nữ nhân của ta không được tốt? Dám ở trước mặt nữ nhân của ta ngủ ngon như vậy, ngươi cái thứ tạp chủng này, muốn chết phải không? Ta sẽ ở lại đây nhìn, nhanh lại chơi Dĩ Mạt cho ta! Nằm úp xuống, liếʍ tiểu huyệt nữ nhân của ta!”

Bố Lỗ muốn mở lời nói chuyện, Đan Liệt Phu dơ chân lên muốn động thủ, hắn vội vàng né tránh, leo lên trên giường. Bố Lỗ nằm úp sấp xuống hạ thể Dĩ Mạt, há mồm hôn lên trên tiểu huyệt của nàng. Không ngờ hắn mới hôn hai cái, tiểu huyệt của Dĩ Mạt lại chảy tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ. Quả thực là cực phẩm a! Hắn ngửa đầu lên, hướng Đan Liệt Phu nói:

“Công tử, ta đã hầu hạ Dĩ Mạt chảy tràn đầy ái dịch, mời công tử động thương!”

“Ta chơi, ngày hôm nay Dĩ Mạt là của ngươi, ngươi kêu ta động thương làm gì? Cởi y phục của ngươi ra, bằng không ta thiến ngươi, nhìn ngươi còn có dám không cương?”

Đan Liệt Phu đưa chân đạp vô mông Bố Lỗ, chửi ầm lên.

Bố Lỗ cuống quýt cởi y phục ra, nhục bổng cương cứng, hỏi lại lần nữa:

“Công tử, thực sự ta có thể làm chứ?”

“Cắm vào đi, ta muốn nhìn đại nhục bổng của ngươi chơi tiểu huyệt của nữ nhân!”

Đan Liệt Phu ra lệnh.

Bố Lỗ nâng kiều đồn của Dĩ Mạt lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng e lệ, hắn đưa nhục bổng tới gần động khẩu, chậm chạp tiến vào.

Ai ngờ lúc này Đan Liệt Phu đi tới sau lưng hắn, hay tay dùng sức đẩy mông của hắn, qυყ đầυ to lớn nhanh chóng sáp nhập vào trong huyệt đạo, khiến cho tiểu huyệt của Dĩ Mạt trướng căng, nàng có chút nhíu mày, đôi tay nhỏ bé dùng sức đẩy ngực Bố Lỗ.

Đan Liệt Phu nhìn thấy tình cảnh này, hay tay tiếp tục dùng sức đẩy mông Bố Lỗ, nhục bổng hoàn toàn tiến vào bên trong huyệt đạo, Dĩ Mạt đau đớn nói:

“A nha! Công tử, đau quá a…”

Đan Liệt Phu chạy tới bên cạnh hai người, cúi đầu nhìn xuống, hưng phấn kêu lên:

“Oa, thực thoải mái, nhục bổng của tạp chủng quá lợi hại, lại có thể khiến cho tiểu huyệt của Dĩ Mạt ăn no. Ngay cả một khe hở cũng không có, thế mà còn dư một khúc dài ở bên ngoài, lần sau nữ nhân nào dám trêu lão tử, lão tử sẽ dùng đại nhục bổng của tạp chủng chơi chết nàng! Tạp chủng, ngươi bị choáng váng hay sao? Nhanh chóng chơi Dĩ Mạt!”

Bố Lỗ đâm đến tận đáy huyệt đạo của Dĩ Mạt, mới biết được huyệt đạo của nàng tương đối nông, chỉ có thể chứa được hai phần ba nhục bổng của hắn. Thảo nào Đan Liệt Phu chỉ có bốn thước năm cũng có thể thỏa mãn được nàng.

Hắn nghe được Đan Liệt Phu ra lệnh, bắt đầu chậm rãi di chuyển đại nhục bổng, huyệt đạo của Dĩ Mạt rất chật hẹp khiến cho hắn cực kỳ thoải mái. Hắn ra vào khoảng chừng mười cái, Dĩ Mạt bắt đầu thích ứng được với đại nhục bổng của hắn, ái dịch của nàng chảy ra cũng đã khiến cho cả hai trơn trượt, hắn bắt đầu gia tăng tộc độ đâm thọt.

Dĩ Mạt cảm thụ được khoái lạc cực kỳ mạnh mẽ do đại nhục bổng mang lại, cái này là thứ mà Đan Liệt Phu không thể nào mang đến được cho nàng.

Nàng quy qua nhìn Đan Liệt Phu một cái, tay của hắn hiện đang đặt trong đũng quần, cầm lấy nhục bổng tự mình vuốt trụ. Nàng âm thầm thừa nhận hắn có một chút biếи ŧɦái, ai ngờ lúc này hắn hướng nàng hỏi:

“Thoải mái không, Dĩ Mạt?”

“Công tử, Dĩ Mạt không biết… ta chỉ thích công tử…”

Nàng khẩn trương trả lời, khoái lạc mạnh mẽ trùng kích tâm trí của nàng.

Tay Đan Liệt Phu di chuyển nhanh hơn, hưng phấn nói:

“Oa, thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không được, ta cần phải đi tìm Mã Lan để giải quyết, ta chơi nát da^ʍ huyệt của nàng!”

Bố Lỗ thấy Đan Liệt Phu rời đi, lúc này liền đem đại nhục bổng từ trong tiểu huyệt của Dĩ Mạt rút ra, nhìn vô động khẩu đang mở rộng, ái dịch trắng đυ.c chảy từ từ chảy ra ngoài.

“Dĩ Mạt tiểu thư, công tử đã đi rồi, nếu như ngươi không thích, chúng ta có thể kết thúc tại đây!”

“Tạp… tạp chủng, ta… ta nghĩ làm cho xong!”

Dĩ Mạt lần đầu hưởng thụ đại nhục bổng, cào trào của nàng sắp tới, tiểu huyệt lại đột nhiên trở nên trống trải khiến cho nàng cự kỳ khó chịu. Nàng chỉ muốn đại nhục bổng có thể tiếp tục nhét vào huyệt đạo khiến cho tiểu huyệt trướng căng, thỏa mãn du͙© vọиɠ. Nàng xấu hổ, trừng mắt nhìn Bố Lỗ, trên khuôn mặt có vẻ u oán.

Bố Lỗ nhìn thấy tình cảnh này liền cấp tốc đem nhục bổng sáp nhập vào trong tiểu huyệt của Dĩ Mạt, hung hăng đâm thọc. Hắn bắt đầu thi triển Da^ʍ thú tiên, khiến cho đại nhục bổng của hắn có thể hoàn toàn tiến nhập vào tiểu huyệt của nàng…

Dĩ Mạt điên cuồng rêи ɾỉ… cuối cùng, Bố Lỗ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tiểu huyệt của nàng, nàng lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn mặc y phục lại cho tử tế, sau đó đánh thức Dĩ Mạt dậy, nàng nằm liệt trên giường, cười quyến rũ nói:

“Tạp chủng, ngươi thật mạnh! Dĩ Mạt dĩ nhiên đạt được hơn mười lần cao trào, nhiều lần đều tựa như muốn hôn mê, cuối cùng ngươi cũng khiến cho ta không tỉnh nổi. Ta chưa từng nghĩ bản thân có thể dung nạp được đại nhục bổng to lớn như thế… ngươi có thể giúp ta mặc y phục được không?”

Bố Lỗ yên lặng mặc lại y phục cho Dĩ Mạt, nhìn bầu trời bên ngoài, hắn nói:

“Bí Nhan Hương có lẽ sắp đưa cơm tới rồi!”

“Ưm, ngươi làm ta cũng đã rất lâu, công tử cho dù uống thuốc cũng không lợi hại được như ngươi. Ta phải đi rồi, sau này ngươi không được kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, được không?”

Dĩ Mạt loạng choạng đứng thẳng dậy, nửa cầu xin nửa u oán nói.

Bố Lỗ cười lúng túng:

“Dĩ Mạt tiểu thư, hình như từ trước đến giờ ta chưa từng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngươi đi? Huống chi lần này ngươi chỉ là nghe theo mệnh lệnh của công tử. Ta nhận được một lần ban ân này đã rất cảm kích, cũng không có bản sự như Tân Cơ Tư ép buộc ngươi a!”

Dĩ Mạt đột nhiên nhào vào ngực của hắn, than thở:

“Ta nói những lời này không phải là muốn cự tuyệt ngươi. Chính bởi vì ta biết ta không thể nào cự tuyệt được ngươi, chỉ cần ngươi hướng ta yêu cầu, ta liền sẽ làm ra chuyện có lỗi với công tử. Cho nên ta cầu ngươi đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta. Nếu mà ngươi muốn ta, ngươi có thể cầu xin công tử, hắn đồng ý, ta cũng rất thích cùng ngươi. Trước đây ta chỉ biết ngươi là tạp chủng, là sự nguyền rủa của tinh linh tộc, không nghĩ muốn tiếp xúc với ngươi… ưm… tạp chủng… nghìn lần, vạn lần đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta!”

Dứt lời, Dĩ Mạt lung lay, lắc lư đi ra ngoài.

Bố Lỗ nhìn bóng lưng của nàng, nghĩ thầm:

“Ta còn sợ sau này ngươi chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta a, chậc, thế mà khiến cho cả giường ta ướt đẫm.”

Dĩ Mạt rời đi không lâu, Bí Nhan Hương đưa cơm tới cho hắn.

Bố Lỗ nhìn tiểu tinh linh chỉ có ba thốn chín lại cực kỳ mỹ lệ này, nhục bổng trong quần âm thầm cương cứng…