Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 8: Tôi Ngủ Nude, Chưa Kịp Mặc Quần Áo

“Tôi ngủ nude, chưa kịp mặc quần áo, kêu dì Hương lên đây cô điên à?!”

Tên này bị điên à? Mới 16 tuổi đầu sao có thể biếи ŧɦái ngủ nude được chứ?! Nhưng bây giờ bệnh của cậu ta còn quan trọng hơn, tôi luống cuống hỏi.

“Thế bây giờ tôi phải làm gì?”

“Lấy.. dùm..”

Luân mệt mỏi chỉ về phía tủ đồ. Tôi hiểu ý chạy lại mở tung cánh cửa ra. Oah, cái tủ khá to, bên trong quần áo được xếp khá ngăn nắp nhưng.. chỉ toàn màu đen.

“Lấy gì giờ?”

“Cô lấy đại đi!”

“Cái tên này sai người quá đáng”

Tôi đành lấy một chiếc áo phông đen cùng với quần short ngắn màu đen chạy lại đưa cho Luân. Nhưng anh ta yếu ớt như này thì sao có thể mặc quần áo được..? Không lẽ.. không lẽ.. tôi mặc.. dùm?

“Cô nghĩ gì vậy? Mặt đỏ hết là sao?”

Tôi giật mình, Luân thì như phát cáu. Anh ta chỉ tay về phía cửa ra vào.

“Cút!”

“Ơ? Tôi đang giúp cậu đấy! Đối xử với tôi thế à?”

“Tránh ra để tôi thay đồ, bộ cô muốn xem à?”

“Nhà vệ sinh sao không vào?!”

“Giờ tôi đứng dậy ở truồng bước vào nhà vệ sinh ha?”

Haiz, sao tôi ngu vậy chứ?! Nhưng giờ nếu bước ra ngoài nhỡ gặp chị Như sao? Dù sao cũng sát bên phòng.

Tôi quay lại nhìn Luân cầu cứu. Anh ta vẫn nằm yên khó chịu, dù bệnh như thái độ láo xược ấy vẫn không mất đi. Thèm đấm cho một cái quá.

“Thôi ha để tôi vào nhà vệ sinh nha?”

“Được không?”

“Hửm?”

Luân không nói nữa, gắng gượng đứng dậy, cái mền từ từ rơi xuống ngang hông. Để tránh thấy thứ không nên thấy, tôi đã ngang nhiên xông vào nhà vệ sinh và đóng cửa ở đó.

Trên đời chưa thấy nhỏ giúp việc nào như tôi. May mà nhà này ai cũng dễ tính nếu không thì tôi đã bị đuổi lâu rồi huhu..

Chờ khá lâu thì vẫn không có động tĩnh. Tôi liều lĩnh bước ra ngoài thì thấy Luân đang nằm vật vã trên đất, quần áo cũng mặc xong xuôi hết rồi. Anh ta hình như đang mệt lắm.

“Luân, cậu sao vậy?!”

“Luân!!!!”

Không xong rồi, cậu ta xỉu luôn rồi. Tôi không chần chừ gì nữa mà xông ra khỏi phòng. Chạy xuống dưới lầu, nhà gì mà rộng quá không biết, tôi chạy rất nhanh, đến khi gặp được dì Hương, tôi thở hổn hển nắm tay dì.

“Dì Hương.. cậu chủ nhỏ, cậu ấy sốt rồi!”

“Cái gì?!”

“Cậu ấy ngất rồi”

Kì lạ thật, ngay cả khi thấy Luân ngã sõng soài trên giường bệnh thì dì Hương cũng không ra vẻ gì hốt hoảng. Tôi cùng dì ấy đặt Luân lên giường ngủ, dặn dò tôi trông chừng Luân để dì mua thuốc.

Hử? Sao bệnh mà không đi bệnh viện nhỉ? Cậu ta có vẻ nặng nề thế ấy. Mặt đỏ bừng, trán liên tục đổ mồ hôi.

Tôi định đứng dậy, đi xuống nhà lấy chút nước cho Luân thì bên ngoài cửa phát ra tiếng nói.

“Lần sau tôi đến nữa nhé?”

“Tuỳ cậu thôi. Chúng ta sớm đã không còn mối quan hệ ấy rồi”

À thì ra chị Như nãy giờ vẫn chưa về. Tôi mở hí cửa ra nhìn. Nghe bảo chia tay rồi mà nhỉ?

“Thôi tôi về nha, yêu cậu, chụt”

Omg, chị Như nhón chân lên hun lên môi của Quân. Anh ấy vẻ mặt không thay đổi như đã quen rồi. Đúng là bad boy nhỉ?

Chị Như vừa đi thì Quân móc điện thoại ra điện cho số nào đó.

“Chị gia sư à, tăng cường kèm em học vào lúc trưa nhé!”

Phut!... hahhahahahah, sao chị Như lại thảm hại vậy ta. Đúng là không nên dính dáng đến Quân làm gì cho mệt.

“Cô đi đi”

“Hửm?”

Bỗng nhiên ở phía sau nói vọng đến. Tôi quay người lại nhìn. Luân đang ngồi dậy, cậu ta vẫn còn mệt lắm nên nói sảng à?

“Cô đi tìm Quân đi, anh ta đang tìm đấy”

“Còn anh thì sao?”

“Tôi muốn được yên tĩnh”

Haiz, vậy là đuổi khéo mình rồi. Tôi cũng đành ra ngoài bởi hết giờ làm. Thu dọn một chút xong rồi về. Vừa ra tới cửa thì tên nào đó đứng trên lầu vọng xuống.

“Bé ơi có cần anh đưa về không?”

“Không cần đâu Quân”

[...]

Thời gian lại trôi đi xíu nữa cũng gần cuối tháng rồi, tôi sắp nghỉ làm rồi. Tháng sau là lên trường, thông thường bây giờ cũng có danh sách lớp rồi, nhưng đợi tựu trường tôi mới xem.

Con Mén dạo này mang thai rồi, không biết của con nào nữa. Nhìn nó vác bụng ành ạch mà thấy thương. Nên tôi cũng chăm kĩ lắm.

“Ê cô”

“Cô? Ai kêu mình vậy?”

Tôi quay lại, haiz là Luân. Hôm nay cậu ta có vẻ vui lắm. Nhìn tôi hớn hở. Trên tay cậu ta là.. con pitbull?! Loại cắn chết người vừa lên báo cách đây không lâu sao?!

“Tặng cô này!”

Luân thả con pitbull xuống, nó nhìn tôi ghê lắm, sau đó xông thẳng về phía tôi đang ẵm con bull trên tay, bỗng chốc chân tôi run rẩy mất đà mà ngã xuống.

Con pitbull điên cuồng xông đến như muốn nghiền nát tôi. Trong phút chốc hoảng loạn tôi đã hét lên..

“Aaaaaaaa”

Bóng người nào đó vụt đến ôm trọn tôi vào lòng.

“Này! Em có điên không hả?! Sao lại cho con chó điên này đến gần Lan như thế?!!!!!”

Tôi bây giờ mới choàng tỉnh lại được, run rẩy nhìn Quân. Anh lay lay tôi hỏi thăm, còn con pitbull thì bị bắt lại. Tôi nhìn Quân.. trái tim bỗng đập mạnh. Khuôn mặt lo lắng đó..

“Em có sao không? Sợ lắm à?”

“Tôi không sao..”

Tôi đẩy Quân ra. Trong tay vẫn là con Bull đang ve vẩy. Hồi nãy làm quá rồi, sao tôi lại sợ con đó chứ? Chắc tại ám ảnh tâm lí khi đọc những gì trên mạng.

“Tôi cứ nghĩ cô ta thích chó nên tặng thôi”

Luân vẫn đứng sừng sững ở đó. Cậu vô hồn nhìn tôi và Quân ôm nhau, tâm trạng vui vẻ lúc nãy giờ lại quay về khi trước.. tôi không nghĩ cậu ta có lòng đến thế. Luân cười khẩy.

“Hai người.. đang quen nhau à?”

“Em không cần biết điều này, em phải xin lỗi Lan ngay lập tức!”

Luân thản nhiên trước thái độ của Quân. Cậu ta móc một xấp tiền từ trong túi ra, ném về phía tôi.

“Từ giờ, cô chính thức bị đuổi việc. Thì ra cũng chỉ là những đứa con gái khác, đến đây để trăng hoa với tên khốn này. Lại còn giả giúp việc, cao cấp thật!”