Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Lục Đình Kiêu lại nói tiếp: "Còn về việc có thai trước khi kết hôn, đúng là có chuyện này thật. "
Vừa nghe thấy vậy, mọi người đều trợn tròn cả mắt, ngay đến Từ Thao cũng cuống cả lên, anh lập tức xông tới chặn lại, kết quả lại bị Lương Phi Tinh kéo về, sau đó thì thầm vào tai anh mấy câu khiến anh sững cả người: "What?"
Lúc này, các fan hâm mộ cùng phóng viên chưa biết rõ sự việc còn đang ngẩn ra...
"Đệch! Ninh Tịch thật sự từng có con trước khi kết hôn à?"
"Sao Lục Đình Kiêu lại phanh phui vụ này ra như thế!"
"Rõ ràng biết Ninh Tịch từng có con trước khi kết hôn mà vẫn ở bên cổ sao?"
...
Lục Đình Kiêu đảo mắt một lượt, tức thì tất cả lại im bặt, cả hiện trường lúc này quay trở lại vẻ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lục Đình Kiêu nói: "Nhưng người sai trong việc này là tôi, khi ấy Tiểu Tịch vẫn chưa bước chân vào giới giải trí, chắc tôi cũng không cần phải giải thích với các vị ở đây đâu nhỉ."
Ôi đệch! Người sai là Lục Đình Kiêu, câu này có ý gì chứ?
Chắc không phải như bọn họ đang nghĩ đấy chứ hả...
Chẳng lẽ vị Tiểu thái tử trong truyền thuyết của Lục gia là...
Lục Đình Kiêu: "Ninh Tịch là mẹ ruột của con trai tôi."
Sau đó anh bỏ lại đám người đang đờ đẫn kia, trực tiếp bế luôn bà xã thân yêu của mình rời đi...
Đứa con trong bụng Ninh Tịch là của tôi.
Tôi với Ninh Tịch đã đăng kí kết hôn được hai năm sáu tháng mười bảy ngày.
Ninh Tịch là mẹ ruột của con trai tôi.
Lục Đình Kiêu xuất hiện còn chưa tới vài phút, vậy mà chỉ trong vài câu ngắn gọn liền khiến cả cái giới giải trí này, công dân của cả cái đất nước này bị oanh tạc một trận.
...
Trong xe.
Ninh Tịch vẫn được Lục Đình Kiêu ôm lấy ngồi ở ghế sau.
Mà anh từ lúc lên xe tới giờ đều không ho he tới một chữ, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ninh Tịch chọt chọt ngón tay vào nhau, ngoan ngoãn nhận sai: "Hu hu hu, anh yêu à, em xin lỗi... thật ra, em tính dành tặng anh một niềm vui bất ngờ cơ..."
Lục Đình Kiêu: "..."
Phải! Đủ bất ngờ đấy! Anh sắp bị cô dọa cho hồn bay phách lạc luôn rồi đây!
"Em..." Ninh Tịch đang định nói thì cơn buồn nôn lại ập tới.
"Lái chậm thôi!" Lục Đình Kiêu cau mày.
Trình Phong đang lái xe phía trước: "..."
Tôi đã lái cái Maybach này thành tốc độ của xe đạp điện rồi đấy Boss ơi...
Thôi vậy, để anh thử tốc độ của xe đạp chân xem sao...
Lục Đình Kiêu vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô, ánh mắt anh lúc này như gặp phải kẻ địch lớn: "Tới bệnh viện!"
Ninh Tịch vội xua tay nói: "Haiz, không cần đâu, đây chỉ là phản ứng nôn nghén bình thường thôi mà, nếu chỉ vì truyện này mà tới bệnh viện vậy chẳng phải muốn bắt em nhập viện luôn sao!"
Lục Đình Kiêu: "Cũng được."
Ninh Tịch: "... anh bình tĩnh lại một chút được không, anh yêu?"
Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi... anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được...
Ninh Tịch nhìn người đàn ông đang căng thẳng quá mức này, bất đắc dĩ nói: "Mình từng có Tiểu Bảo rồi mà, đây đâu phải lần đầu em mang thai đâu, sao anh phải lo lắng thế làm gì!"
Chỉ là lo lắng thôi sao?
Sau khi biết tin cô mang thai từ miệng người khác, anh hận không thể mọc cánh để bay tới bên cô luôn kìa.
Tiếng chuông điện thoại thúc giục vang lên, Lục Đình Kiêu bắt máy: "Không sao ạ, đang ở cạnh con, giờ đang trên đường về ạ, vâng."
"Điện thoại trong nhà ạ?" Ninh Tịch hỏi.
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Về nhà ba mẹ trước đã, ba mẹ đều biết chuyện rồi."
"Ồ..." Không biết tại sao Ninh Tịch bỗng có dự cảm không lành...
Lúc về tới Lục trạch.
Ninh Tịch xuống xe, vừa vào tới cổng nhà đã phải trợn tròn mắt, cô gần như không thể nhận ra đây rốt cuộc là nơi nào nữa.
Từ vườn tới tận cửa đều được trải một lớp thảm mềm dày cộp, cột nhà hay vách tường trước cổng đều được bọc đệm mềm, trên con đường rải đá cách đó không xa, Tiểu Bảo đang chỉ huy từng con robot móc từng viên đá lên sau đó lại phủ đất xuống...
Ninh Tịch nuốt nuốt nước bọt, quay lại nói với Lục Đình Kiêu: "Anh yêu à, em xin lỗi, vừa rồi đã nghĩ oan cho anh rồi."