Tình Yêu Trong Giới Giải Trí

Chương 1181: Chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện được nữa không?

Có thể nói bộ váy này hoàn toàn phát huy phong cách hắc ám cổ điển đến mức cực hạn, hoàn toàn không thể đánh đồng nó với bộ Tín Ngưỡng Hắc Ám trước đó!

E rằng chỉ có Lạc Thần, tác phẩm của sự hợp tác giữa Cung Thượng Trạch và đại sư Tống Căn mới có thể so sánh nổi mà thôi.

"Đẹp quá, chất liệu này… đây là? Móa, đây là kim cương? Còn đây là ngọc? Vân Cẩm!!! Tơ vàng nữa này!!!" Ninh Tịch ngây dại tại chỗ, những chất liệu tạo nên bộ trang phục này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

"Vải sợi tổng hợp cao cấp?" Cung Thượng Trạch vuốt ve Chúng Sinh mà sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Vải sợi tổng hợp cao cấp? Đó là cái gì vậy?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.

"Loại chất liệu này chỉ chuyên dùng để làm quần áo cho phi hành gia thôi đó." Sau một hồi im lặng Cung Thượng Trạch mới lên tiếng giải thích.

"…"

Ninh Tịch không biết phải nói gì, tuy rằng cô không phải là người trong nghề, nhưng biết một chữ "quý" thôi là đủ rồi, thế cho nên liền vội vội vàng vàng dựng bộ y phục đang đổ trên mặt đất lên.

Rồi ngay sau đó không biết Ninh Tịch nghĩ đến cái gì, thoáng chốc ánh mắt đã chuyển về phía Hàn Kiêu, vẻ mặt còn đen hơn đáy nồi, nghiến răng "kèn kẹt, kèn kẹt" nói: "Hàn Kiêu, anh nói thật cho tôi biết, bộ trang phục này có phải anh trộm của History không?!"

History luôn mồm nói rằng hôm nay sẽ công bố "bảo vật trấn điếm", còn mời cả truyền thông tới đưa tin nữa thì làm sao có thể là chuyện bịa được!

Ninh Tịch hoàn toàn có lí do để cho rằng bộ vày này bị Hàn Kiêu đánh cắp rồi mang tới đây. Trộm một bộ quần áo thôi mà, anh ta tuyệt đối là có cái bản lĩnh đó!

"Bộ trang phục này ấy hả? Tôi làm ra đấy."

"Méo tin!" Ninh Tịch căn bản không thèm tin.

"Tín Ngưỡng Hắc Ám cũng là của tôi, còn bộ này tên là Chúng sinh." Hàn Kiêu nói.

Ninh Tịch bóp trán, vẻ mặt bất lực: "Đại hiệp à… chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện được nữa không đây?"

"Nếu như Tắc Linh bị trộm mất một bộ trang phục như thế này, cô có báo cảnh sát không?" Hàn Kiêu híp mắt lại, nhếch môi lên hỏi.

"Phí lời, đương nhiên là báo cảnh sát rồi…"

"Ơ, thế thì chẳng lẽ History còn ngốc hơn cả cô à? Đến cô còn biết báo cảnh sát, lẽ nào History lại im lặng sao, thậm chí còn bị báo giới chỉ trích là lừa đảo, cũng không hé răng phản kháng à?" Hàn Kiêu cười một cách đầy ý vị.

Ninh Tịch nghẹn họng gần chết không nói được gì: "Đệt… anh bảo ai ngu!!!"

"Sếp, nếu như History quả thật bị trộm mất bộ trang phục như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ không im lặng đâu, chắc chắn sẽ toang toác ra với cánh truyền thông cho mà xem. Giá trị của bộ y phục này… thực sự là cao quá." Cung Thượng Trạch lập tức nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hàn Kiêu cũng có chút thay đổi.

Bên này đang nói chuyện, đột nhiên điện thoại của Hàn Kiêu vang lên, là Đới Uy gọi đến.

Hàn Kiêu tiếp điện thoại và để luôn chế độ loa ngoài lên.

"Hàn Kiêu, anh đi đâu vậy, hôm nay là ngày công bố Chúng Sinh, bây giờ giới truyền thông cũng đã đến trụ sở của History rồi, kết quả là lại chẳng thấy anh đâu, Chúng Sinh cũng chẳng thấy đâu nữa..."

Trong tình hình nguy cấp như thế, giọng nói của Đới Uy vẫn rất mềm mỏng, hoàn toàn chẳng có chút tức giận nào cả. Thực tế thì gã ta cũng muốn gào lên với Hàn Kiêu lắm chứ, nhưng đáng tiếc là gã ta không có cái gan đó.

"Liên quan gì đến tôi?" Hàn Kiêu hỏi ngược lại.

"Hàn Kiêu… Chúng Sinh không phải là "bảo bối trấn điếm" mà anh thiết kế cho History sao?" Đới Uy yếu ớt hỏi, tuy rằng giọng nói yếu xìu nhưng vẫn đủ để Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch nghe thấy rõ ràng.

"Cái tai nào của cậu nghe rằng tôi nói thế." Giọng của Hàn Kiêu lạnh dần.

"Không, không, không…ha ha, là bà chủ của chúng tôi đã hiểu nhầm rồi, hiều nhầm rồi…"

"Chúng Sinh là tác phẩm của tôi, tôi muốn làm gì với nó là quyền của tôi. Ý của tôi, cậu có hiểu không?"