Thấy sắc mặt ngày càng kém của Ninh Tịch, thậm chí còn mơ hồ có dáng vẻ mất khống chế như ở lúc kho hàng thì Trang Khả Nhi vội vàng kéo tay cô trấn an: "Tiểu Tịch, không có gì đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi mà!"
Nhưng mà kể cả nói như vậy thì sắc mặt Ninh Tịch cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Cái này mà gọi là chỉ vài vết thương ngoài da thôi sao?
Đối với bất cứ một cô gái nào thì những chuyện thế này đều sẽ để lại trong lòng họ một bóng ma cực kì lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường thế thì sao có thể nói là vết thương ngoài da!
Huống chi Trang Khả Nhi chỉ là một cô gái ngây thơ không rành thế sự được bao bọc từ nhỏ, trước giờ cô ấy chưa bị khuất nhục hay gặp phải những chuyện đáng sợ như thế này.
May mà mấy tên kia chưa kịp làm gì, nếu không một tên Ninh Tịch cũng không tha, ngay cả Trang Vinh Quang cô cũng gϊếŧ luôn!
Ninh Tịch hít sâu một hơi rồi thu hồi luồng khí âm trầm quanh người mình lại, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Trang Khả Nhi: "Sẽ hơi đau chút đó, cậu cố chịu nhé."
Trang Khả Nhi rất sợ Ninh Tịch lại mất khống chế lần nữa cho nên có đau cũng không dám kêu, cô chỉ lặp đi lặp lại những câu an ủi: "Không có gì đâu mà, cũng không đau lắm đâu..."
Trong góc, Trang Vinh Quang bần thần nhìn những vết xanh tím trên người Trang Khả Nhi. Còn trong đầu cậu ta lúc này đang điên cuồng lật lại những hình ảnh khi Trang Khả Nhi bị những người đó nhục nhã mà cậu ta lại chẳng thể động nổi một ngón tay...
Đám mây đen quanh thân cậu ta càng ngày càng dày đặc và nặng nề. Cuối cùng, dường như cậu ta đã nhẫn nhịn đến mức cực hạn...
Nắm đấm của Trang Vinh Quang siết chặt lại, sống lưng bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trong phòng khách im ắng bỗng vang lên tiếng khóc của một cậu thiếu niên, dần dần thanh âm càng ngày càng lớn...
Nghe được tiếng khóc nức nở sau lưng thì Ninh Tịch ngừng động tác bôi thuốc lại, cô xoay người nhìn cậu thiếu niên cả người dính máu đang dần mất khống chế...
Nói thật, lúc ở kho hàng thì người mà Ninh Tịch muốn gϊếŧ nhất chính là Trang Vinh Quang. Sở dĩ cô chưa hề nhìn cậu ta hay nói bất cứ một câu nào cũng chỉ vì sợ bản thân mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì đó.
Lấy tính cách của Ninh Tịch thì tên khốn nạn như vậy giữ lại cũng chỉ tổ lãng phí oxi mà thôi!
Ninh Tịch nhanh chóng xử lý vết thương cuối cùng trên người Trang Khả Nhi rồi mới dùng khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về phía Trang Vinh Quang: "Trang Vinh Quang, cậu muốn tự do, muốn phóng khoáng không gì trói buộc, không muốn bị bất kỳ ai quản lý cuộc sống của mình đúng không? Đã vậy tôi nói cho cậu biết, cậu đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi! Cậu có quyền được lựa chọn cuộc đời mà cậu muốn sống! Bất kể là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đua xe hay bài bạc cũng chẳng sao, đó là quyền tự do của cậu! Cho dù là cha mẹ của cậu cũng không có quyền can thiệp vào tương lại của cậu! Cậu thích là gì thì làm cái đó!"
Nói tới đây thì ánh mắt Ninh Tịch bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng mà tiền đề của tất cả mọi thứ chính là tên khốn nhà cậu phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả của cái mà cậu chọn, đừng có mà liên lụy đến người thân! Nếu không thì cmn đừng có mà cả ngày cứ sủa không cho ai nhúng tay vào đời mình! Để một cô gái yếu đuối tay trói gà còn không chặt giữa đêm hôm khuya khoắt cầm năm trăm vạn chạy tới cái nơi nguy hiểm như vậy chuộc thân cho cậu! Cậu đặt tay lên ngực mà tự hỏi mình xem cậu có đáng là một thằng đàn ông hay không?"
Trang Vinh Quang nghẹn ngào đầy nước mắt đi đến cạnh Trang Khả Nhi rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống, tát thật mạnh lên mặt mình: "Chị... Em xin lỗi... Em thật sự xin lỗi..."