"Em sai rồi!!!" Ninh Tịch quyết định nhận sai trước.
Lúc này, mọi người ở bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Anh Kiêu, anh đừng dữ với Ninh Tịch như vậy, vì cứu Hân Nghiên mà suýt nữa cô ấy bị ngã xuống vách núi đấy!"
"Đúng đấy đúng đấy! Chắc chắn Ninh Tịch cũng sợ chết khϊếp rồi, anh nên an ủi cô ấy mới phải chứ!" Mọi người bắt đầu hùa vào nói đỡ cho Ninh Tịch.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu như sắp nổi bão: "..."
Suýt nữa thì rơi xuống vách núi...
Anh mới chỉ xa cô có vỏn vẹn năm phút ngắn ngủi thôi mà!
Anh sai rồi, thật sự sai rồi...
Đừng nói năm phút, kể cả năm giây cũng không nên để cô rời khỏi tầm mắt của anh như vậy!
Mãi tới khi Ninh Tịch thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, mọi người mới phát hiện phía sau Lục Đình Kiêu còn một người nữa, chính là Quan Tử Dao.
"Tử Dao, cô chạy đi đâu vậy! Có biết tất cả chúng tôi lo cho cô lắm không?"
"Không nói tiếng nào xong mất tích, điện thoại thì không gọi được, mọi người tìm cô cả buổi sáng đấy, Hân Nghiên suýt chút nữa còn gặp nguy hiểm nữa!
"Tử Dao, lần này cô đúng là hơi vô trách nhiệm rồi đấy!"
...
Quan Tử Dao hoàn toàn không ngờ sau khi tới đây lại thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đang đỡ lời cho Ninh Tịch, mọi người đều đang trách cứ cô ta...
Cô ta cố gắng không tỏ thái độ, thành khẩn xin lỗi mọi người: "Xin lỗi, chỉ là tâm trạng tôi không tốt nên muốn đi lòng vòng chút thôi, điện thoại thì hết pin, thật sự rất xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi!"
Nhưng mọi người không những không đồng tình mà ngược lại không ít người còn tỏ ra chán ghét với bộ dạng này của Quan Tử Dao, mấy người bạn ban nãy còn nói đỡ cho cô ta giờ cũng không lên tiếng nữa.
Thậm chí có người còn nhanh trí bắt đầu thầm nghĩ, tại sao tất cả bọn họ tìm khắp nơi đều không tìm được cô ta mà Lục Đình Kiêu lại tìm được?
Là trùng hợp hay cố ý đây?
Lúc đầu mọi người còn có chút đồng cảm với cô ta, giờ nghĩ tới chuyện nguy hiểm ban nãy, mọi người lại thấy bất bình thay cho Ninh Tịch.
Một người luôn nhớ thương tới bạn trai của người khác, còn tự xem mình là kẻ bị hại, lợi dụng sự quan tâm của bạn bè đứng về phía cô ta chĩa mũi nhọn vào Ninh Tịch, nhưng lại không thèm nghĩ tới việc bạn bè lo lắng cho mình mà chơi trò mất tích. Trong khi người còn lại trong tình huống gấp rút theo bản năng cứu một người luôn đối địch với mình, rơi xuống vực rồi còn dũng cảm tự trèo lên...
Mãi tới lúc này, mọi người mới hơi hiểu về con người Ninh Tịch, cô không phải là một con thỏ yếu đuối, mà chỉ khi ở trước mặt Lục Đình Kiêu mới tỏ ra như vậy.
Cũng như Lục Đình Kiêu, chỉ khi đối diện với cô anh mới lộ ra dáng vẻ dịu dàng của mình.
Sau khi Ninh Tịch trèo lên không hề nhắc tới chuyện Lục Hân Nghiên đẩy cô, Lục Hân Nghiên vì chột dạ nên cũng không dám nói nhiều, chứ càng đừng nhắc tới chuyện muốn giải vây cho Quan Tử Dao.
Nếu không phải tự dưng không thấy Quan Tử Dao đâu, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy...
May mà ban nãy Ninh Tịch kéo cô lại, nếu không cô thật sự đã chết rồi!
Vừa nghĩ tới đây, cô ta nghĩ mà sợ phát run cả người!
"Lục Đình Kiêu, xin lỗi." Mạc Lăng Thiên sắc mắt u ám đi tới bên cạnh Lục Đình Kiêu, cố đè giọng nói.
Ngoài câu này ra, anh ta không biết nên nói gì nữa, trong lòng vừa áy náy vừa tự trách.
Ban nãy vì chuyện Quan Tử Dao mất tích mà suýt chút nữa thì anh ta đã giận cá chém thớt lên Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
May mà Ninh Tịch không sao, nếu không, cả đời này anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp Lục Đình Kiêu nữa, dù sao cũng chính là anh ta đã khăng khăng gọi Lục Đình Kiêu tới, còn dùng chiêu tuyệt giao ra để uy hϊếp nữa.
...