huynh, Tam sư tỷ, rất rất luyến tiếc
Tuy rằng cô rất luyến tiếc Đại sư những huynh đệ đó...
Nhưng mà, cô đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một người khách qua đường, sau cùng thì vẫn phải quay lại quỹ đạo của chính mình mà thôi...
"Xin lỗi Đại sư huynh, có lẽ huynh cũng biết tình trạng hiện tại của muội bây giờ, muội không thể quay về với cuộc sống đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đó nữa rồi. Mà, điều quan trọng nhất nữa là, trong tổ chức thật cmn quá là ít các cô bé đáng yêu! Muội đã muốn phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần rồi đấy được chưa? Vì phúc lợi của nhân viên, tuyển thêm vài cô bé nữa thì chết à?" Nói đến câu cuối cùng Ninh Tịch quả thật đã tức điên lên rồi.
Đường Lãng: "..." Đường Dạ: "..."
Mấy tên đàn ông như bọn họ còn chưa oán hận gì thì thôi, thể mà cô đã lòng đầy căm phân là thể nào?
Đừng có bảo với bọn họ, nguyên nhân cô rời khỏi tổ chức là vì cái này đấy nhé?
Nhắc lại mới nhớ, ban đầu quả thực cô đã vì chuyện này mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần với Satan, lần nào cùng bị cự tuyệt một cách vô tình. Sau rồi, cô bé đáng yêu ngoan ngoãn duy nhất Annie cũng là do Ninh Tịch "tiền trảm hậu tấu" cứu lại rồi đưa về tổ chức, sau khi mang về rồi thì tí nữa bị Satan trực tiếp quẳng ra ngoài, hai người lại cãi thêm một trận rất to nữa.
Đường Dạ bóp trán, quay sang hỏi Đường Lãng: "Còn cậu thì sao?"
Vẻ mặt của Đường Lãng vẫn bất cần đời như thế, nhưng lần này ánh mắt lại cương quyết chưa từng thấy: "Tuyệt đối không có khả năng này."
Đường Dạ đeo kính lên: "Tôi biết rồi."
Nhưng ngay sau đó lại ngước lên nhìn về phía Đường Lãng một lần nữa: "Người đến lần tới, sẽ không phải là tôi nữa đâu."
Có nghĩa là ngoại trừ anh ấy ra thì sẽ vẫn còn có người khác đên tìm Đường Lãng.
Ninh Tịch chỉ là "lính nhảy dù" lại vẫn chưa từng chính thức bái sư. Với lại, thứ mà cô am hiểu nhất vẫn là súng ống, võ công gì gì đó thì hoàn toàn là một đứa gà mờ, nhưng Đường Lãng thì khác, anh ta từ nhỏ đã bái nhập sư môn, phản bội sư môn thì sẽ bị thanh lý môn hộ.
Đường Lãng nghe thể liền nhướng đôi mắt đào hoa lên: "Ngoài em ra, thì tôi còn sợ ai nữa đây?"
Đường Dạ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt sắc bén: "Nếu như sư phụ đích thân đến thì sao? Giữ cái mạng quan trọng hơn, đừng có cợt nhả nữa!"
Với tư chất của Đường Lãng, chỉ cần anh ta muốn, đừng nói vượt qua Đường Dạ, cho dù muốn vượt qua Sư phụ chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đến cuối cùng, Đường Dạ vẫn không tiếp tục truy hỏi tại sao Đường Lãng lại phản bội, anh ta sợ cái lý do đó ngay đến anh ta cũng không có cách nào thừa nhận.
Đường Lãng giơ bàn tay đặt lên trán, làm một động tác tuân lệnh: "Đương nhiên rồi, phải giữ cái mạng này để "đánh" với em chứ! Ngoài anh ra, ai có thể thỏa mãn được em đây!"
Ninh Tịch: "..."
Ninh Tịch còn đang lo lắng thì kết quả là đùng một cái, bị nhét một mồm thức ăn cho chó, đau đến mức không muốn sống nữa chống tay đỡ tường: "Hai người... đủ lắm rồi đấy nghe!"
Đường Lãng ngay lập tức ngửa mặt lên trời cười to: "Báo ứng đấy, báo ứng đấy! Ông đây nhìn cô và Lục Đình Kiêu sắp mù mắt đến nơi rồi đẩy, biết không?"
"Huynh đang ghen tị thì có! Ghen tị muội đã thoát kiếp FA! Huynh là đồ cẩu độc thân vạn năm!"
Đệt! Ai là cẩu độc thân hả? Anh đây vẫn còn Tiểu Dạ Dạ đấy nhé!
Ánh mắt của Đường Dạ hơi tối lại nhìn hai người cãi nhau: "Tôi đi đây."
Ninh Tịch: "C! Nhanh thế sao! Cũng không biết lần tới gặp nhau là bao giờ đây..."
"Sẽ gặp lại nhau nhanh thôi." Đường Dạ nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đó liền quay người di mât.
Nhìn theo bóng lưng đơn độc càng lúc càng xa của Đại sư huynh, trong lòng Ninh Tịch bỗng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy kì quái: "Sẽ gặp lại nhanh thôi... ý của Đại sư huynh là gì vậy?"
Đường Lãng liếc cô một cái: "Lần này Đường Dạ về nước không phải là ngẫu nhiên đâu, e rằng bọn họ đã bắt đầu di dời về trong nước rồi."
Thoáng cái vẻ mặt của Ninh Tịch đã thay đổi: "Cái gì... ý của huynh là bao gồm cả Satan á? Anh ta mà cũng về nước à? Không phải thế chứ?"
Đường Lãng nhún vai: "Sự thật bày trước mắt kìa."
Ninh Tịch: "... bây giờ muội bắt đầu luyện võ tử tế liệu có còn kịp không?"