"Tiểu Tịch, cảm ơn! Cảm ơn cậu! Mình thật sự thích cậu quá quá quá quá đi mất!" Trang Khả Nhi quay lại ôm chầm lấy cô.
Không có chuyện gì khiến con người ta vui hơn việc được một cô gái đáng yêu như vậy tặng cho một cái ôm cả, Ninh Tịch mỉm cười nói: "Mình cũng thích cậu!"
Lúc này, một ánh sáng xe ô tô rọi tới, sau đó một chiếc Maybach từ từ đỗ lại bên cạnh hai người.
Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống...
Ngay sau đó, một thân ảnh lạnh lẽo bỗng xuất hiện trước mắt hai người.
Ninh Tịch trông thấy thế suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn giữa đường.
Tại sao! Tại sao! Tại sao lần nào làm chuyện xấu cũng bị Đại ma vương tóm được, mệt tim quá đi mất thôi!
Ninh Tịch vội buông Trang Khả Nhi ra: "Lục Đình Kiêu ~ Sao anh lại tới đây?"
Lục Đình Kiêu sầm mặt: "Đón em."
Ninh Tịch bỗng nhớ tới lời tối qua Lục Đình Kiêu nói với cô, gặp thì được nhưng không được phép vượt quá giới hạn...
Giờ thì hay rồi, lại tự vả vào mặt mình rồi.
"Mình vốn định tiễn cậu về nhà cơ..." Trang Khả Nhi thấy Lục Đình Kiêu, rõ ràng có chút mất hứng.
Cô cảm thấy Lục Đình Kiêu chẳng xứng với Ninh Tịch chút nào, vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, cứ như hòn đá vậy, đã thế cả ngày chỉ biết trưng ra vẻ mặt dọa người, Tiểu Tịch thật đáng thương quá!
Chắc không phải Ninh Tịch bị cưỡng ép đấy chứ...
Trang Khả Nhi càng nghĩ càng lo, cô tránh Lục Đình Kiêu ra, kéo kéo Ninh Tịch sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tịch, cậu đừng sợ anh ta, nếu anh ta ức hϊếp cậu, cậu phải nói cho mình biết. Không được để bản thân miễn cưỡng chịu ấm ức nghe chứ! Tuy mình không có cách gì cả, nhưng mình có thể bảo ba mình và ông nội giúp!"
Ninh Tịch cảm kích nhìn Trang Khả Nhi, sau đó cô ngoảnh lại nhìn Đại ma vương, thấy anh đang trừng mắt nhìn cô và Trang Khả Nhi thì thầm to nhỏ, mặt đơ sợ phát khϊếp.
Phụt, Trang Khả Nhi thấy anh như vậy bảo sao không nghi ngờ cô sẽ bị ức hϊếp chứ…
Nhưng thật ra thì, từ đầu đến giờ anh đều dung túng và chiều cô đấy thôi, thậm chí còn đến mức mất hết cả nguyên tắc nữa.
"Khả Nhi, cảm ơn cậu nhưng cậu đừng lo, anh ấy sẽ không ức hϊếp mình đâu. Hơn nữa, mình rất yêu anh ấy, không tủi thân hay miễn cưỡng gì hết... Là cam tâm tình nguyện."
Có vẻ như Lục Đình Kiêu nghe thấy những lời này rồi, bởi vì vẻ mặt đang khó chịu kia bỗng dại ra.
Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên anh nghe thấy chính miệng Ninh Tịch nói ra những lời này...
Cô nói, cô yêu anh...
Hạnh phúc đến thật bất ngờ...
Lúc đầu Trang Khả Nhi không thể hiểu nổi, cảm thấy Lục Đình Kiêu chẳng hợp với Ninh Tịch chút nào.
Nhưng vào lúc này, thấy vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn của Ninh Tịch lúc nói chuyện với cô, và khi cô ấy nhìn phía Lục Đình Kiêu, sự ấm áp trong đáy mắt của cô ấy khiến cô tin hai người thật sự yêu nhau.
"Mình đi đây, lần sau lại ra ngoài chơi nhé, cậu nhớ lái xe chậm thôi đấy." Ninh Tịch tạm biệt Trang Khả Nhi.
Trang Khả Nhi quyến luyến vẫy tay: "Ừm, được, ối..."
Đang nói dở, chiếc túi đựng gấu bông của Trang Khả Nhi bỗng bị rách, thú bông trong túi lăn hết xuống đất.
Ninh Tịch và Trang Khả Nhi vội cúi xuống nhặt.
Lục Đình Kiêu cúi người, nhặt lên một con thỏ: "Mấy cái này... là gì thế?"
Trang Khả Nhi ôm trong lòng một đống thú bông vừa nhặt lên, tỏ ra tự hào nói: "Là thú bông Ninh Tịch gắp cho tôi đấy! Ninh Tịch lợi hại lắm, gắp liền tù tì được 12 con luôn!"
"Con này không được." Lục Đình Kiêu nói rồi cầm luôn con thỏ kia không trả lại.
Trang Khả Nhi tức giận nhảy tanh tách lên: "Này! Đó là của tôi!"
Lục Đình Kiêu thờ ơ miết chặt con thỏ: "Của tôi."
Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu, đỡ trán, Đại ma vương à, anh còn ấu trĩ hơn được nữa không...