Hoàng hôn buông xuống, tòa nhà đã đóng cửa lâu năm nay lại mở rộng cửa lớn, đón khách quý từ khắp thành phố lẫn phương xa, các quan khách lục tục tiến vào chỗ ở xa hoa của chủ nhân nơi này.
Tất cả quan khách trước khi vào cửa đều phải bước qua máy dò kim loại, phái nữ còn phải bỏ hết trang sức ra, không được mang bất cứ đồ kim loại nào vào.
Trong tòa nhà dần dần náo nhiệt hẳn lên, những chiếc xe càng lúc càng xa hoa đỗ trước cửa.
Với tư cách nhân vật nổi tiếng nhất Đế Đô mở tiệc, các phóng viên cũng đã theo dõi từ lâu. Nhưng nhà họ Lục xưa nay luôn khiêm tốn, yến hội lần này cũng không hoan nghênh người ngoài. Thế nên, cũng chẳng ai dám mạo hiểm cả.
"Lục lão đệ, sinh nhật vui vẻ!" Quan Thụy tươi cười chúc mừng, bên cạnh ngoài Quan Tử Dao ra còn có một thiếu niên nữa đi cùng.
"Khách khí khách khí quá, mau vào đi! Vị này là…" Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đều hồ nghi nhìn về cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi bên cạnh Quan Thụy, tướng mạo đứng đắn nhưng có vẻ hơi kiêu ngạo.
"Đây là cháu của tôi, Quan Trí Thần!" Quan Thụy giới thiệu.
Nhan Như Ý liền ra vẻ đã hiểu: "À, thì ra là Trí Thần! Năm đó gặp cháu vẫn còn bé tí, chỉ chớp mắt đã lớn thế này rồi! Bà không nhận ra được! Bây giờ chắc đã học cấp hai rồi nhỉ?"
"Dì, thằng bé đã học cấp ba rồi ạ, có nhảy lớp ạ." Quan Tử Dao đáp lời.
"Ồ, giỏi quá, Tiểu Thần tuấn tú lịch sự như thế này lớn lên chắc chắn còn hơn cả bố nó nữa nhỉ!"
Quan Thụy nhìn cháu trai, vẻ mặt tự hào nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nó vẫn còn kém cỏi lắm!"
...
Vừa vào sảnh, Quan Tử Dao đã nhìn một vòng, sau đó làm như tùy ý hỏi: "Dì Lục, sao không thấy Tiểu Bảo thế ạ?"
"À, Tiểu Bảo ấy à, thằng bé đang ở trong phòng, nhiều người sợ nó không quen, đợi lát nữa mới dẫn nó ra." Nói đến cháu trai, giọng điệu của Nhan Như Ý trở nên rất từ ái.
Quan Tử Dao nghe vậy bèn kéo tay Nhan Như Ý, ân cần nói: "Dì à, tình hình của Tiểu Bảo… con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
"Việc này…" Nhan Như Ý có hơi do dự.
"Nếu không, để lâu dài thế này cũng không phải cách! Trí Thần nhà cháu năm tuổi đã theo cháu và anh cháu tới công ty họp rồi, chẳng hề luống cuống chút nào…" Quan Tử Dao nói tiếp.
Cô ta biết rõ điểm mấu chốt của nhà họ Lục không phải Nhan Như Ý, thậm chí cũng không phải Lục Sùng Sơn mà là đứa con trai không rõ lai lịch kia của Lục Đình Kiêu, Tiểu Bảo…
Đứa con trai độc nhất của Lục Đình Kiêu, cháu trai duy nhất của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý.
Bởi vì trước mắt Lục Sùng Sơn chỉ có một đứa cháu trai này, thế nên bọn họ xem trọng đứa trẻ này hơn ai hết.
Vì thế, lúc cô ta ở nước ngoài đã cố ý học tâm lý học một thời gian ngắn về chứng bệnh tự kỉ này.
Nhan Như Ý nghe vậy thì chẳng hiểu sao, trong lòng lại hơi có chút gì đó không thoải mái.
Chứng bệnh tử kỉ kia là chỉ những đứa bé ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Tiểu Bảo của họ chỉ là đứa trẻ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hướng nội hơn trẻ con bình thường thôi, nào có phải tự kỉ đâu? Ngay cả Tần Mộc Phong cũng đã nói rằng Tiểu Bảo không thuộc phạm trù bệnh tự kỉ, cùng lắm cũng chỉ là có chướng ngại sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.
Huống chi từ khi cái cô Ninh Tịch kia xuất hiện, tình hình của Tiểu Bảo cũng đã tốt hơn bao nhiêu rồi, biết cười, lại còn biết làm nũng, còn... còn... biết mở miệng nói chuyện…