Trong bóng đêm âm trầm không có ánh trăng chỉ có vài ba chấm sáng từ những ngôi sao treo trên bóng đêm đen như mực.
Trong khung cửa sổ đã tắt đèn không có một tia sáng kia, tầm mắt chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng hình.
Sống lưng người đàn ông cứng ngắc hơi cúi xuống, một bàn tay đang đặt bên hông của cô gái đang quỳ trên giường, hai cánh tay cô đang vòng qua cổ anh, cần cổ hơi ngẩng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp...
Nếu như nói những tin dữ của Lục Cảnh Lễ vừa rồi khiến cả thế giới của anh tàn thành mây khói, thì hiện tại, đại khái là mình là ai Lục Đình Kiêu cũng không biết.
Quá bình tĩnh.
Đối phương giống như là bị sét đánh trúng không nhúc nhích gì.
Điều này khiến Ninh Tịch hơi hoảng, đây là tình huống gì chứ hả?
Bất kể là tốt hay xấu cũng phải cho chút phản ứng chứ hả?
Còn hại cô chuẩn bị lâu như vậy, lại tốn bao nhiêu tế bào não mới nghĩ ra được...
Giọng điệu Ninh Tịch khó tránh khỏi có chút tủi thân: "Này, Lục Đình Kiêu, em đang tỏ tình với anh đấy, anh có thể cho chút phản ứng được không? Cứ cho là từ chối..."
Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng có chút phản ứng nhưng mà cơ thể vẫn cứng nhắc như pho tượng, chỉ có hơi thở ấm áp phả tới cho thấy anh đang nói chuyện: "Em vừa mới.... nói cái gì?"
"Em nói em đang tỏ tình với anh!"
"Với... tôi?"
"Không phải anh thì là ai?"
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi xong rồi lại chìm vào im lặng.
Cho đến khi trong gian phòng vang lên một tiếng "hắt xì" nhỏ như muỗi kêu, cái tình huống này mới bị phá vỡ.
Hiện giờ đã là mùa đông, kể cả trong phòng có mở lò sưởi nhưng không mặc gì như thế vẫn sẽ bị lạnh.
Một giây kế tiếp, thân thể Lục Đình Kiêu đã phản ứng trước đầu óc, nhanh chóng nhặt cái chăn bên cạnh lên bọc cô lại kín mít: "Thật là! Em ngại bệnh của mình vẫn chưa nặng sao?"
Ninh Tịch bị mắng thì rụt cổ lại, hít mũi một cái nhỏ giọng nói: "Chẳng lãng mạn gì cả... hại em nghĩ muốn nổ cả đầu, thậm chí còn chạy đi khắp nơi tìm người giúp đỡ mới nghĩ ra được cách này, muốn cho anh có một lời tỏ tình khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên! Hắt xì..."
"Mặc quần áo vào! Quần áo của em đâu?" Lục Đình Kiêu cảm giác mình sắp phát điên rồi.
"Không mặc, anh còn chưa trả lời em mà!" Ninh Tịch nhất định không nghe theo.
Quần áo của cô vẫn ở trong chăn. Bởi vì lúc nãy thời gian quá eo hẹp cho nên Ninh Tịch chỉ có thể chui vào chăn mà "cởϊ áσ tháo thắt lưng" thôi.
Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt trở nên khó diễn tả bằng lời: "Em còn cần tôi trả lời sao?"
Mắt Ninh Tịch sáng rực lên, sau đó tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh có bất ngờ không, có khó quên không? Em cảm thấy cách tỏ tình này quá tầm thường, vẫn chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Đều do tên Lục Cảnh Lễ lắm mồm kia! Vốn là em định chuẩn bị thêm vài thứ nữa, ít nhất đến mai mới nói với anh kết quả thấy anh hiểu lầm, lại sợ anh nghĩ linh tinh nên mới đổi thành như bây giờ. Làm em vội vội vàng vàng!"
Nghe cô lầm bầm, Lục Đình Kiêu thực sự không biết nên nói cái gì.
Ngón tay thon dài bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng nắm tay cô đặt lên nơi trái tim mình, giọng nói khàn khàn như âm hồn mới chui lên từ địa ngục trở về nhân gian: "Không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Tim của tôi... cũng sắp ngưng đập vì em rồi, em còn muốn thế nào nữa?"
"Hửm... nghiêm trọng thế sao?" Ninh Tịch chớp mắt một cái.
Cô chỉ sợ không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không đủ đặc biệt... nhưng không nghĩ tới rằng mình sẽ quá tay...