Tình Yêu Trong Giới Giải Trí

Chương 209: Cái gọi là lấy thân báo đáp

Giang Mục Dã thấy dáng vẻ này của cô, không được tự nhiên hỏi: "Sao lại mệt như vậy? Buổi họp báo chẳng phải rất thuận lợi sao?" --- Tất cả đã được người nào đó thu xếp thỏa đáng...

"Còn không phải do ông hại chắc! Phát mệt!" Ninh Tịch cáu kỉnh ngồi bật dậy quắc mắt nhìn anh ta: "Tôi hỏi này, ngày hôm đó... hôm đó Lục Đình Kiêu... thật sự... đã hôn tôi sao?"

Giang Mục Dã cạn sạch rượu: "Nếu tôi lừa bà, tôi sẽ đi đốt hết đống trang bị của tôi, từ đêm nay trở đi sẽ không bao giờ chơi game nữa!"

Ninh Tịch gật đầu: "Được, tôi tin ông." --- Thề thế này đủ độc rồi.

Giang Mục Dã rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng mắng: "Bà tự mình đếm xem tôi đã nhắc nhở bà bao nhiêu lần rồi mà bà có chịu nghe đâu! Chúng ta quen nhau bao lâu? Bà quen Lục Đình Kiêu bao lâu? Mà bà lại thà tin anh ta chứ cũng không chịu tin tôi là sao hả?"

Nhìn dáng vẻ bị tổn thương sâu sắc của Giang Mục Dã, Ninh Tịch thở dài nói: "Trên thực tế, từ lần đầu tiên tôi gặp Lục Đình Kiêu, anh ấy đã từng nói với tôi…"

"Nói gì?" Giang Mục Dã nheo mắt lại.

Ninh Tịch nhún vai: "Nói muốn lấy tôi."

"Phụt... khụ khụ khụ... bà nói gì cơ?" Giang Mục Dã ho sù sụ, suýt nữa thì bị sặc rượu chết.

Ninh Tịch vỗ mạnh lên lưng anh ta: "Khi ấy phản ứng của tôi còn kinh khủng hơn ông cơ!"

"Sau đó thì sao?" Giang Mục Dã vội vàng truy hỏi.

"Sau đó tất nhiên là tôi phải hỏi tại sao anh ấy lại muốn lấy tôi rồi!"

"Vậy anh ta nói sao?"

"Anh ấy nói vì tôi đã cứu Tiểu Bảo nên muốn lấy thân báo đáp!"

"Đệch mẹ! Thế bà trả lời thế nào?"

"Tôi nói tôi cứu Tiểu Bảo nhưng Tiểu Bảo cũng đã cứu tôi, coi như huề không cần báo đáp, sau đó đánh bài chuồn chứ sao!"

Giang Mục Dã đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng: "Tôi thật muốn bóp chết bà, Lục Đình Kiêu ngay từ đầu đã có ý quấy rối bà, hơn nữa còn nói trắng ra như thế, vậy mà bà vẫn cứ đâm đầu vào là sao?"

Ninh Tịch cau mày: "Xin ông đấy, ông có cưỡng lại được một Tiểu Bảo đáng yêu dễ thương như vậy không? Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Lục Đình Kiêu vì Tiểu Bảo nên mới nói muốn lấy tôi đấy nhé? Sau đó tôi từ chối, anh ấy cũng không cưỡng ép tôi, thì ông bảo tôi còn làm gì được nữa?"

"Tại sao lại vì Tiểu Bảo! Giả dối! Còn bà nữa, đúng là lợn mà!" Giang Mục Dã cuối cùng cũng không lòng vòng nữa mà nói thẳng: "Tôi nói bà nghe này, anh hùng cứu mỹ nhân cũng phân ra loại này loại kia đấy nhé! Một là mỹ nữ chẳng có ý gì với anh hùng nhưng vì để đền ơn cứu mạng cô ta sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho anh ta. Hai là… Ninh Tiểu Tịch bà nói cho tôi biết, mỹ nữ sẽ nói như thế nào khi cô ta có ý với anh hùng?"

"Hửm..." Ninh Tịch xoa cằm: "Mỹ nữ sẽ nói, tiểu nữ nguyện lấy thân mình báo đáp?"

"SO, giờ thì bà đã hiểu ý của bốn chữ "lấy thân báo đáp" là gì chưa?! Chính là anh ta thích bà, để ý tới bà, có ý với bà đấy! Hiểu chưa?" Giang Mục Dã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gào vào tai cô.

Ninh Tịch ngoáy ngoáy tai: "Nói cũng có lý lắm..."

Giang Mục Dã: "Đấy chính là chân lý!"

Ninh Tịch vỗ mông đứng dậy ấn vai Giang Mục Dã ý bảo anh ta bình tĩnh ngồi xuống sofa sau đó mới chậm rãi nói: "Được, nếu ông đã hỏi tôi, tôi cũng hỏi ông một vấn đề!"

Giang Mục Dã cảnh giác nhìn cô: "Bà muốn hỏi gì?"

"Tôi hỏi ông, nếu ông bước vào một căn phòng thấy người ông thích bị trúng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mặc đồ ngủ trong suốt nằm trên chiếc giường KINGSIZE rải đầy cánh hoa hồng, ông sẽ làm thế nào?"