15.
Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ hơn mười ngày, ngược lại không xảy ra thêm bất kỳ chuyện gì nữa. Giang Trừng cứ thấy hắn là sẽ quay đầu bước đi, không muốn nói thêm với hắn dù chỉ một câu. Còn đám đệ tử trẻ tuổi kia thật ra cũng muốn để lại "giấy mời" thêm lần nữa, thế nhưng mà buổi chiều vừa lặng lẽ mò đến hành lang thì đã bất thình lình thấy một bóng người băng sương tuyết khiết đang đứng sẵn trước cửa phòng Ngụy Vô Tiện, cõng đàn cầm kiếm, còn chưa đợi được Ngụy Vô Tiện thì đã "vù" một tiếng chạy mất dạng. Người chạy chậm nhất còn nghe được Ngụy Vô Tiện ở trong phòng cười to:
"Ha ha ha ha, Lam Trạm, ngươi dọa bọn chúng chạy mất bóng rồi!"
Lại qua mấy ngày, có một chiếc thuyền lá nhỏ nương theo dòng chảy của nước sông, nhân lúc trời tối tiến vào thủy môn của Liên Hoa Ổ. Gia phó dẫn một người đến trước cửa phòng Ngụy Vô Tiện, thân hình của người nọ cũng không tính là thấp bé, chẳng hiểu sao nhìn kiểu gì cũng đang khúm núm dè dặt co rúm người lại. Hắn ta khẽ nói với gia phó một tiếng tạ ơn, nghe thấy Ngụy Vô Tiện hớn hở nói vọng ra sau cánh cửa:
"Còn không mau vào đi."
Cửa vừa mở ra, bên trong ánh nến sáng rực, Ngụy Vô Tiện nện một đấm lên vai Ôn Ninh, cười nói:
"Là ngươi thật đấy à!"
Ôn Ninh bị một đấm kia nện đến người hơi run lên, nhưng giọng nói vẫn để lộ rõ vài phần cực kỳ vui vẻ, nói:
"Ngụy công tử..."
Nói xong câu này, hắn ta lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nói tiếp:
"Lam Nhị công tử..."
"Nào nào nào, không dễ dàng gì mới đến đây một chuyến, ngồi đi." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ghế, sự phấn khởi trong mắt được ánh nến lung linh phản chiếu cực kỳ rõ ràng: "Nghe nói những người khác trong một chi của nhà ngươi hiện giờ đều đã được sắp xếp ổn thỏa ở Di Lăng rồi, tình hình dạo này thế nào?"
Ôn Ninh nói: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ tìm, tìm được một thôn trang bỏ hoang ở ngoài thành, cách thành rất xa, tạm, tạm thời ở đó. Tứ thúc cùng mấy người khỏe mạnh khác đang sửa, sửa lại nhà cửa rồi khai hoang."
Nói xong, hắn ta ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp:
"Lần, lần này là tỷ tỷ bảo ta ra ngoài, nhớ rõ là phải mang, mang chút hạt giống củ cải về, về..."
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt:
"Củ cải?"
Ôn Ninh gật gật đầu.
Không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện biến sắc, bỗng nhiên che miệng lại. Lam Vong Cơ vội vàng lại gần, đặt tay lên lưng hắn rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ. Ngụy Vô Tiện che miệng một lúc lâu thì trận buồn nôn bất ngờ ập đến kia mới lui xuống, hắn chậm rãi thở ra một hơi, vuốt vuốt cổ họng cho thoải mái rồi mới nói:
"Lam Trạm, ta không sao..."
Ôn Ninh nhìn đến ngây cả người, tận đến khi Lam Vong Cơ rót cho Ngụy Vô Tiện một chén trà nhạt đến mức gần như màu nước bình thường, lại rót cho Ôn Ninh một chén, hắn ta mới nói tạ ơn, sau đó hỏi:
"Ngụy, Ngụy công tử, ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện vừa uống nước vừa than thở:
"Củ cải ăn có gì ngon chứ, ta chỉ vừa nghĩ đến mùi vị của nó là đã muốn nôn rồi."
Ôn Ninh lại ngơ ngác hỏi:
"Muốn, muốn nôn...? Ngụy công tử ngươi, ngươi không sao chứ...?"
Ngụy Vô Tiện liếc hắn ta một cái, tròng mắt đảo một vòng, lại quay sang nhìn Lam Vong Cơ:
"Có sao, việc lớn liên quan đến mạng người luôn ấy chứ."
Ôn Ninh: "Ơ?!"
Nói thì nói vậy nhưng giọng điệu của Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ thoải mái, bên môi còn treo một ý cười thản nhiên, không giống như là có chuyện lớn. Ôn Ninh vò đầu suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, lại nghe thấy Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nhấc tay đầu hàng, ý bảo là hắn sẽ không thế nữa. Sau đó hắn nói với Ôn Ninh:
"Đừng mua củ cải, mua khoai tây đi, khoai tây ăn ngon hơn nhiều!"
Ôn Ninh nhỏ giọng đáp:
"Khoai tây đắt, đắt hơn... củ cải, đắt hơn hai đồng."
Ngụy Vô Tiện cười to, nói:
"Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ta mua cho ngươi, muốn bao nhiêu mua bấy nhiêu! Đúng rồi, nếu mấy ngày tiếp theo ngươi không có chuyện gì cần làm nữa, ta cũng cùng ngươi về Di Lăng nhìn một cái?"
Không nghĩ rằng Ôn Ninh lặng lẽ giương mắt lên, lại không nhìn hắn mà nhìn sang phía Lam Vong Cơ đang ngồi im không nói một tiếng nãy giờ. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi nhìn y làm gì?"
Ôn Ninh đáp:
"Tỷ tỷ nói, nếu Ngụy công tử bảo, bảo là muốn đến Di Lăng thì phải, phải nghe theo lời Lam Nhị công tử."
Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, dùng sức làm một cái mặt quỷ cực kỳ cực kỳ xấu với Ôn Ninh, nhìn qua như là hắn đang bị đau răng vậy, sau đó mới quay đầu sang bên cạnh hỏi:
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ không đáp.
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức kéo dài giọng ra, gọi.
"Lam... Trạm..."
Ôn Ninh sửng sốt mà nhìn hai người trước mắt, Ngụy Vô Tiện đã gọi đến lần thứ ba rồi, lần sau lại càng nũng nịu hơn lần trước. Còn có người ngoài đang ngồi trong phòng, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không nghe nổi nữa, hàng mi khẽ run lên, thấp giọng nói với Ngụy Vô Tiện:
"Nếu đi, không thể..."
Ngụy Vô Tiện vội vàng tiếp lời y:
"Không thể nhảy lên nhảy xuống, không thể ăn những món có khẩu vị nặng, không thể giờ Hợi vẫn còn ham chơi không ngủ, không thể lén lút đi săn đêm... Biết rồi! Ta biết hết rồi! Ngươi cho ta đi đi mà!"
Ôn Ninh nghe xong thì trợn mắt há mồm hỏi:
"Đó, đó cũng là gia, gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ sao...?"
Ngụy Vô Tiện lại liếc Lam Vong Cơ một cái, ậm ậm ờ ờ mà nói:
"Cứ coi như là vậy đi."
Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, dưới ánh nến ấm áp, đôi mắt nhạt màu kia thấm đẫm yêu thương dịu dàng. Ngụy Vô Tiện thấy y thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Ngụy Vô Tiện vui vẻ ra mặt, tuy rằng có Ôn Ninh ở đây nhưng vẫn lớn tiếng nói:
"Lam Trạm, ngươi là tốt nhất!"
Lam Vong Cơ cực kỳ bất đắc dĩ, nói:
"Ngụy Anh..."
Ôn Ninh ngồi một bên im lặng xem diễn, hai mắt mở lớn đến mức đồng tử sắp rơi ra đến nơi rồi, lại thấy Ngụy Vô Tiện tươi cười hớn hở mà nhìn về phía này, chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ gò má, tay còn lại gảy gảy cái chén trà rỗng trên bàn, hỏi:
"Ôn Tình còn nói gì nữa không?"
Ôn Ninh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vội vàng lấy một tờ giấy từ trong vạt áo ra, nói:
"Lúc, lúc ta chuẩn bị lên đường, tỷ tỷ có viết, viết một phương thuốc, nói là nếu, nếu Ngụy công tử nôn nghiêm trọng quá thì, thì sắc hai ấm uống."
Ngụy Vô Tiện vươn tay nhận lấy tờ giấy kia, nói:
"Ôi cái mạng nhỏ bé của ta được cứu rồi! Đa tạ!"
Lam Vong Cơ cũng bước lên một bước, nhận lấy tờ giấy từ trong tay Ngụy Vô Tiện, cẩn thận mà mở tờ giấy mới ở trong tay Ngụy Vô Tiện chốc lát đã nhăn nhúm ra đọc qua, sau đó gật đầu nói với Ôn Ninh:
"Đa tạ."
Ôn Ninh cảm thấy mông lung như một trò đùa, lúc thì nhìn Ngụy Vô Tiện, lúc thì lại nhìn Lam Vong Cơ, nhìn hai người bọn họ một người tươi cười một người yên tĩnh, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối gì cả, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ bọn họ không giống như đang gặp chuyện lớn. Hắn ta ngồi một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng hỏi:
"Ngụy công tử, rốt cuộc là ngươi... ngươi bị làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói với hắn ta:
"Không nói cho ngươi biết!"
Ngụy Vô Tiện trời sinh ra đã có cái tính không chịu ngồi yên một chỗ, đã nói là muốn đi Di Lăng thì không đợi được đến "mấy ngày sau" mà đã đòi đi luôn. Hắn và Lam Vong Cơ hai người một kiếm, ngự kiếm đến vùng ngoại ô của Di Lăng rồi dừng lại. Ngụy Vô Tiện nhìn tòa thành không phải là quá cao ở phía xa xa, dòng người chen chúc nhau để đi vào trong thành, bỗng nhiên lặng người đứng đó hồi lâu rồi mới chậm rãi thở ra một hơi. Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, hỏi:
"Ngụy Anh, có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả." Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười, phất tay một cái xem như những chuyện trước kia chỉ là mây khói, sau đó nói: "Đi thôi."
Thành Di Lăng không lớn bằng Vân Mộng, thế nhưng dân phong thì có vẻ tương tự, dọc đường đều là tiếng người nói cười ồn ã, mọi người đều dùng khuôn mặt vui vẻ đến đón chào bọn họ. Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước trong thành, lúc đi đường ở Vân Mộng hắn cũng như vậy, một chốc thì gảy gảy chiếc quạt nhỏ đuổi ruồi muỗi treo trên sạp hàng rong bên đường, một chốc lại mua một món điểm tâm nào đó nhìn ngon miệng. Một vạt nắng long lanh đậu trên chóp mũi hắn, khiến cho đôi mắt trong vắt đang mang theo ý cười kia càng trở nên rực rỡ tươi đẹp. Đi rồi lại đi, Ngụy Vô Tiện bước từng bước đến phía trước một sạp bán rau, cúi người về phía trước nhặt một củ khoai tây lên, ném qua ném lại giữa hai tay rồi hỏi:
"Ông chủ, khoai tây bán thế nào đây?"
Người bán rau đang tỉa bớt lá sâu của bắp cải, đến mắt cũng không thèm nâng, đáp:
"Năm đồng."
Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói:
"Khoai tây của ngươi đã mọc mầm cả rồi, làm gì mà bán tận năm đồng cơ? Bốn đồng, à không, ba đồng thôi!"
Người bán rau mất kiên nhẫn, nói:
"Chỗ khoai lang bên cạnh ba đồng một cân, ngươi thích mua thì..."
Gã không nghĩ rằng vừa nhấc đầu lên thì người đang đứng ở cạnh sạp hàng của gã cũng không phải là người bình thường, mà là một thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng, một thân hắc y, hai tay khoanh trước ngực, bên hông còn cắm một thứ gì đó đen sì, là một cây sáo không biết được làm từ chất liệu gì, chẳng hiểu sao chỉ cần nhìn qua cũng khiến người khác không dám nhìn nhiều thêm vài lần, có một chiếc tua rua màu đỏ tươi buông xuống ở đuôi của chiếc sáo thoạt nhìn có chút âm u kia. Gã thoáng cái ngây ngẩn cả người, rồi lại nghe vị hắc y công tử kia hỏi tiếp:
"Mười đồng ba cân, có bán không?"
Ông chủ đánh giá người trước mắt một phen, không hiểu tình hình trước mắt là như thế nào, miễn cưỡng nói:
"Mười, mười đồng ba cân ta... ta không có lãi! Ta còn phải nuôi mấy miệng ăn trong nhà sống qua ngày chứ!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Mười đồng ba cân, ta mua hết khoai tây của hàng ngươi!"
Ông chủ lại càng ngạc nhiên, thật sự không hiểu nổi vị công tử anh tuấn tiêu sái này muốn mua cả một xe khoai tây để làm gì, rồi lại thấy người đang đứng phía sau hắn bước lên một bước, nói y hệt:
"Mười đồng ba cân."
Người này nhìn qua còn đáng sợ hơn, không chỉ một thân quần áo trắng như tuyết, bên hông còn phối một thanh kiếm ngân quang sắc bén, sau lưng cõng một vật gì đó to bản nhưng dài mỏng, không biết là loại tiên khí thượng phẩm nào. Di Lăng là thành nhỏ, ngày trước nghe nói có giám sát liêu của tiên môn bách gia đặt ở xa xa ngoài thành, sau này cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Ông chủ chưa từng gặp qua những nhân vật thế này bao giờ, lại càng không biết nên mặc cả cùng vị công tử nhìn như được nuôi từ băng dưỡng từ tuyết trước mặt như thế nào, mũi bàn chân di tới di lui trên mặt đất một lúc lâu rồi cắn răng vung tay nói:
"Được được được, mua đi."
Ngụy Vô Tiện lập tức bất mãn nói:
"Tại sao y mặc cả thì bán, còn ta mặc cả thì lại không bán? Bốn đồng, bán cho ta!"
Người bán rau không biết hai người này đến cùng là đang chơi trò gì, dứt khoát vui vẻ đồng ý:
"Được! Bốn đồng, bán cho công tử, nếu ngươi đưa thành sáu đồng ta sẽ tặng ngươi một xe củ..."
Gã còn chưa nói dứt câu thì đã thấy vị công tử mặc hắc y đang bất mãn kia mặt biến sắc, che miệng lại bước sang bên cạnh vài bước rồi quay lưng lại, bả vai run lên một chút. Còn vị công tử mặc bạch y kia trước khi đuổi theo xem tình hình còn liếc qua ông chủ sạp rau một cái, ánh nắng mặt trời khiến đôi mắt màu ngọc lưu ly của y trở nên cực kỳ nhạt, lạnh lẽo đến mức gã bỗng dưng cảm thấy cả người run rẩy như bị ném vào hầm băng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói:
"Vậy... vậy vẫn là mười đồng ba, ba cân nhé?"
Ngụy Vô Tiện xoay người lại, tay vẫn còn che miệng không nói chuyện, một tay khác vung vẩy loạn trước mặt, sau đó thò vào trong vạt áo muốn lấy tiền. Nhưng mà vừa sờ đến vạt áo thì hắn mới nhớ ra, hơn một tháng này đều ăn cùng ở cùng với Lam Vong Cơ, chỉ còn thiếu mỗi cất luôn Trần Tình vào túi Càn khôn của Lam Vong Cơ nữa là đủ bộ chứ đừng nói đến mang tiền. Hắn lập tức chuyển sang thò tay vào vạt áo của Lam Vong Cơ để tìm tiền, thế nhưng mấy ngón tay còn chưa kịp luồn vào thì đã bị Lam Vong Cơ hơi dùng sức giữ lấy cổ tay, sau đó mới cẩn thận thả cánh tay kia tới bên hông của Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ bước lên nói:
"Tổng cộng hết bao nhiêu?"
Người bán rau cân khoai tây cũng mất một lúc lâu, bởi vì nhiều đến mức muốn xếp đầy một xe. Trận buồn nôn bất chợt kéo đến kia của Ngụy Vô Tiện cũng đã qua, hắn lại khôi phục dáng vẻ cười hớn hở, chỉ chỉ vào một quán ăn trước mặt ra hiệu cho gã chuyển khoai tây sang đó, sau đó kéo tay Lam Vong Cơ lôi y đi. Lam Vong Cơ cũng không quên hỏi hắn:
"Ổn không?"
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên quẹt quẹt mũi, nói:
"Hắn nói cái gì cũng được, tự dưng lại nhắc đến củ... Thôi thôi không nói nữa, nói đến là ta lại muốn nôn."
Chỗ bọn họ đang đứng là một con đường nhỏ hẹp vắng bóng người, mái hiên của những căn nhà hai bên đường cũng đủ che hết ánh nắng, Ngụy Vô Tiện bước được vài bước, bỗng nhiên thấy Lam Vong Cơ vươn một tay về phía này, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng dưới của hắn một chút. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ổn rồi mà, ngươi đừng lo lắng."
Tuy là đã nói vậy rồi nhưng hắn vẫn đưa tay áp lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng siết lấy bàn tay ấm áp của y coi như là trấn an. Bàn tay của Lam Vong Cơ thả lỏng ra một chút, dịu dàng dán lên bụng dưới của hắn thêm chốc lát rồi xoay tay nắm lấy tay hắn.
Suốt đoạn đường này bọn họ đều nắm lấy tay nhau mà đi như vậy, đi đến con phố dài tiếp theo, mười ngón tay đang đan chặt với nhau dưới tay áo dài rộng vẫn không nỡ buông ra. Ngụy Vô Tiện nhìn con đường tràn ngập những sạp hàng nhỏ bán mấy loại đồ chơi rực rỡ muôn màu muôn vẻ, buông tay Lam Vong Cơ ra muốn chen chúc vào xem, thế nhưng lại thấy bên chân bỗng nhiên ấm áp, hóa ra là chẳng biết từ khi nào đã bị một đứa bé ôm ghì lấy chân.
Đứa bé kia thật sự rất nhỏ, nhìn qua có vẻ như vừa mới học đi học nói chưa được bao lâu, chẳng biết sao lại một mình xuất hiện trên cái chợ này. Ngụy Vô Tiện theo phản xạ mà sửng sốt trong chốc lát, quay đầu lại gọi:
"Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ cũng phát hiện ra tình huống khác thường, bèn bước lên một bước, Ngụy Vô Tiện ôm lấy mặt đứa bé kia nâng lên một chút, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là một bé trai, bèn hỏi:
"Ngươi là con nhà ai đây? A cha ngươi đâu?"
Không biết có phải là hắn nói quá nhanh hay không mà đứa bé kia hình như nghe nhưng không hiểu, chỉ lo ôm lấy chân hắn, giọng sữa ê a gọi:
"A cha, hức hức..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi... Ầy, ngươi cái tiểu đông tây này, đừng có gọi bậy!"
Ánh nắng chói chang hun đến mức ai cũng cả người uể oải lười biếng, bây giờ cũng đã gần giữa trưa rồi, hai vị công tử tuổi còn trẻ lại cực kỳ anh tuấn đứng giữa phố xá đông người, bên chân còn có một bé con đang không ngừng thút thít ôm chặt, lập tức biến thành một cảnh tượng kỳ lạ, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, làm ai cũng phải dừng chân lại nhìn. Dường như Lam Vong Cơ cảm thấy được giọng điệu của hắn có chút nóng nảy, bất đắc dĩ nói:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện thuận tay đẩy nhẹ đứa bé kia sang phía Lam Vong Cơ, y cúi đầu xuống nhìn, vừa chạm phải đôi mắt bé con đang còn long lanh ngấn nước kia, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy đứa bé kia "Oa" một tiếng, ôm chặt lấy chân Ngụy Vô Tiện, khóc lớn tiếng hơn nữa. Ngụy Vô Tiện vui đến mức không thể nào vui hơn, nói:
"Ha ha ha, Lam Trạm, đây nhất định là bị khuôn mặt lạnh như băng của ngươi dọa khóc!"
Đám người đang đứng nhìn xung quanh lập tức bàn tán xôn xao:
"Sao lại để khóc thành như vậy rồi mà còn không chịu bế lên dỗ đi, làm cha kiểu gì thế không biết!"
Lại có người nói:
"Nhìn trông còn trẻ thế kia, nói không chừng dù đã làm cha rồi thì cũng chẳng đâu vào đâu! Ôi, bé con đáng thương..."
Một người khác lại nói:
"Cái người mặc đồ đen mà nó đang ôm kia, có phải là cha của nó không nhỉ? Thế cái người mặc đồ trắng kia ở đâu ra vậy? Ta thấy nó lớn lên có vẻ giống cái người mặc đồ trắng kia hơn!"
Có người nhỏ giọng nói:
"Ngươi không biết rồi, bọn họ là người tu tiên cả đấy... Nói không chừng cả hai người đều là cha thì sao? Ha ha ha ha!"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì lập tức nhíu mày, dùng một tay nhấc đứa bé kia lên khỏi mặt đất sau đó kẹp đứa bé dưới cánh tay, tiện tay sờ sờ đầu đứa bé hệt như ngày trước hắn hay sờ sờ mấy con mèo con nằm phơi nắng trên hành lang của Liên Hoa Ổ, nói:
"Rồi rồi rồi, ta là a cha của ngươi, được chưa? Đừng khóc nữa, ngươi được hời rồi, bỗng dưng nhặt không được một người cha anh tuấn tiêu sái thế này!"
Người qua đường lập tức nói:
"Ngươi thấy chưa! Ta đã nói đó là cha nó mà!"
Đứa bé kia bỗng dưng bị Ngụy Vô Tiện xách lên cao như vậy, sau đó lại bị kẹp dưới cánh tay thon dài hữu lực của hắn, trong chốc lát chẳng hiểu gì cả, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là trong chốc lát thôi, tiếng thút tha thút thít lại bắt đầu nổi lên. Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng, nói:
"Đừng khóc, cho ngươi xem đệ đệ được không?"
Lúc này đứa bé kia mới hiểu được hắn đang nói gì, đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn lệ mở lớn, ngọng ngịu mà hỏi:
"Đệ... Đệ đệ..."
Ngụy Vô Tiện kéo cánh tay trắng trẻo mập mạp hệt như ngó sen của bé rồi đặt lên phần bụng dưới của mình, nghiêm túc nói:
"Ừm, đệ đệ ấy, đã thấy chưa? Một đệ đệ lớn như thế này này!"
Người qua đường nhỏ giọng vui vẻ nói:
"Ngươi xem ngươi xem! Tay còn đang chỉ bụng chính mình kìa! Ta đã nói rồi mà, cả hai đều là cha!"
Người đứng bên cạnh không nhịn được mà than thở:
"Ơi là trời, đang còn trẻ như vậy mà đã chuẩn bị sinh đứa thứ hai rồi, thật đúng là ỷ thế tuổi trẻ làm liều mà... Sinh một đứa đã khóc đến mức này rồi, sinh hai đứa không biết nuôi kiểu gì nữa!"
Lam Vong Cơ thở dài, bước lên một bước đứng chắn trước người Ngụy Vô Tiện, ngăn lại ánh mắt của người qua đường. Không nghĩ rằng đứa bé kia vừa phát hiện ra y lại gần đã bắt đầu co người lại nép sát vào Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng ngẩn cả người trong giây lát, tay còn chưa kịp vươn ra, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện lớn giọng nói về phía mấy người qua đường đang nhìn về bên này xì xào bàn tán:
"Ta thích nuôi thế nào thì nuôi thế ấy, đến lượt ngươi chõ rắm..."
Lam Vong Cơ đưa tay lên bịt tai đứa nhỏ lại, làm Ngụy Vô Tiện phải lập tức sửa lời.
"Đến lượt ngươi lắm chuyện à? Giải tán giải tán!"
Đám người một trước một sau thấy chẳng còn gì hay nên cũng giải tán, Ngụy Vô Tiện thấy đứa bé kia vẫn còn bám chặt bên hông hắn không chịu buông thì bỗng nhiên muốn cười phá lên một trận, nói với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, hay là ngươi bế nó một chút?"
Trên mặt Lam Vong Cơ lập tức xuất hiện vài phần khó xử hiếm thấy:
"Ta... Không biết..."
Ngụy Vô Tiện cười nhạo y, nói:
"Ờ, cũng đúng thôi, Lam Nhị công tử chỉ biết ôm đàn cầm kiếm, ta nghĩ Lam lão đầu giảng bài ở Lan thất chắc cũng sẽ không dạy các ngươi cách bế con nít như thế nào đâu nhỉ?... thôi thì cứ để ta cắp nó dưới nách thế này đi. Chẳng qua là, lát nữa đi trên đường có một vị phu nhân nào đó giận dữ lao ra chửi mắng trách móc ta bắt cóc con trai của nàng, thì ngươi nhớ phải giúp ta ngăn chặn một chút đấy."
Đứa bé kia bị hắn kẹp nghiêng kẹp ngửa rồi xách đi như vậy thì cảm thấy cực kỳ thú vị, vừa đi còn vừa sờ sờ tua rua của Trần Tình đang cắm bên hông hắn, chỉ trong chốc lát đã nín khóc hẳn. Ngụy Vô Tiện bước về phía trước vài bước thì bất thình lình nghe Lam Vong Cơ đè giọng xuống cực thấp rồi hỏi:
"Sao ngươi biết..."
Ngụy Vô Tiện hỏi lại:
"Biết cái gì cơ?"
Lam Vong Cơ nói đã nhỏ lại càng nhỏ hơn nữa:
"Sao ngươi biết... là "đệ đệ"?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong chốc lát, sau đó cười ầm lên, nói:
"Đến đến, bạn nhỏ này ơi, một người cha khác của ngươi lên tiếng rồi đấy. Vừa nãy là ta nhìn nhầm, không phải là đệ đệ, cho ngươi xem muội muội mới đúng."
Đứa bé ngây thơ chẳng hiểu gì cả, đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn Ngụy Vô Tiện không chớp, lặp lại lời hắn:
"Muội... Muội muội..."
Ngụy Vô Tiện lại đưa một ngón tay ra chỉ chỉ xuống bụng dưới của mình, không nghĩ rằng đứa bé kia sẽ vươn tay ra sờ theo, còn nói với Ngụy Vô Tiện:
"Cha nói... nói... đệ đệ..."
Ngụy Vô Tiện bất lực đến mức chỉ còn biết cười, nói:
"Ngươi còn gọi ta là cha thật đấy à? Gọi Tiện ca ca."
Đứa bé vẫn chưa nói rõ, ngọng nghịu nhắc lại:
"Xịa ca ca..."
Ngụy Vô Tiện nhắc lại:
"Tiện ca ca!"
Đứa bé kia nói:
"Xiện ca ca."
Ngụy Vô Tiện lặp lại:
"Tiện ca ca!"
Không nghĩ rằng đứa bé kia bĩu môi một cái, lại chuẩn bị muốn khóc. Ngụy Vô Tiện một tay kẹp lấy bé, một tay đỡ trán mà thở dài:
"Được rồi, đã thế cứ gọi cha đi. Ta là cha, y cũng là cha, ngươi có hai người cha, thế là cả nhà cùng vui."
Lam Vong Cơ lại bất đắc dĩ thở dài, còn chưa kịp sửa lại lời cho hắn thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát thanh thúy vang lên từ ven đường.
"A Uyển...! Ngụy Vô Tiện! Có ai bế con nhà người ta như ngươi không hả?!!!"