Người đàn ông nằm bò trên người Lương Vận Thơ không nhúc nhích chính là cha của Âu Dương Đức vẫn chưa xuất hiện, Âu Dương Mộ.
Một tiếng gọi của Âu Dương Đức, trực tiếp đánh thức Lương Vận Thơ đang ngây ra, mắt thấy nhiều người nhìn chăm chú vào mình như vậy, sắc mặt Lương Vận Thơ tái nhợt không có chút máu, cô ta hoảng loạn kéo váy cưới xuống, giọng nói run rẩy giải thích: "Không... Chuyện này không liên quan tới tôi, là ông ấy cưỡng ép tôi...."
Lời giải thích này cũng nhợt nhạt giống như sắc mặt cô ta vậy, ở đây ai không nhìn ra gian tình giữa Lương Vận Thơ và Âu Dương Mộ thì đúng là mắt mù, không phát hiện quần áo phía thân trên của Lương Vận Thơ hoàn hảo không mất mát gì sao, nếu như bị cưỡng ép, sớm đã giãy giụa đến rách quần áo rồi, hơn nữa Lương Vận Thơ có thể hô to như vừa rồi sao.
Nhưng hiện tại Lương Vận Thơ không phải là vấn đề quan trọng nhất. Âu Dương Đức nhanh chóng đi đến mép giường, lật Âu Dương Mộ lại, chỉ thấy sắc mặt Âu Dương mộ xanh trắng, hai mắt mở lớn, môi tím đen, phun bọt mép, nghiễm nhiên là biểu hiện khi bị trúng độc.
"Đừng động vào ông ấy."
Âu Dương Đức dừng lại, quay đầu lại nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một người đàn ông cao gầy trẻ tuổi, tóc ngắn gọn gàng, cho dù hiện tại biểu cảm nghiêm túc, khóe miệng dường như luôn có nét cười trời sinh, vừa nhìn đã khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Lâm Du từ trong đám người đi ra, "Tôi là cảnh sát, hiện tại nơi này tất cả đều giao cho cảnh sát xử lý, mong mọi người đừng làm bừa, để tránh phá hư manh mối. Viêm Minh, cậu lại đây kiểm tra thi thể một chút."
Mọi người ồ lên, không ngờ Âu Dương gia còn có cảnh sát, đúng rồi, người yêu của Tần Chí không phải cũng là cảnh sát sao. Còn có, Viêm Minh là ai? Lúc Mọi người ở đây đang suy đoán, chỉ thấy người đàn ông cao gầy bên cạnh Tần Hiểu đi ra, đẩy mắt kính không gọng trên mũi, sau đó lấy một bao tay trắng từ trong túi.
"Anh dựa vào cái gì mà nói ba tôi đã chết! Còn có người này là ai? Vì sao không đưa ba tôi vào bệnh viện!" Lúc này Âu Dương Bồ đẩy đám người ra nói.
Lâm Du nhìn Âu Dương Bồ một cái: "Ông ấy đã chết." Hơi thở trên người người sống đã mất, sao có thể còn sống, cho nên không cần thiết phải đưa tới bệnh viện: "Viêm Minh là pháp y ưu tú nhất của cục cảnh sát chúng tôi, anh còn vấn đề gì không?"
Lúc này Địch Hạo quan sát biểu cảm của mọi người ở hiện trường, đầu tiên là mẹ của Âu Dương Đức cách cậu gần nhất, người phụ nữ này đến bây giờ, vẫn ưu nhã thong dong, cho dù Âu Dương Mộ chết và gian da^ʍ với Lương Vận Thơ cũng không thay đổi sắc mặt, cũng không có bất kỳ hành vì hay động tác nào không ổn, thậm chí đến cả vị trí cũng không xê dịch chút nào, hiện tại bà đã thu hồi biểu cảm vốn có, vẻ mặt trở nên vô cùng hững hờ, xem ra đôi vợ chồng này thật sự không có bao nhiêu tình cảm.
Tiếp theo là Âu Dương Đức, Âu Dương Đức là người đầu tiên đi vào chỗ này, cũng là người đυ.ng vào thi thể trước tiên, ngay từ đầu lúc anh ta phát hiện cha mình và Lương Vận Thơ, trên mặt Âu Dương Đức rõ ràng là kinh ngạc nhiều hơn đau lòng, không anh ta hẳn là không có cảm giác đau lòng, nhưng sau lại phát hiện Âu Dương Mộ không thích hợp, biểu cảm Âu Dương Đức cũng có chút đau lòng, mặc dù Âu Dương Mộ không coi trọng Âu Dương Đức, nhưng dù sao cũng là cha của Âu Dương Đức, cha của mình không hề có tôn nghiêm mà chết trên người vợ sắp cưới, chỉ sợ trong lòng Âu Dương Đức cũng vô cùng phức tạp, lúc này anh ta đứng ở một bên, biểu cảm trên mặt phức tạp.
Mà Âu Dương Bồ thì bi thương chiếm đa số, từ lúc bắt đầu đã kêu gào muốn đưa cha cậu ta tới bệnh viện, đến hiện tại vẫn không tin là cha mình đã chết, biểu cảm trên mặt Âu Dương Bồ có thể nói là đau thương cùng cực, có lẽ cậu ta cảm thấy sau khi Âu Dương Mộ chết, sau này sẽ không có ai che chở cho cậu ta.
Đến nỗi những người khác, không phải đồng tình thì là vui sướиɠ khi người gặp họa, còn không thì là thái độ không liên quan tới mình, hết sức chuyên chú theo dõi vở tuồng máu chó này.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, biểu cảm có thể ngụy trang, ai biết trong lòng họ đến tột cùng suy nghĩ cái gì, nhưng phán đoán bước đầu này, vẫn có thể nhìn ra, ít nhất đến bây giờ, không có ai bởi vì cái chết của Âu Dương Mộ mà lộ ra biểu cảm ác ý, nhưng ở trước mắt bao người, chỉ sợ hung thủ cũng sẽ không ngốc đến bại lộ.
Âu Dương Bồ không tin, còn muốn nói gì khác, lúc này mẹ của Âu Dương Đức Lý Dung lạnh lùng nói: "Đủ rồi, tôi tin tưởng phán đoán của cảnh sát, mau chóng tìm ra chứng cứ đi, tin rằng lão gia ở dưới suối vàng, cũng hy vọng có thể mau chóng đưa hung thủ ra công lý." Lúc nói lời này, Lý Dung nhìn về phía Lương Vận Thơ, dường như nhận định Lương Vận Thơ là hung thủ.
Lương Vận Thơ vội la lên, "Không phải tôi...... Không liên quan tới tôi...."
Lâm Du cau mày, nhìn đám người ngoài cửa liều mạng nhìn vào bên trong, lại nhìn hiện trường, quay đầu nói với Âu Dương Đức: "Làm phiền anh tìm mấy căn phòng, chúng tôi cần thẩm vấn, còn có, mong mọi người đừng vây quanh ở đây, chúng tôi yêu cầu phải giữ nguyên hiện trường, nếu mọi người không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể lấy lý do làm trở ngại công vụ...." Câu nói kế tiếp, Lâm Du trực tiếp nói với những người xem náo nhiệt ở bên ngoài.
Nói đến đoạn này, mọi người cũng không tiện xem tiếp, hơn nữa Âu Dương Mộ tuy rằng đã chết, nhưng Âu Dương gia vẫn còn, loại gièm pha lớn này, bọn họ nhìn thấy tận mắt, còn luôn vây xem, chỉ sợ Âu Dương gia sẽ không chịu để yên.
Lý Dung tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, lập tức gọi quản gia tới, tiễn những người không liên quan đi.
Sau khi đám người rời đi, kết quả kiểm tra bước đầu Viêm Minh cũng đã có, hắn không tìm thấy bất kỳ vết thương nào trên người Âu Dương Mộ, mà độc Âu Dương Mộ trúng cũng không thể chỉ khám xét bên ngoài mà phán đoán là loại nào, nhưng có một điểm, khi độc này phát tác, gần như lấy tính mệnh của Âu Dương Mộ trong nháy mắt, bởi vì biểu cảm trên mặt Âu Dương Mộ vẫn còn meo theo sự vui thích.
"Tôi yêu cầu đưa thi thể về trước để giải phẫu kiểm tra." Viêm Minh cởi bao tay trắng ra nói.
"Không được! Anh không thể đυ.ng vào cơ thể của ba tôi." Âu Dương Bồ lại nhảy ra nói.
Địch Hạo nhìn Âu Dương Mộ một cái: "Chẳng lẽ cậu không muốn tìm được hung thủ sao?"
Âu Dương Bồ nhíu mày nói, "Có lẽ là ba tôi ăn nhầm thứ gì đó...."
"Tuy rằng không loại trừ khả năng này, nhưng độc trong thức ăn độc tính không lớn." Viêm Minh không lưu tình chút nào đánh gãy suy đoán của Âu Dương Bồ: "Tôi có xu hướng nghiêng về phía ông ấy đã trúng thuốc độc nào đó!"
Âu Dương Bồ mở miệng nói, "Vậy anh cũng không thể tùy tiện đυ.ng vào thi thể của ba tôi!"
"Tôi đồng ý." Âu Dương Đức bỗng nhiên nói.
Âu Dương Bồ sắc mặt run rẩy, chỉ vào Âu Dương Đức, "Anh cố ý muốn đối đầu với tôi phải không?"
Âu Dương Đức khó hiểu nhìn về phía Âu Dương Bồ: "Anh chỉ hi vọng nhanh chóng tìm được hung thủ mà thôi, không có ý đối đầu với em gì cả. Em vẫn luôn không cho động vào thi thể của ba, hay trong lòng em có quỷ?"
"Anh nói láo!" Âu Dương Bồ kêu lên: "Tôi thấy anh mới là hung thủ, chắc chắn ba một hai kêu anh phải cưới người phụ nữ dâʍ đãиɠ này, anh không muốn, cho nên mới......"
Âu Dương Đức sắc mặt trầm xuống: "Lý do này của em là gì chứ."
"Hừ, anh đừng cho rằng tôi không biết." Trên mặt Âu Dương Bồ mang theo nụ cười đắc ý, "Anh thích đàn ông phải không. Có phải ba đã nói rằng, nếu anh không cưới Lương Vận Thơ, ông ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, như vậy anh sẽ không có quyền kế thừa, nên trong lòng anh oán hận phải không! Còn có người mẹ này của anh, có lẽ các người chính là một giuộc, mặt ngoài tỏ vẻ muốn tác hợp cho anh và Lương Vận Thơ, nhưng trên thực tế muốn ám hại ba có đúng không! Thuận tiện giá họa tội danh này lên người Lương Vận Thơ, như vậy các ngươi liền có thể......"
"Đủ rồi!" Âu Dương Đức tức giận nói: "Âu Dương Bồ, em đừng càng nói càng quá đáng!"
Âu Dương Bồ cười nhạo một tiếng, "Trước đó ba muốn để lại cho tôi 70% cổ phần, sao tôi có thể là hung thủ gϊếŧ ba chứ, ngược lại là các ngươi......"
Lý Dung lúc này mở miệng nói, "Còn ngại không đủ mất mặt sao? Hung thủ đến tột cùng là ai, sẽ có cảnh sát tới phán đoán, cho dù cậu không muốn làm hại đến thi thể lão gia, cũng không có khả năng."
Một câu của Lý Dung, trực tiếp kết luận.
Xem xong một vở diễn, cuối cùng vẫn là đưa thi thể Âu Dương Mộ về, mà bọn họ ở tại Âu Dương gia, còn phải tiến hành thẩm vấn một một. Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của Âu Dương Bồ và Âu Dương Đức, thông tin ở đây có lẽ còn loạn hơn so với bọn họ nghĩ, mỗi người đều có ân oán lớn nhỏ với người chết.
Âu Dương Đức sắp xếp mấy phòng, vừa đủ để họ mỗi người đều tiến hành thẩm vấn, Địch Hạo chọn đầu tiên, dẫn Âu Dương Bồ vào một căn phòng, Tần Chí thẩm vấn Lý Dung, Lâm Du phụ trách Âu Dương Đức và Lương Vận Thơ, hai người bọn họ ngoại trừ Viêm Minh ra, là người tiếp xúc với thi thể của Âu Dương Mộ đầu tiên, hơn nữa trước đó còn có quan hệ hôn nhân, hai người tra hỏi chung sẽ tương đối tiện.
Còn Viêm Minh, đã rời đi cùng với thi thể của Âu Dương Mộ, Tần Hiểu đương nhiên cũng lon ton đi theo rồi.
Ở phòng của Địch Hạo và Âu Dương Bồ.
Phòng của bọn họ là phòng của Âu Dương Bồ, có phong cách Âu Mỹ xa hoa, thảm nhung tơ phủ gần hết căn phòng, giẫm lên cảm thấy thoải mái muốn chết, Địch Hạo âm thầm nghĩ, Âu Dương Bồ thật đúng là biết hưởng thụ. Vừa nghĩ, Địch Hạo vừa để ý quan sát toàn bộ phòng, mà Âu Dương Bồ đã sớm ngồi ở trên sô pha duy nhất trong phòng, dường như không thèm để ý Địch Hạo kiểm tra.
Địch Hạo vừa quan sát vừa hỏi: "Âu Dương Mộ biết việc Âu Dương Đức thích đàn ông?"
"Không sai." Lúc Âu Dương Bồ đối mặt với Địch Hạo, trên mặt mang theo biểu cảm không hề để ý, thậm chí còn có chút khinh thường.
Địch Hạo khẽ cười một tiếng, không thèm để ý tiếp tục nói, "Vậy sao cậu lại biết được?"