Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 88: Thiên địa đại thế!

Hóa ra tác dụng chân chính của cái hộp này là ở chỗ này!

Cao nhân chính là cao nhân, mỗi bước đều ẩn chứa thâm ý, đây hoàn toàn là trải đường ra giúp ta đi a, thủ đoạn như vậy quả thực nghe rợn cả người, đáng sợ, thật là đáng sợ!

Nhờ vào cơ trí của chính mình mới có thể lĩnh ngộ mỗi một cái ám chỉ của cao nhân.

Lâm Mộ Phong hít sâu một hơi, trong lòng khuyên bảo chính mình: Không được kiêu căng tự mãn, trước sau như một phải thận trọng hơn, tranh thủ không bỏ qua bất luận một chút ám chỉ nào của cao nhân.

Người tu tiên khác thì không thể không mở to hai mắt mà nhìn, gần như không thể tin được sự thật đang nhìn thấy trước mắt.

Cái hộp này nhìn qua bình thường chẳng có gì đặc biệt vậy mà lại trâu bò như thế?

Nếu như không phải lúc trước thấy được sự cường đại của Băng Nguyên tinh thì bọn họ thật muốn cho rằng đây là Băng Nguyên tinh giả.

Lâm Mộ Phong cười ha ha một tiếng, chắp tay đối với mọi người nói: "Ha ha ha, đã nhường đã nhường."

Tuy rằng hắn đang cười nhưng kỳ thực linh lực toàn thân đã nâng lên tới đỉnh phong, âm thầm vận chuyển, Tôn lão đầu cũng đứng ở bên cạnh hắn, đề phòng nhìn vào mọi người.

Bầu không khí trong nháy mắt đã có chút vi diệu.

Đúng lúc này, Thanh Dương lão nhân lại đột nhiên nói: "Thanh Dương lão nhân ta nói được thì làm được, sớm cũng đã nói mỗi người đều phải dựa vào cơ duyên, còn xin mọi người bán ta chút thể diện, như vậy xem như thôi!"

Tu vi của Thanh Dương lão nhân là cao nhất ở đây, Hợp Thể đại thành, Lâm Mộ Phong là Phần Thần sơ kỳ, Tôn lão đầu thì là Phân Thần đại thành, ba người đứng thành chung một chiến tuyến, lập tức khiến người khác không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể không cam lòng mà bỏ xuống tham niệm trong lòng.

Thanh Dương lão nhân cười nói với Lâm Mộ Phong: "Đi thôi, ta đưa các ngươi ra ngoài."

"Đa tạ đạo hữu." Lâm Mộ Phong đáp lời nói.

Ba người cùng nhau đi về phía lối ra của bí cảnh, sau đó khống chế độn quang nhanh chóng bay về nơi xa...

Dọc đường ba người bay tới, ngựa không dừng vó, ở sau khi xác định sau lưng không có người đuổi theo, Lâm Mộ Phong lúc này mới dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Thanh Dương lão nhân nói: "Lần này đa tạ Thanh Dương đạo hữu tương trợ, Lâm mỗ khắc trong tâm khảm, xin từ biệt."

Trong lòng của hắn kỳ thực rất cảnh giác với Thanh Dương lão nhân, dọc theo con đường vừa qua Thanh Dương lão nhân có đủ loại hành vi, có thể tính là không được đàng hoàng cho lắm, nếu như không phải tình huống đặc thù của Băng Nguyên tinh, nói không chừng sớm đã được bỏ vào trong túi.

Thanh Dương lão nhân lại là hờ hững cười nói, "Ha ha, Lâʍ đa͙σ hữu, lão phu giúp ngươi nhiều như vậy, một câu khắc trong tâm khảm là muốn xong việc thì như vậy có phải quá mức đơn giản hay không?"

Sắc mặt Lâm Mộ Phong hơi trầm xuống, không thể không mở miệng nói: "Đạo hữu đây là có ý gì?"

Sắc mặt Tôn lão đầu cũng hơi thay đổi, linh lực toàn thân đã bắt đầu âm thầm vận chuyển.

"Bí cảnh này là ta phát hiện, Băng Nguyên tinh cũng là ta giúp các ngươi đạt được, chẳng lẽ ngươi cho rằng thật có thể đi thẳng một mạch?" Vẻ hiền lành trên khuôn mặt của Thanh Dương lão nhân đã biến mất không còn tung tích, lộ ra bộ mặt thật, cười lạnh nói: "Giao Băng Nguyên tinh ra cho ta, ta còn có thể thả các ngươi một con đường sống!"

"Hóa ra ngươi đang làm cái tính toán này!"

Lâm Mộ Phong trầm giọng nói: "Nếu như ta không có đoán sai, cái bí cảnh này thật ra là ngươi đã phát hiện ra từ lâu rồi, chỉ là một mực không nghĩ ra phương pháp phá giải, cho nên mới bất đắc dĩ thu hút càng nhiều người tới phá giải giúp ngươi, mãi cho tới cuối cùng, ngư ông đắc lợi, đạt được bảo vật bên trong bí cảnh!"

"Ha ha ha, đúng là như vậy! Tuy nhiên các ngươi bây giờ biết thì đã chậm!"

Trong mắt Thanh Dương lão nhân lóe lên vẻ lạnh lùng, hai tay bỗng nhiên chỉ về phía trước, lập tức một đạo quang mang màu xanh lam cắt ngang bầu trời, vô thanh vô tức, nhưng tốc độ lại nhanh tới kinh người, hình thành một luồng khí tức vô cùng sắc bén, đâm về phía Lâm Mộ Phong.

Lâm Mộ Phong hiển nhiên sớm đã có phòng bị, bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái khiên tròn màu xanh, khiên tròn này đón gió mà lớn lên, ngăn cản luồng khí tức màu xanh lam vô cùng sắc bén kia ở bên ngoài.

Tập trung nhìn vào, luồng ánh sáng xanh kia chính là một con dao găm nhỏ dài, như là linh xà phụ ra nuốt vào khí lạnh.

"Thanh Dương lão nhân, hóa ra vẻ thân thiện trước kia của ngươi đều là giả mạo!" Tôn lão đầu hừ lạnh một tiếng, không do dự chút nào lấy ra một thanh quải trượng đầu rồng đen nhánh, bên trong đầu rồng phun ra từng đợt khói đặc màu đen ép về phía Thanh Dương lão nhân.

Trong mắt Thanh Dương lão nhân léo lên tia sáng, áo xanh trên người đột nhiên bộc phát ra ánh sáng hoa mỹ, từng lớp từng lớp hào quang tỏa ra từ trên áo xanh trên người, như là Khổng Tước mở cánh ra, bao bọc quanh thân Thanh Dương lão nhân, tọa thành một lớp vòng bảo hộ, ngăn cách khói đen đặc ở bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, vầng sáng lưu chuyển.

Đúng lúc này, xa xa, một thân ảnh khống chế lấy độn quang chạy tới, chính là Thiên Diễn đạo nhân.

"Lâʍ đa͙σ hữu chớ hoảng sợ, ta tới giúp ngươi!" Tay phải của hắn giơ lên, đầu ngón tay có hai làn khói trắng đen, như là quân cờ trắng và đen, bay về phía Thanh Dương lão nhân.

Ba người Lâm Mộ Phong đồng thời sững sờ, xung quanh rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được có một loại cảm giác rất kỳ lạ bám vào trên người, thật giống như ... khu vực này biến thành một bàn cờ vậy.

Thanh Dương lão nhân ngay từ đầu còn không có để vào trong lòng, tuy nhiên ngay sau đó, hắn cũng cảm nhận được hô hấp của mình có chút không thoải mái, linh khí thiên địa xung quanh hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn, độ khó điều động tăng trưởng lên theo cấp số nhân.

Hắn không thể không kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục lùi lại ba bước về phía sau, trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ.

"Điều động thiên địa đại thế?!"

Không chỉ là Thanh Dương lão nhân, Lâm Mộ Phong và Tôn lão đầu cũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn vào Thiên Diễn đạo nhân.

Thân ở trong ván cờ, bọn họ đều có thể cảm nhận được, chỉ có điều khác với Thanh Dương lão nhân, bọn họ là một mặt tích cực, giống như sinh ra lực tương tác mạnh hơn với linh khí trong thiên địa, điều động càng thuận buồm xuôi gió hơn.

Cái này ... chính là thiên địa đại thế!

Thông tục mà nói thì chính là khí vận!

Kỳ đạo thế mà thật có thể lấy thiên địa làm cờ!

Trong lòng Lâm Mộ Phong gần như khϊếp sợ tới cực điểm, đây càng nghiệm chứng thêm phỏng đoán của chính mình.

Thiên Diễn đạo nhân chỉ có thể tạo ra ảnh hưởng rất nhỏ bé, mà cao nhân chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới rung chuyển thậm chí thay đổi thiên địa đại thế đi.

Mấy trăm năm qua, Thiên Diễn đạo nhân gần như chưa từng ra tay, nghĩ không ra vừa ra tay cũng đủ để cho người phải chấn kinh, kỳ đạo vậy mà nghịch thiên như thế!

"Có ý tứ, nghĩ không ra ngươi thật đi ra một con đường khác với người tu tiên!" Thanh Dương lão nhân híp mắt nhìn vào ba người trước mặt, lại tuyệt không bối rối.

Hắn là Hợp Thể kỳ đại thành, cảnh giới cao nhất ở đây.

Thanh Dương lão nhân vung tay lên, năm lá cờ nhỏ đủ màu sắc lao lên không trung, vây quanh ba người bọn họ, đột nhiên tạo thành một kết giới vô hình.

Hắn ung dung nhìn vào Lâm Mộ Phong, giống như nắm chắc thắng lợi vào trong tay vậy, "Ta lại cho các ngươi một cái cơ hội cuối cùng, giao Băng Nguyên tinh ra cho ta!"

Lâm Mộ Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Thanh Dương lão nhân, đột nhiên thở dài, mở miệng nói: "Thanh Dương đạo hữu, ngươi không nên chấp mê bất ngộ, bây giờ quay đầu còn kịp, Băng Nguyên tinh không phải chúng ta có thể mơ ước!"

Thanh Dương lão nhân hơi sững sờ, "Ồ?"

"Ngươi thật sự cho rằng ván cờ ở cửa vào của bí cảnh là ta có thể hóa giải?"

Lâm Mộ Phong lắc đầu, giọng điệu sùng kính tới cực điểm, trịnh trọng nói: "Mọi thứ ở đây đều là bởi vì ta đạt được chỉ điểm của một vị cao nhân! Ở trước khi ta tới, cao nhân không chỉ có để cho ta nhìn thấy được ván cờ đó, đồng thời cáo tri cho ta biết phương pháp phá giải! Ta chính là ở sau khi nhìn thấy bí cảnh mới biết được, hóa ra khảo tra ở cửa vào của bí cảnh thế mà giống nhau như đúc với ván cờ kia!"