Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 77: Cơ duyên to lớn, canh điêu?

Hai canh giờ sau.

Trên bầu trời của Lăng Vân tiên các.

Hai vệt độn quang nhanh chóng mà tới, nửa đường không dừng lại, trực tiếp chui vào trong đại môn.

"Ba vị trưởng lão, nhanh chóng đi ra!"

Lâm Mộ Phong còn chưa có vào cửa, đã hào hứng cất cao cuồng họng lên kêu lớn một cái, vẻ mặt kích động tới đỏ bừng.

Đông đảo đệ tử của Lăng Vân tiên các hành lễ và để ý tới họ.

Người hiểu rất sâu đối với Các chủ nhà mình đều biết, Các chủ như vậy chính là có tám thành được bảo bối từ đâu đó, chạy về hiến vật quý tới!

Ánh mắt của bọn họ hơi cong lên đã thấy trong tay Các chủ nắm lấy một cái hộp hình vuông, hộp là trong suốt, bên trong giống như còn chứa thứ gì đó.

Có lẽ chính là cái này?

Đến cùng là bảo bối gì?

Ba vị trưởng lão thì tự nhiên vô cùng quen thuộc đối với cảnh tượng này, gần như không chậm trễ, thi nhau từ trong đại sảnh chạy vội đi ra, mong đợi nói: "Thế nào? Thế nào? Có phải được thứ tốt gì hay không!"

Lâm Mộ Phong vuốt râu một cái, nở ra nụ cười cao thâm khó dò, cười nói: "Hôm nay đi bái phỏng cao nhân, thu hoạch tương đối khá, bảo vật này tuyệt đối lớn tới các ngươi khó có thể tưởng tượng!"

Lớn đến chúng ta khó có thể tưởng tượng?

Hồng hộc!

Nhịp thở của ba vị trưởng lão không thể không trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Các chủ nhà mình.

"Thật, thật?" Đại trưởng lão run rẩy hỏi.

Nhị trưởng lão thì tính tình nóng nảy, không kịp chờ đợi mà hỏi: "Đến cùng là thứ gì, tranh thủ thời gian lấy ra để chúng ta mở mang tầm mắt!"

"Nhanh, đừng có làm trò bí hiểm!" Tam trưởng lão cũng thục giục nói.

Trên mặt Lâm Mộ Phong ửng đỏ cả lên, nụ cười trên mặt dần dần phóng lớn, giơ cao hộp đóng gói trong tay lên cao, hưng phấn nói: "Chính là thứ này! Đương đương đương đương!"

Ba vị trưởng lão không hẹn mà đều thi nhau nín thở, đưa ánh mắt rơi vào trên hộp đóng gói.

Cái nhìn này nhìn tới ngây ngẩn cả người.

Hình ảnh rạng rỡ mà họ tưởng tượng đã không xuất hiện, nó dường như chỉ là một chiếc hộp bình thường chẳng có gì lạ cả và bên trong dường như còn chứa ... canh?

Đại trưởng lão có chút mộng, không dám xác định nói: "Đây chẳng lẽ là một hộp ... canh gà?"

"Không, là canh điêu!"

Lâm Mộ Phong sửa lại nói, "Đây chính là món canh điêu mà ta phải bỏ thể diện đi để cầu từ chỗ cao nhân tới!"

Canh Điêu?

Có khác nhau không?

Nụ cười trên mặt ba vị trưởng lão dần dần biến mất, không biết nên dùng thái độ gì để ứng đối với Các chủ của mình.

Đồng thời nội tâm có hơi bất an, đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu không dấu vết.

Chẳng lẽ Các chủ đi ra ngoài một chuyến, gặp phải kẻ thù, bị kẻ thù đánh tới đầu óc hỏng mất rồi?

"Phốc, ha ha ha —— "

Đúng lúc này, cửa đại sảnh truyền tới một tiếng cười lớn, "Lâm lão đầu, ngươi có phải là choáng váng rồi hay không? Một hộp canh điêu mà ngươi mang về coi như bảo vối, chẳng lẽ Lăng Vân tiên các bây giờ đã nghèo thành dáng vẻ này rồi sao? Nếu như thực sự khó khăn, đi chỗ ta lấy chút màn thầu, bánh nhân thịt!"

Lâm Mộ Phong không thể không sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy ở sau lưng ba vị trưởng lão còn có một lão đầu mặc áo xanh, lão đầu này có làn da ngăm đen, trên mặt có không ít nếp nhăn, cũng không có tiên phong đạo cốt như người tu tiên, ngược lại trông giống như một lão nông làm ruộng từ nông thôn tới.

"Tôn lão đầu? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Lâm Mộ Phong ngây ngẩn cả người.

"Ta cố ý tới cho ngươi một cơ duyên!" Tôn lão đầu cười ha ha, đắc chí nói: "Cơ duyên này thế nhưng có giá triọ hơn nhiều so với canh điêu của ngươi, lão Lâm a, không phải ta nói ngươi, người đã hơn ngàn tuổi rồi cũng không cần ngây thơ như vậy, để canh điêu trong tay ngươi xuống đi."

"Ngươi cho ta cơ duyên?" Lâm Mộ Phong nhếch miệng hiện lên một chút ý cười khinh thường, cười lạnh nói: "Không có cơ duyên nào có thể so sánh với canh điêu này! Ta xem ngươi rõ ràng là tới kiếm chút cơ duyên đi!"

"Lâm lão đầu, đầu óc ngươi có bệnh sao? Ngọc Lộ Quỳnh Tương đặt ở trước mặt ta ta cũng sẽ không thèm nhìn một chút, canh thừa không biết ngươi đóng gói từ chỗ nào mang về ta sẽ thích?" Tôn lão đầu lập tức tức giận nói, tức giận tới mặt đỏ rần.

Vũ nhục, đây là vũ nhục một cách trần chuồng a!

"Ha ha, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết canh điêu này không tầm thường?"

Lâm Mộ Phong lấy một loại ánh mắt miệt thị nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới mang tâm tư thành kính, thận trọng mở nắp hộp ra, sợ nước canh bắn ra ngoài dù chỉ một giọt.

Hộp đóng gói này kín không kẽ hở, công nghệ đặc thù, thế mà để hơi nóng không tiết ra ngoài chút nào, toàn bộ canh điêu giống như vừa mới nấu xong mang ra, nóng hổi nóng hổi.

Thứ của cao nhân quả nhiên không tầm thường, ngay cả cái hộp đóng gói thuận tay lấy ra cũng cao cấp tới như vậy.

"Xoạch."

Theo cái nắp được mở ra, một mùi thơm cực kỳ nồng nặc phun ra như một ngọn núi lửa lâu năm.

Tôn lão đầu đang định chuẩn bị tiếp tục trào phúng, lời tới khóe miệng lại là khó nói ra miệng, chỉ cảm thấy cỗ mùi thơm này theo lỗ mũi chặn lấy cổ họng của mình, nói không nên lời.

Vẻ mặt của Ba vị trưởng lão cũng đột nhiên ngưng lại, cái mũi không hẹn mà cùng vươn ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào canh điêu kia.

Thơm

Thơm quá!

"Ừng ực."

Mọi người cùng nhau nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy miệng khô khốc, rất muốn được uống một ngụm canh tới làm dịu cảm giác.

"Các chủ, canh này trắng như ngọc, nước canh êm dịu, nước cốt trong vắt, ta nghĩ đây là một món canh ngon hiếm có, ta cảm thấy đáng giá để chúng ta nghiên cứu thật tốt." Đại trưởng lão vừa dứt lời, thân hình biến thành một đạo lưu quang xẹt cái xông về phòng bếp của Lăng Vân tiêu các, lúc xuất hiện lại, trong tay đã có thêm một bộ bát đũa.

"Lời này của Đại trưởng lão nói rất đúng." Nhị trưởng lão liên tục gật đầu, ngay sau đó cũng lao vào phòng bếp.

"Có lý, rất hiểu ý ta." Tam trưởng lão tự nhiên không cam lòng yếu thế, cũng lao vào phòng bếp.

Tôn lão đầu cũng không chậm chút nào, tuy rằng con mắt nhìn chòng chọc vào hộp canh điêu kia, vẫn như cũ nói lời mạnh miệng: "Hừ, xem như hương vị tốt, chẳng qua cũng chỉ là một bát canh điêu, sao có thể so sánh với cơ duyên?"

Đúng lúc này, đại trưởng lão lại đột nhiên sững sờ, giật mình nói: "A, cái mỏ này chính là ... là cái mỏ của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng?!"

Tê ——

Mọi người giương mắt nhìn lại, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

Đúng là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

"Ngạc nhiên!" Lâm Mộ Phong mỉm cười, nhẹ như mấy gió nói: "Chẳng qua chỉ là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng mà thôi, chỉ là một con chim nhỏ, không cần để ý."

Chỉ là một con chim nhỏ?

Ba vị trưởng lão nhìn vào Lâm Mộ Phong, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

Các chủ nhà mình đi ra ngoài một chuyến, thật là thay đổi, làm sao có thể giả bộ được giỏi như vậy rồi?

Nếu như chúng ta không có nhớ nhầm, Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thuận tay là có thể đạp chết ngươi a?

"Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thì như thế nào? Thịt yêu quái cũng chỉ là thịt, có cái gì ly kỳ đâu?" Tôn lão đầu vẫn vô cùng kiêu ngạo.

Mọi người thu lại sự khϊếp sợ trong lòng, hút một hơi hút nước bọt bên miệng vào, thi nhau múc cho mình một bát canh điêu.

A?

Sợi rễ trong canh này làm sao có chút giống với rễ của Cửu Khúc Linh tham?

Còn có cây thảo này, làm sao giống như là Nghê Thường Thảo Diệp tử?

Cái cánh hoa này, trông giống như là Ngọc Tủy chi?

Bọn họ nhìn vào đồ vật trong bát của mình, lập tức như bị sét đánh, không thể tin được sự thật đang nhìn thấy ở trước mắt.

"Đây, đây là ..." Đại trưởng lão khó có thể tin nhìn về phía Lâm Mộ Phong.

"Đúng, không sai, chính nó."

Lâm Mộ Phong cười gật đầu, "Nhanh nhân lúc còn nóng mà uống đi, ta nói rồi, đây là cơ duyên to lớn!"