Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 66: Mười năm không gặp, quả thực tưởng như hai người khác lạ!

Ngoài vạn dặm, theo hướng về phía tây nam của Càn Long tiên triều, tới chỗ biên cảnh của Càn Long tiên triều, chính là nơi hạ lạc của Lăng Vân tiên các.

Thấp thoáng bên trong non xanh nước biếc, tọa lạc một tòa Đại điện gạch xanh ngói xanh, xung quanh đại điện còn có các loại Thiên điện cỡ nhỏ, nơi đầy tiếng nói huyên náo, mơ hồ còn truyền tới tiếng giảng đạo.

Mà mặc kệ là Đại điện hay là Thiên điện, thế mà đều được bao phủ vòa trong một lớp sương mù mỏng manh, sương mù này ngưng tụ không tan, như là đám mây trên bầu trời vậy.

Soạt!

Vào lúc này, linh khí xung quanh Đại điện đột nhiên trở nên hỗn loạn, sau đó một lực hút rất lớn từ trong Đại điện truyền ra ngoài, chẳng mấy chốc đã tạo thành một cái vòng xoáy rất lớn, như là nuốt chửng, nuốt chửng linh lực xung quanh vào trong.

Những mây mù xung quanh kia cũng nhận lấy ảnh hưởng, trong nháy mắt tán loạn lên.

"Các chủ đây là muốn xuất quan sao?"

"Đây là triệu chứng đột phá!"

"Nhanh! Mọi người tranh thủ thời gian vận chuyển pháp lực, chuẩn bị hỗ trợ các chủ một chút sức lực!"

Bên trong Lăng Vân tiên các, đông đảo đệ tử thi nhau hiện lên vẻ vui mừng, bằng tốc độ nhanh nhất từ bốn phương tám hướng khống chế lấy động quang đi tới rìa Đại điện.

Ba lão giả như cưỡi gió mà tới, thân thể nhẹ nhàng rơi vào trên mái hiên của Đại điện.

Sắc mặt bọn họ ngưng trọng lại, hai tay bấm lấy pháp quyết, "Các đệ tử nghe lệnh, lập tức rót pháp lực của mình vào bên trong đại trận, trợ giúp Các chủ có thể đột phá thuận lợi!"

Ông!

Vừa dứt lời, xung quanh Đại điện lóe lên hào quang lóa mắt, mặt đất tràn ngập ánh sáng, tạo thành một cái đồ án đặc thù.

Đông đảo đệ tử không do dự chút nhau, thi nhau đưa tay, rót pháp lực vào trên trận pháp.

Những pháp lực này theo trận pháp lưu động, cuối cùng hội tụ ở trên cùng của Đại điện.

Linh lực xung quanh cũng theo đó mà càng điên cuồng hơn.

Đúng lúc này, bầu trời tràn ngập hào quang, phía trên đại điện chậm rãi xuất hiện một bóng người.

Bóng người mặc lên một bộ trường bào màu đen với mái tóc bạc khuôn mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời, có tia sáng lấp lánh.

Ba lão giả trên mái hiên lập tức cung kính nói: "Tham kiến Các chủ."

Lâm Thanh Vân cũng bay lên, rơi vào trên mái hiên, vui mừng nói: "Cha!"

Những đệ tử khác thi nhau lộ ra nụ cười tươi.

Các chủ bế quan hơn mười năm cuối cùng đã xuất quan!

Một khi Các chủ đột phá, vậy xem như là tu sĩ Phân Thần kỳ, độ cao của Lăng Vân tiên các cũng có thể nâng lên rất nhiều, bước vào hàng ngũ tông môn đỉnh cấp!

Đến lúc đó, lợi ích mang lại tự nhiên chính là nước lên thì thuyền lên, làm sao họ có thể không thích?

Lão giả mặc áo bào đen quan sát một lúc lâu mọi người đã lâu không thấy, trên mặt cũng không thể không nở ra nụ cười tươi, sau đó ánh mắt nhìn về phía con gái của mình, vội vàng mở miệng nói: "Thanh Vân, ta đã tới thời khắc mấu chốt để đột phá, ngươi lập tức đi bảo khố lấy Cửu Khúc Linh tham ra, có thể thành công hay không là trông vào một lần này!"

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Vân lập tức cứng lại, nhìn vào cha của mình, muốn nói lại thôi.

"Ơ?" Lão giả ngây ngẩn cả người, Con gái ngoan, làm sao mà ngươi còn đứng ở nơi này? Nhanh đi lấy đi!

Lâm Thanh Vân chỉ có thể nhắm mắt mà nói: "Cha, Cửu Khúc Linh tham được ta tặng người."

"Cái gì?" Lão giả áo bào đen ngây dại, sau đó vội vàng nói: "Cửu Khúc Linh tham không còn không sao cả, vậy thì đi lấy Nghê Thường thảo, nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi."

Hắn đang âm thầm may mắn, may mắn chính mình vì đột phá đã làm ra rất nhiều chuẩn bị, cố ý phí hết công phu cực lớn vơ vét trọn vẹn mười sáu loại linh dược tiên thảo đỉnh cấp, đột phá hẳn là vững vàng.

Tuy nhiên ngay sau đó, trong lòng của hắn lại hiện lên một loại dự cảm không tốt, bởi vì hắn nhìn thấy con gái của mình vẫn đứng tại chỗ.

Quả nhiên, lập tức nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Thanh Vân: "Cha, cái đó cũng tặng người rồi."

"Vậy, Ngọc Tủy chi đâu?" Giọng nói của Lão giả áo bào đen có chút run rẩy.

"Tặng người..."

"Long Tâm Cửu Diệp chi đâu?"

"Vẫn tặng người ..." Lâm Thanh Vân tê cả da đầu, nhỏ giọng nói: ""Cha, tất cả linh dược cực phẩm ta đều tặng người...

"Cái gì? !"

Lão giả áo bào đen như bị sét đánh, chấn kinh tới bóng mờ đều đang lắc lư, khó có thể tin được nhìn vào Lâm Thanh Vân.

"Ngươi, ngươi tặng người nào?" Ánh mắt của lão giả áo bào đen đã đỏ lên.

Lâm Thanh Vân nghĩ tới Lý công tử thì trong lòng yên tâm một chút, vội vàng giải thích nói: "Là Lý công tử, hắn là một vị cao nhân tuyệt thế, thích lấy thân phận phàm nhân sống trong trần thế, ngay cả tiên nhân trên trời cũng không so được hắn!"

Lý công tử?

Cao nhân tuyệt thế?

Tiên nhân cũng không so được?

Đây không phải là đang nói nhảm sao?

Bóng mờ của lão giả lắc lư tới càng lợi hại hơn, gần như tới biên giới tán loạn.

Trong lòng của hắn đã khẳng định, con gái của mình đây là gặp phải nam nhân cặn bã, tám thành là đã bị người dụ dỗ lừa gạt.

Tiền tài là bị lừa hết rồi, không biết sắc có bị lừa nốt hay không.

Không riêng gì lão giả áo bào đen, những người khác của Lăng Vân tiên các cũng thi nhau nhìn về phía Lâm Thanh Vân, bên trong đôi mắt đều là vẻ phức tạp.

Thánh nữ ngày thường khôn khéo như vậy, làm sao lại bị âm mưu đơn giản như vậy lừa gạt mất, trong yêu đương trí thông minh của nữ nhân quả nhiên là thua a, đúng là khôn ba năm dại một giờ!

Chuyện Các chủ nhà mình đột phá tám thành là xịt.

Hố cha a!

"Thôi được, thôi được." Lão giả áo bào đen cười thê lương một tiếng, con gái mình phạm sai lầm, hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuốt vào trong bụng, chờ chính mình xuất quan, nhất định phải chém tên lừa đảo kia thành muôn mảnh!

Trông chớp nhoáng này hắn giống như già nua đi trăm tuổi, khàn giọng nói: "Tản đi đi, tất cả giải tán đi."

Từ mừng rỡ tới cực đau khổ cách nhau có mỗi chứ tới thôi.

Tất cả mọi người ở Lăng Vân tiên các đều là một mặt ảm đạm.

Lâm Thanh Vân cắn môi, trong lòng có chút hụt hẫng, đúng lúc này, ánh mắt của nàng đột nhiên sáng lên, vội vàng nói: "Cha, ta dùng những linh dược tiên thảo kia đổi về một thứ, nói không chừng có thể giúp được ngươi!"

"Thứ gì?" Lão giả áo bào đen hỏi.

Lâm Thanh Vân lấy ra túi lá trà kia, kích động nói: "Chính là cái này, thứ mà cao nhân tặng chắc chắn không tầm thường, ta cảm thấy nói không chừng có tác dụng!"

"Lá trà?"

Lão giả áo bào đen choáng váng, mặt mo co quắp một trận, cả mười sáu gốc linh dược tiên thảo cực phẩm, ngươi chỉ đổi về một túi lá trà?

Hắn nhìn vào Lâm Thanh Vân, giống như lần đầu tiên biết con gái của mình vậy, hơn mười năm không gặp, con gái của mình thay đổi cũng quá lớn đi, nhất là ở chỗ trí thông minh này, quả thực tưởng như hai người khác lạ.

Lâm Thanh Vân hồi hộp mà chờ mong nhìn vào lão giả áo bào đen, quật cường nói: "Cha, ngươi tin ta!"

Lão giả áo bào đen nhìn vào ánh mắt mong đợi kia của con gái mình, cuối cùng không có nhẫn tâm từ chối, gật đầu nói: "Được a."

Cũng được, xem như dỗ dành con gái đi, nàng ta chỉ là không hiểu chuyện, cũng không phải là cố ý.

Lâm Thanh Vân trong lòng vui mừng, lập tức đi pha ngay một tách trà bằng lá trà đưa cho lão giả.

Tầng cao nhất của Đại điện, bên trong một cái gian phòng trống rỗng, ở vị trí chính giữa, lão giả áo bào đen khoanh chân ngồi ở trên một cái bồ đoàn.

Hắn nâng chén trà lên, đánh giá chén trà trước mặt.

Lá trà chìm nổi ở trong chén, thế mà không có một chút cặn bã trà, nước trà thanh tịnh và đẹp, hương trà thanh tao.

"Có thua thiệt, nhưng không thể phủ nhận, đây quả thật cũng coi là một chén trà ngon."

Trên mặt của hắn đột nhiên nở ra nụ cười tươi.

Con gái đã lớn như vậy, hình như đây là lần đầu tiên pha trà giúp ta a?

Còn có thể làm sao, đương nhiên là lựa chọn tha thứ nàng ta a.

Lão giả áo bào đne hiển nhiên đã không còn ôm hy vọng đối với việc đột phá, theo thói quen thổi thổi vòa trong chén trà, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Ha ha, người khác bế quan tu luyện đều là ăn thiên tài địa bảo, mà ta lại là uống trà, cũng xem như là người đầu tiên từ trước tới nay..."