Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 61: Cái chết xa xỉ

"Ừng ực."

Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung vậy, mạch máu toàn thần giống như đang chảy ngược, kìm lòng không được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.

Diêu Mộng Cơ gạt ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn so với khóc, run rẩy nói: "Cẩu ... cẩu gia, ta là nhân sĩ yêu cẩu, chúng ta là người một nhà."

Đại Hắc không có đi để ý tới Diêu Mộng Cơ, mà là nhìn vào Tần Mạn Vân, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi là khách của chủ nhân, thói quen của chủ nhân ngươi hiểu không?"

Tần Mạn Vân đầu tiên là sững sờ, nàng ta vốn cảm thấy Đại Hắc này trông quen mắt, lúc này cuối cùng mới nghĩ tới, Lý công tử chẳng phải cũng nuôi một con chó màu đen sao? Hình như chính là con này.

Nàng ta linh quang lóe lên, lập tức lĩnh ngộ ra ý tứ của Đại Hắc, vội vàng nói: "Hiểu! Thói quen ta hiểu!"

Đại Hắc khẽ gật đầu, "Nhớ kỹ, chủ nhân nhà ta đang lấy thân thể phàm nhân thể ngộ cuộc sống phàm trần, không được phá hủy hứng thú của hắn, ta chỉ là một con chó rất bình thường, về phần con điêu kia cũng chỉ là một con điêu núi bình thường, hiểu ý ta không?"

"Hiểu, cẩu gia cứ việc yên tâm, chúng ta cam đoan sẽ không lộ ra một chút sơ hở nào!" Tần Mạn Vân gật đầu liên tục.

Khí thế toàn thân Đại Hắc đột nhiên biến mất không còn tăm tích, không khách con chó bình thường một chút nào, quay người lạnh lùng rời đi.

Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ lập tức thở phào nhẹ nhõm, thời gian ngắn như vậy, quần áo của bọn họ đã bị mồ hôi lạnh là ướt nhẹp.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác may mắn được sống sót sau tai nạn.

Diêu Mộng Cơ chật vật hỏi: "Mạn Vân, ngươi biết Cẩu ... Cẩu gia kia?"

Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, ngưng trọng nói: "Cẩu gia hẳn là con chó bên cạnh cao nhân kia, trước đó ta gặp qua, vốn cho rằng chỉ là một con chó đen bình thường, không nghĩ ra ..."

Nàng ta cười khổ lắc đầu, chính mình thật sự là quá ngu, chó có thể đi theo bên cạnh Lý công tử thì làm sao có thể bình thường.

"Khó trách." Diêu Mộng Cơ lập tức giật mình, sau đó không kịp chờ đợi nói: "Cao nhân đã thích lấy thân phận phàm nhân trải nghiệm cuộc sống phàm nhân, chúng ta thế nhưng tuyệt đối không thể phạm vào điều kiêng kị của cao nhân! Nhưng nếu cứ như vậy rời đi cũng không lễ phép, bằng không trốn trước, chờ một chút giả bộ như vô tình gặp được mới tốt."

"Đại Hắc, con mồi ở đâu?"

Lý Niệm Phàm thật vất vả mới đuổi kịp Đại Hắc, theo ánh mắt nhìn của Đại Hắc, chỉ thấy một cái bóng đen to lớn bay lượn trên không trung, đôi cánh to lớn đang vỗ hồng hộc.

"Ôi, chim điêu thật là lớn a!".

Đôi mắt Lý Niệm Phàm bỗng nhiên sáng lên, xem ra vận khí không tệ, cuối cùng cũng tìm được con mồi!

Bắn rơi con điêu này vậy thì hoạt động săn bắn ngày hôm nay có thể có một kết thúc hoàn hảo.

Hắn lấy cung sừng trâu xuống, xoay người, cài tên, trong ánh mắt bình lĩnh lộ ra vẻ sắc bén, mục tiêu chỉ thẳng vào con chim điêu lớn kia.

Trong lòng hắn có chút kích động, nhớ tới trong phim truyền hình kiếp trước toàn giương cung bắn chim điêu lớn, tuyệt đối là kinh điển của màn ảnh, hôm nay tới lượt Lý mỗ ta!

Tư thế đẹp trai hơn, xuất thủ là phải chuẩn.

Sưu!

Mũi tên bắn vọt mà ra, không một chút sai sót nào bắn vào cơ thể của con điêu núi!

"Phốc phốc!"

Bắn tới kéo theo một trận máu tung tóe mà ra.

"Ha ha ha, bắn trúng! Đi!" Lý Niệm Phàm nhìn vào con đại điêu đang rơi thẳng xuống, lộ ra nụ cười tươi, dẫn theo Đát Kỷ đi thẳng tới nơi điêu núi rơi xuống mà đi.

Đát Kỷ nhìn vào con chim điêu núi rơi xuống kia, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.

Con điêu núi này làm sao mà giống như Ngân Nguyệt Yêu Hoàng?

Đợi lúc tới gần, vẻ nghi hoặc trên mặt nàng lại chuyển biến thành vẻ chấn kinh, thế mà thật là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!

Tê ——

Đây là tình huống như thế nào?

Yêu lực của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đâu?

Đột nhiên, bên tai của nàng truyền tới một tiếng truyền âm, "Không được kinh ngạc, là ta làm! Ngươi hẳn là có thể hiểu được ý của ta."

Đát Kỷ kinh dị nhìn về phía Đại Hắc, sau đó lại hiện ra thần sắc đăm chiêu.

Ta đã hiểu!

Chủ nhân thích dùng thân phận phàm nhân để trải nghiệm cuộc sống phàm nhân, nhưng ... trên đời này phần lớn là tiểu nhân vô sỉ, yêu ma quỷ quái càng là hoành hành không sợ, khó tránh khỏi sẽ mang tới phiền phức cho chủ nhân, ảnh hưởng tới niềm vui thú chủ nhân làm phàm nhân.

Loại chuyện nhỏ nhặt này nếu như cũng phải để cho chủ nhân tự mình ra tay, vậy chúng ta cũng quá thất bại đi.

Xuất hiện loại tình huống này, chúng ta cần tới trải đường cho con đường thanh tu của chủ nhân, không cho bất luận tồn tại nào làm ảnh hưởng tới chủ nhân! Để chủ nhân có thể không buồn không lo lấy thân phận phàm nhân trải nghiệm cuộc sống!

Nàng ta lập tức tìm được mục tiêu của chính mình, ánh mắt càng kiên định hơn.

Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân thì thận trọng tới gần, bọn họ cố gắng để cho vẻ mặt của mình lộ ra được tự nhiên, hai người vừa đi vừa nói.

Khi vừa lúc đi ngang qua nơi đây, Tần Mạn Vân tỏ ra kinh ngạc nói: "Lý công tử, Đát Kỷ cô nương?"

"A? Tần cô nương, trùng hợp như vậy a." Lý Niệm Phàm đi săn thành công cho nên tâm tình không tệ, cười nói.

Tần Mạn Vân vội vàng nói: "Đúng vậy a, ta và sư tôn vừa đúng đi ngang qua nơi này, không nghĩ ra ở chỗ này có thể gặp được Lý công tử."

"Ha ha ha, ta đi ra ngoài đi săn, còn tính là có chút thu hoạch." Lý Niệm Phàm cười nói, vẫn không quên sờ lấy đầu của Đại Hắc khen: "Đại Hắc, biểu hiện không tệ."

"Gâu gâu..."

Tần Mạn Vân nhìn vào dáng vẻ nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn kia của Đại Hắc, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, gần như muốn cho rằng Đại Hắc mà chính mình nhìn thấy trước đó chỉ là ảo giác.

Đây chính là Tiên Cẩu a! Tuyệt đối là tồn tại đại lão đỉnh cao, thế mà học chó sủa, còn biết vẫy đuôi?

Mẹ của ta ơi, thế giới này quá điên cuồng rồi!

Nàng ta vội vàng quay đầu đi, sợ nhịn không được mà lộ ra sơ hở.

Diêu Mộng Cơ thì làm nội tâm chính mình bình tĩnh lại, cung kính nói: "Lý công tử, ta là Diêu Mộng Cơ, là sư tôn của Mạn Vân, sớm đã nghe nàng nhắc qua công tử, hôm nay xem như có thể gặp được người thật."

"Diêu lão khách khí, ta chỉ là một kẻ phàm nhân bình thường, có cái gì đâu mà gặp hay không." Lý Niệm Phàm không thể không nói.

Quả nhiên a, Lý công tử thích tự cho mình là phàm nhân, chính mình tuyệt đối phải chú ý, không thể chọc thủng, như vậy sẽ làm cao nhân không vui.

Hắn tuyệt không cảm thấy có gì lạ, phàm là cao nhân đều sẽ có các loại đam mê cổ cổ quái quái, đam mê của Lý Niệm Phàm xem như là rất bình thường.

Hắn liền nói ngay: "Lý công tử không cần khiêm tốn, Tây Du Ký của ngài tuyệt đối có thể nói là một tác phẩm trước nay chưa từng có, hơn nữa ta còn nghe nói ngài viết một bộ câu đối làm tất cả mọi người kinh động như gặp thiên nhân, lão hủ luôn luôn ngứa ngáy trong lòng khó nhịn, sớm đã muốn tới quan sát."

Con người văn hóa, tuyệt đối là con người của văn hóa.

Lý Niệm Phàm lập tức bật cười, xem ra chính mình cũng có chút nổi tiếng trong văn hóa của thế giới tu tiên này, ngay cả loại lão giả này cũng muốn tới quan sát.

"Như vậy, Diêu lão không ngại đi tới chỗ ta một lần?"

"Cầu còn không được, vậy lão hủ xin làm phiền." Trên mặt Diêu Mộng Cơ hiện ra nụ cười nở ra hoa, vội vàng nói.

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, chuẩn bị khiêng đại điêu đi.

Ai ngờ, Diêu Mộng Cơ lại nhiệt tình đến mức phải lao ra tranh khiêng đại điêu giúp hắn.

Để một lão giả tóc bạc làm loại chuyện này, Lý Niệm Phầm vẫn là có chút xấu hổ, nhưng người ta lại quá nhiệt tình, hắn cũng không thể từ chối.

Cũng được, lão nhân này tốt xấu gì thì cũng là người tu tiên, nghĩ tới khiêng con đại điêu này cũng không khó.

Có loại sư phụ này tự mình dạy dỗ, khó trách có thể giáo dục ra một đồ đệ lễ phép như Tần Mạn Vân.

"Phốc phốc!"

Lý Niệm Phàm thuận tay rút mũi tên cắm ở trên người đại điêu ra, thu hồi mũi tên lại.

Diêu Mộng Cơ thì ngây ngẩn cả người, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mũi tên, hận không thể dính con mắt vào trên đó.

Ngộ Đạo trúc?

Thật là Ngộ Đạo trúc!

Vừa rồi hắn còn không có để ý, lúc này mới phát hiện, tất cả mũi tên bên trong cái của Lý Niệm Phàm thế mà đều dùng Ngộ Đạo trúc mà làm thành!

Tại sao có thể có người bỏ được Ngộ Đạo trúc làm thành mũi tên?

Đây chính là Ngộ Đạo trúc a, làm thành mũi tên chẳng phải là bắn đi ra một cây thì mất đi một cây sao? Đây là bại gia cỡ nào a!

Diệu Mộng Cơ đau lòng đến mức khuôn mặt của hắn nhăn lại.

Lại nhìn vào cung sừng trâu trong tay Lý Niệm Phàm, cũng sử dụng rất nhiều vật liệu làm từ Ngộ Đạo trúc.

Chờ chút!

Diêu Mộng Cơ quay đầu lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái sọt kia!

Tê ——

Thế mà cũng dùng Ngộ Đạo trúc đan mà thành!

Má ơi, cái này cần bao nhiêu Ngộ Đạo trúc a!

Hắn nhớ rõ Tần Mạn Vân từng nói, nàng ta mang Ngộ Đạo trúc tới cho mình kia chỉ là một chút phế liệu Lý công tử làm đồ vật còn sót lại, cái này, hắn là hoàn toàn tin tưởng.

Chính mình lấy được hóa ra chỉ là bộ phận rác rưởi nhất của Ngộ Đạo trúc, Lý công tử căn bản chướng mắt.

Vừa nghĩ tới chính mình đạt được cây Ngộ Đạo trúc bị ném bỏ đi kia thì đã vui mừng tới không kiềm chế được, ánh mắt của Diêu Mộng Cơ trở nên vô cùng phức tạp.

Đây chính là thế giới đại lão sao?

Rất muốn đi theo bên cạnh Lý công tử để nhặt rác rưởi a.

Hắn nhìn vào thi thể của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, không thể không cảm khái, "Lão huynh, loại kiểu chết này của ngươi thực sự là rất xa xỉ, ngươi chết cũng không oan a!"