Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 50: Lý công tử tính toán không lộ ra chút sơ hở nào

Chào từ biệt thư sinh, trên mặt Tần Mạn Vân tràn đầy lòng kính sợ.

Nàng ta càng nghĩ sâu xa thì càng cảm nhận được sự sợ hãi.

Có lẽ, kết cục Tôn Ngộ Không đã được định đoạt từ lâu, Tây Du Ký này bắt đầu chính là một trận âm mưu, cũng có thể xem thành các vị đại năng đánh cờ.

Từ có sự bắt đầu, Tôn Ngộ Không xuất hiện trông rất bá khí, được bao phủ bởi nhiều màu sắc, thiên địa đều phải vì đó mà chúc mừng và rất xứng đáng để trở thành nhân vật chính trong thiên địa.

Nhưng sự thật chứng minh, cái gọi là nhân vật chính trong thiên địa căn bản chính là một chuyện cười, trên đời này chưa từng có nhân vật chính, có chỉ là những người ở sau màn đẩy tay!

Không cần biết là thư sinh hay là Lạc Thi Vũ, bọn họ đều gọi vị cao nhân kia là Lý công tử.

Hiển nhiên, vị Lý công tử này chính là một trong những đại lão đang chơi cờ!

Mà thế giới tu tiên, khả năng chỉ là một cái góc nhỏ không có ý nghĩa trên bàn cờ.

Hai đầu lông mày Tần Mạn Vân dần dần hiện ra vẻ kiên định!

Khó có được một vị đạo lão giáng lâm phàm trần như vậy, nếu như không nắm lấy cơ hội này vậy thì cả đời này sẽ vô duyên với tiên đạo!

Nếu như chọc Lý công tử không hài lòng, cùng lắm thì chết, tu sĩ chúng ta tranh nhau không phải chỉ là một đường sinh cơ sao?

"Thi Vũ, ngày mai ta chuẩn bị đi bái phỏng Lý công tử!" Tần Mạn Vân mở miệng trịnh trọng nói, còn hành lễ đối với Lạc Thi Vũ nói: "Còn xin dẫn tiến ta."

Loại người trong chốn thần tiên như Lý công tử này, nếu như mình mạo muội đi quấy rầy thì chắc chắn sẽ làm người không vui, có người dẫn tiến tốt xấu gì có thể tăng thêm một chút thiện cảm.

"Chuyện này ... được a." Lạc Thi Vũ do dự một chút mới khẽ gật đầu.

Chính mình cũng đã có khoảng thời gian không đi bái phỏng Lý công tử.

Ngay vào lúc đột phá Kim Đan, nàng ta không hiểu vì sao, người mà mình muốn kể cho nhất chính là Lý công tử, chỉ là sợ quấy rầy đối phương cho nên mới nhẫn tới bây giờ.

Hôm sau, Lạc Thi Vũ mang theo Tần Mạn Vân đi tới dưới chân núi, sau đó đi bộ lên núi.

Ngọn núi này mặc dù không có bất kỳ cấm kỵ gì, nhưng để tỏ lòng tôn trọng đối với Lý công tử, không cần biết là Bạc Vô Trần hay là Lạc Hoàng, đều sẽ rất tự giác bước từng bước một từ dưới núi leo lên!

Ngăn chặn bất cứ một loại khả năng nào có khả năng chọc cao nhân không vui!

Đối với chuyện này, Tần Mạn Vân rất tán thành.

"Mạn Vân tỷ tỷ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, cao nhân hoàn toàn là lấy thân phận phàm nhân mà ẩn cư ở nơi này, tuyệt đối phải giữ được sự bình tĩnh, Lý công tử không thích nhất chính là người khác kinh ngạc ở trước mặt hắn, nhất là chuyện liên quan tới phương diện tu luyện!" Dọc được đi, Lạc Thi Vũ một mực nhắc nhở phải chú ý điểm này một chút.

Tần Mạn Vân nghiêm túc gật đầu, "Ta đã biết."

Không bao lâu, một tòa Tứ Hợp viện cảnh sắc cổ kính xuất hiện ở trước mặt.

Đôi mắt đẹp của Tần Mạn Vân lập tức co rút lại thành kim khâu, thân thể mềm mại run lên, như ngừng ngay tại chỗ.

Nàng ta nhìn chòng chọc vào bộ câu đối treo ở trước cửa kia, giống như thấy được tiên nhân đang đứng ở trước mặt mình vậy.

Một cỗ ý cảnh mờ mịt đè xuống nàng ta, để nàng ta ngạt thở.

"Ai nha, Mạn Vân tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại đi!" Lạc Thi Vũ tranh thủ thời gian đánh thức Tần Mạn Vân, "Ngươi như vậy là không thể được, nhất định phải giả bộ giống như không sao cả có hiểu hay không, coi như đi vào trong nhà một người phàm nhân a."

Tần Mạn Vân tập trung lại, cố gắng khẽ gật đầu.

"Bộ câu đối này là Lý công tử viết sao?" Nàng ta run giọng hỏi.

"Không sai." Bên trong đôi mắt Lạc Thi Vũ mang theo chút hồi ức, "Nhớ đến lúc ấy, Lý công tử nói gần đây càng ngày càng có nhiều khách tới, cho nên viết câu đối này để treo ở bên ngoài cửa."

Để treo ở ngoài cửa?

Da đầu Tần Mạn Viên có chút bùng nổ, câu đối này mà đặt ở bất kỳ chỗ nào vậy cũng là tồn tại bảo vật trấn tông, ở trong mắt Lý công tử lại chỉ là để treo ở ngoài cửa?

Đây chính là thế giới đại lão sao?

Không đúng!

Mục đích của Lý công tử chắc chắn không chỉ như vậy, cao nhân làm việc chắc chắn có thâm ý khác!

Tần Mạn Vân trong lòng khẽ động rơi vào trầm tư.

Lý công tử nói gần đây càng ngày càng có nhiều khách tới, vậy rất có thể là đã tính tới sau này sẽ có một số người tới bái phỏng!

Tại sao cố ý viết xuống câu đối này để treo ở bên ngoài? Là bởi vì hắn muốn chấn nhϊếp hạng người có ý xấu!

Nhỡ đâu có vị khách nào đó tới là một người ngu ngốc, nói năng lỗ mãng, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Lý công tử cho nên hắn mới cố ý viết câu đối này, như vậy người tới bái phỏng không dám có tâm tư bất kính!

Không hổ là đại lão!

Tần Mạn Vân càng cung kính hơn, cúi đầu một cái về phía câu đối kia.

Lúc này, Lý Niệm Phàm đang chơi cờ với Đát Kỷ.

Chính xác để mà nói, Lý Niệm Phàm là đang dạy nàng chơi cờ.

Không thể không nói, tài đánh cờ của Đát Kỷ thật là kém, gần như cứ mỗi một bước đi đều cần phải có sự nhắc nhở của Lý Niệm Phàm, bằng không, khả năng thế cuộc vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Đát Kỷ len lén nhìn thoáng qua Lý Niệm Phàm, trong tay cầm quân cờ trắng, nhắm mắt nói: "Cái này ... ta đi bước này?"

"Ai —— "

Lý Niệm Phàm lắc đầu, thở dài nói: "Vậy ta chỉ cần thả quân cờ của ta xuống đây thì ván này chẳng phải kết thúc sao?"

Đát Kỷ cắn môi, xấu hổ cúi đầu xuống.

Trong nội tâm Lý công tử chắc chắn sẽ rất thất vọng về mình đi, đã dạy tới mấy ngày rồi thế nhưng khi bản thân mình ở trong ván cờ, vẫn chẳng mấy chốc thì mất đi phương hướng của chính mình.

Nội tâm của nàng lấp đầy hốt hoảng lo sợ, Lý công tử có thể bởi vì ngộ tính của chính mình quá kém mà không cần chính mình nữa hay không?

Lý Niệm Phàm thu quân cờ trong tay về, trầm ngâm.

Đát Kỷ thì thở mạnh cũng không dám thở, như là đứa bé đang làm sai chuyện chờ đợi gia trưởng phán xét vậy.

Tài đánh của của mình và Đát Kỷ chênh lệch quá nhiều, đánh cờ tuy rằng có lợi cho đề cao khả năng đánh cờ, nhưng đó là đánh cờ ở dưới tình huống hai bên không kém nhau là bao, nếu như thực lực chênh lệch quá xa vậy thì không được.

Lỹ Niệm Phàm nghĩ ra biện pháp, cười nói: "Như vậy đi, sau này ta cho ngươi một số thế cuộc, để ngươi luyện tập tìm phương pháp giải, như vậy hẳn là sẽ có chút trợ giúp."

"Ừm, vâng, Lý công tử, ta nhất định sẽ cố gắng!" Đát Kỷ như được đại xá, gật đầu liên tục, hốc mắt hồng hồng.

Chỉ cần không đuổi mình đi là tốt rồi, sau này mình nhất định phải cố gắng hơn nhiều, ngộ tính không đủ thì phải đổ nhiều mồ hôi, không thể để cho Lý công tử phải thất vọng!

Lý Niệm Phàm nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng thì có chút đau lòng.

Hắn cũng không muốn mang tới áp lực lớn như vậy cho Đát Kỷ, nhưng nơi này chỉ có mình và Đát Kỷ hai người sống với nhau, cô nam quả nữ, không tìm một số chuyện để làm thì thực sự là nhàm chán, chỉ có thể ủy khuất cô gái nhỏ này.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền tới một tiếng gọi vô cùng cung kính, "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"

Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, lập tức nói: "Tiểu Bạch, đi mở cửa!"

Tiểu Bạch lập tức vội vàng đi ra.

"Kẹt kẹt."

Cửa mở.

Tiểu Bạch rất lịch sự mà nói: "Hoan nghênh hai vị nữ sĩ xinh đẹp."

"Tiểu Bạch, ngươi tốt a." Lạc Thi Vũ cười chào hỏi với Tiểu Bạch.

Tần Mạn Vân thì cưỡng ép khống chế nét mặt của mình, cố gắng để cho nụ cười của mình hiện ra được tự nhiên.

Khí linh!

Thế mà thật là khí linh!

Hơn nữa sống ở trên binh khí hình người, nếu như cho nó phủ thêm một lớp da người thì đó đoán chừng không khác gì với người thật cả!

Khí linh bực này tuyệt đối là loại tồn tại cao nhất.

Tuy rằng nàng ta sớm đã nghe Lạc Thi Vũ đề cập tới, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không thể nào khống chế lại cảm xúc trong đáy lòng.

Lạc Thi Vũ dẫn theo Tần Mạn Vân đi qua, giới thiệu nói: "Lý công tử, Đát Kỷ cô nương, vị này là bằng hữu của ta, tên là Tần Mạn Vân."

"Mạn Vân bái kiến LÝ công tử, bái kiến Đát Kỷ cô nương." Tần Mạn Vân lập tức cung kính thi lễ với Lý Niệm Phàm.

Khóe mắt của nàng không tự chủ được quét tới bàn cờ trên bàn kia, tâm thần chấn động mạnh một cái.

Ngày hôm qua nàng ta mới thảo luận xong ván cờ thế cuộc với thư sinh kia, lại tình cờ gặp Lý công tử đang chơi cờ ở đây, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Hiển nhiên không có!

Lý công tử tám thành đã sớm đoán ra được mọi chuyện, ngay cả mình tới cũng ở trong lòng bàn tay của hắn, đây rõ ràng chính là đang gõ mình một cái a!

Lại nhìn vào trên bàn cờ, bỗng nhiên nhìn thấy in hai chữ Thiên địa!

Ông!

Đầu óc Tần Mạn Vân lập tức trống rỗng ngay tại chỗ, một cỗ ớn lạnh bay thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Quả nhiên, Lý công tử quả nhiên là đang lấy thiên địa làm thế cuộc!