Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 26: Cái nồi cũng ẩn chứa lý lẽ đại đạo

Nhắc tới ăn, mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong sự khϊếp sợ về câu đối kia.

Triệu Sơn Hà và Bạch Vô Trần đưa mắt nhìn nhau, mím môi một cái, tâm tư phức tạp.

Cao nhân này thực sự là quá cao, hai chữ tiên nhân chỉ sợ đã không đủ để hình dung hắn đi.

Không nói cái khác, xem như chỉ là cần cầu từ chỗ hắn một chữ, vậy cũng là cơ duyên vô thượng, có thể làm thành bảo vật gia truyền, tạo phúc cho con cháu sau này.

Triệu Sơn Hà lòng ngứa ngáy khó nhịn, thấp giọng nói: "Bạch Vô Trần, không phải ngươi từ chỗ Lý công tử được một bức họa sao? Tranh thủ thời gian lấy ra cho ta xem chút."

"Hiện tại thì không được rồi." Khuôn mặt Bạch Vô Trần hiện ra vẻ đau khổ, trong mắt cũng đã ứa ra nước mắt.

"Sao thế? Chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, ngươi còn giấu diếm với ta sao mà xem một chút cũng không cho?" Triệu Sơn Hà tức giận nói.

"Không phải không cho, mà là bức họa kia ... bị Kiếm Ma làm hỏng rồi." Bạch Vô Trần nói với giọng điệu khổ sở.

"Cái gì? !"

Mặt mo Triệu Sơn Hà lập tức đỏ lên, râu ria dựng thẳng chỉ lên trời, chỉ vào cái mũi của Bạch Vô Trần mà chửi ầm lên: "Ngươi thứ cặn bã, bảo vật như vậy mà ngươi cũng không bảo vệ được, bức họa kia không còn, ngươi còn sống như thế nào, không biết thẹn sao?"

Nội tâm Bạch Vô Trần đang rỉ máu, đây là chuyện mà đời này hắn không muốn nhớ tới nhất, "Triệu lão đầu, ngươi cho rằng ta muốn sao, lúc đó ta hận không thể chết cũng phải bảo vệ bức họa đó a!"

Tuổi của hắn cũng đã mấy trăm, lúc này hai mắt rưng rưng, bất cứ lúc nào cũng sẽ khóc lên.

Bức họa kia đủ để cho Vạn Kiếm tiên tông muôn đời bất diệt a!

Triệu Sơn Hà biết Bạch Vô Trần là thương tâm thật, đổi lại chính là hắn thì chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài: "Ai!"

"Hai người các ngươi thở ngắn than dài chuyện gì đây? Ăn cơm nhất định phải giữ tâm tình tốt, nếu không thì sẽ vũ nhục đối với món ăn ngon." Lý Niệm Phàm cười nhìn vào hai người bọn họ.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

"Lý công tử..."

Bạch Vô Trần nhìn về phía Lý Niệm Phàm, đôi mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt thế mà đã tuôn ra giọt nước mắt cảm động.

Lý công tử đây là đang chỉ điểm chính mình sao!

Hắn chắc chắn sớm đã biết chính mình không giữ cẩn thận được bức họa của hắn, hiện tại bảo mình phải giữ tâm tình cho tốt để ăn cơm, lời nói bóng gió này chính là không trách cứ chính mình.

Ô ô ô, Lý công tử thực sự là quá rộng lượng!

Ngay lập tức, Bạch Vô Trần hiện lên ý nghĩ vì Lý Niệm Phàm cũng có thể máu chảy đầu rơi.

Lúc này, bọn họ mới đưa ánh mắt rơi vào trên bàn đá cách đó không xa.

Cái nhìn này, Bạch Vô Trần và Triệu Sơn Hà cùng lúc hiện ra thần sắc sợ hãi.

Những món ăn này ... quá đẹp!

Đẹp đến mĩ mãn, như là hàng thủ công mỹ nghệ vậy.

Thịt cuộn rất mỏng kia, độ dày đều đều vừa phải, cuộn thành từng dải, xếp ngay ngắn trên đĩa, miếng thịt có màu trắng đỏ giao nhau, trông bóng bẩy.

Rồi lại nhìn vào rau quả, cũng như vậy được cắt gọn gàng, các loại rau với đủ các màu sắc được chồng lên nhau trông thật bắt mắt.

Ngoài đó ra, thế mà còn có rất nhiều món ăn với ngoại hình là hình tròn, tròn vo tròn vo, bọn họ chưa thấy bao giờ, nhưng đã thấy rất muốn ăn ở ngay cái nhìn đầu tiên.

"Cái này, những thứ này..."

Bạch Lạc Sương nhìn đồ ăn ngon trước mắt, khóe miệng hơi há ra thành hình chữ O, nước miếng tràn ra khóe miệng cũng không hề hay biết, mắt thấy sắp rớt xuống rồi.

Lâm Thanh Vân cũng vậy không chịu được sự cám dỗ của đồ ăn, nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước miếng, không nghĩ tới từ trước tới nay nàng ta vốn đều hiện ra vẻ lạnh lùng vậy mà ở trước mặt những món đồ ăn ngon này lại không chịu được như vậy.

Đây là còn chưa bắt đầu ăn a, chỉ bởi ngoại hình của những đồ ăn này thôi cũng đã có sự cám dỗ vô cùng ghê gớm rồi.

Đây chính là đồ ăn của tiên nhân sao?

Hôm nay vinh dự măn mắn được nếm trải, cuộc sống này không còn gì phải tiếc nuối.

"Ừng ực ừng ực."

Ở giữa những món đồ ăn ngon này, nước dùng trong nồi đó đã bắt đầu sôi, bong bóng không ngừng nhào lộn.

"Ừm? Cái nồi này..."

Đám người Bạch Vô Trần đều sững sờ, nhìn thấy cái nồi này giống như thấy được đại đạo trong thiên địa vậy.

Cái nồi hình tròn này được chia theo một đường cong đều đặn, một bên cong là nước dùng đỏ màu ớt, bên cong còn lại kia là nước dùng xương hầm màu trắng, trông giống như là một cái đồ án Thái Cực vậy.

Đây rõ ràng chính là đạo âm dương!

Cao nhân chính là cao nhân, ngay cả cái nồi dùng để ăn cũng ẩn chứa lý lẽ đại đạo, chúng ta không bằng.

Mọi người thầm hô học được.

Lý Niệm Phàm chú ý tới nét mặt của bọn họ, không thể không âm thầm buồn cười, người tu tiên thì lại như thế nào, ở trước mặt ta thì cũng chẳng khác gì kẻ quê mùa, một cái nồi lẩu uyên ương mà thôi thế mà cũng làm cho bọn họ phải ngạc nhiên.

Bạch Lạc Sương đã chờ đợi không kịp, hỏi: "Lý công tử, ta nên ăn món ngon này như thế nào?"

"Rất đơn giản, chỉ cần nhúng vào trong nồi, chẳng mấy chốc là sẽ chín." Lý Niệm Phàm còn làm mẫu cho bọn họ nhìn, gắp lên một cuộn thịt lão hổ, bỏ vào trong nước dùng đỏ màu ớt.

Trước đây hắn có thói quen ăn cay, đó mang tới cảm giác ngon miệng.

Thịt cuộn rất mỏng, chỉ cần khoảng mười giây đồng hồ sẽ chín tới lúc đó là có thể ăn, độ nóng vừa đủ.

"Chờ sau khi chín rồi lại chấm chút nước tương."

Lý Niệm Phàm há mồm cho cả miếng thịt cuộn nhét vào trong miệng mà ăn.

Oa, chính là cảm giác tuyệt vời này, thoải mái!

Bạch Lạc Sương học Lý Niệm Phàm, cũng không kịp chờ đợi nữa vội gắp lên một miếng thịt cuộn, nhúng vào trong nồi vài dây sau thì chín.

"Oa, thật cay!"

Thịt cuộn vừa mới vào miệng, Bạch Lạc Sương đã không nhịn được mà lên tiếng kinh hô.

Một lớp nước lẩu màu đỏ ớt bao bọc lấy thịt, bên ngoài còn dính lấy một chút nước sốt, phối hợp với sự nóng hổi của miếng thịt cuộn, làm hương vị hoàn mỹ nổ tung ở trong miệng.

Cảm giác đó, giống như một thùng thuốc súng, bùng nổ ở một điểm.

Trên mặt Bạch Lạc Sương dâng lên một vệt ửng hồng, vị cay tăng thêm bỏng khiến miệng của nàng không biết phải làm sao, nhưng loại cảm giác này quả thực tuyệt vời, có thể nói là diễn tả mỹ vị tới cực hạn.

Lâm Thanh Vân ngay từ đầu còn có chút thận trọng, tuy nhiên sau khi miếng thịt cuộn đầu tiên vào miệng, nàng ta khó mà tiếp tục giữ vững được hình tượng của mình.

Ăn thực sự quá ngon!

Không biết tại sao, đồ ăn đặt vào trong miệng của nàng, ở sâu trong nội tâm nàng lại có một loại cảm giác thỏa mãn mà trước nay chưa từng có, tất cả phiền não trong nháy mắt tan thành mây khói.

Tất cả mọi người đều ăn tới miệng chảy mỡ, miệng nhanh chóng nhai nuốt, không ngừng phun ra hơi nóng, trong bất tri bất giác, khóe miệng của bọn họ đều nhếch lên độ cong mang theo vẻ hài lòng.

Lý Niệm Phàm nhìn vào bọn họ, không thể không cười một tiếng.

Nhớ lại câu nói đã lưu truyền ở kiếp trước như thế này: Ăn lẩu có thể để người ta quên phiền não.

Nghĩ không ra đối với người tu tiên cũng có thể áp dụng như vậy.

Khi ăn lẩu, thứ không thể cưỡng lại được chính là những miếng thịt cuộn.

Thịt cuộn quá mỏng, tuy rằng hương vị rất ngon nhưng ăn thế nào cũng không ngại nhiều, ngay từ đầu lực chú ý chắc chắn đều đặt ở trên việc tiêu diệt thịt cuộn.

Chứ đừng nói đây là thịt yêu quái.

Tuy nhiên, sau khi ăn được một lúc, Bạch Vô Trần cảm thấy mình ăn toàn thịt thế này thì có chút thiếu lễ độ, sợ cao nhân sẽ không thích cho nên gắp lên một cọng rau xanh bỏ vào trong nồi.

Ừng ực ừng ực.

Chẳng mấy chốc, rau xanh đã chín chìm nổi theo tiếng nước lẩu sôi trào trong nồi lẩu.

Bạch Vô Trần gắp rau xanh lên, cũng chấm thêm một chút nước sốt tương, há miệng ra nhét rau xanh vào.

A?

Hương vị của rau quả cũng rất ngon a.

Bạch Vô Trần thưởng thức một cách tinh tế.

Tuy rằng không kinh diễm giống như thịt cuộn, nhưng càng ăn càng có hương vị.

Thịt cuộn ăn nhiều sẽ ngán, nhưng rau quả thì càng ăn càng dễ ăn.

Mà ở ngay sau đó, động tác nhai nuốt của Bạch Vô Trần đột nhiên dừng lại, con ngươi co rút lại thành hình kim khâu, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng khó tin.

"Đây, đây là..."

Bạch Vô Trần hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy quả tim của mình đang nhảy loạn lên.

Bên trong rau quả thế mà ẩn chứa đạo vận!