Phần 75
Điều kiện khí hậu và thổ nhưỡng của lục địa lý tưởng thích hợp cho sự tồn tại cùng sinh sản của mọi sinh vật. Tương ứng, vùng biển ở rìa lục địa này cũng tập hợp tất cả các sinh vật biển trên thế giới, có đủ các điều kiện cần thiết cho sự sinh tồn của chúng.
Kể từ khi Cuộn Cuộn cho Nguyễn Nhu đặc sản, cô thích dành nhiều thời gian lặn dưới nước để khám phá thế giới chưa biết này. Thời gian đầu, cô chỉ dám bơi ở vùng nước cạn, nhưng sau đó khi mạnh dạn hơn, cô dám đặt chân đến vùng nước sâu, được chứng kiến tận mắt
những điều kỳ thú, hiếm có chưa từng thấy.
Nguyễn Nhu luôn tin rằng nơi đẹp nhất và bí ẩn nhất trên thế giới chính là thế giới đại dương, dù là dưới ánh mặt trời hay dưới ánh trăng, cảnh ngày đêm dưới đáy biển đều hé lộ những giấc mơ lãng mạn không tả xiết, mê hoặc lòng người. Thật tiếc khi con người là động vật trên cạn, khả năng khám phá đáy biển kém xa so với trên cạn, nên họ chưa thể hiểu thấu đáo hơn về thiên đường dưới nước này, nơi hội tụ đủ loại sinh vật kỳ lạ và kỳ vĩ.
Nguyễn Nhu là một huấn luyện viên động vật tận tâm, với lòng nhiệt thành và sự tò mò không thể xóa nhòa đối với tất cả những loài động vật mà cô chưa từng thấy trước đây. Mặc dù cô từng cùng đồng nghiệp lặn xuống biển vào ngày nghỉ, nhưng đó chỉ lướt qua rồi dừng lại, hơn nữa có người hướng dẫn nghiêm khắc giám sát, điều này kém xa với sự tự do và vui vẻ khi đi sâu xuống biển lúc này.
Tất nhiên, cô không dám bơi một mình trong vùng biển xinh đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm, Cuộn Cuộn là vệ sĩ nhỏ của cô, luôn theo sát phía sau cô, bảo vệ sự an toàn của cô, dọn mọi thứ có thể gây nguy hiểm cho cô .
Hai người đã gặp cá mập vài lần, Nguyễn Nhu sợ hãi kêu cứu. Nhưng con cá mập này không hề mạnh mẽ như trong phim Jaws, thậm chí ngay khi nhìn thấy Cuộn Cuộn đang cười nhe răng trợn mắt, nó đã hoảng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Sau đó, Nguyễn Nhu biết được cá mập chỉ có thể được coi là sinh vật có sức tấn công và phòng thủ ở mức trung bình - thấp trong khu vực này. Cường giả chân chính trong đại dương so với con cá mập này khủng bố hơn mười lần. May mắn, những sinh vật bá vương như vậy thường sống ở nơi sâu nhất của biển, không thường xuyên ra ngoài kiếm ăn, vì vậy chúng sẽ không đe dọa sự an toàn của Nguyễn Nhu.
Điều này khiến Nguyễn Nhu là một con người cảm thấy xấu hổ, lúc trước xem phim cá mập trắng cô sợ tái mặt, thét chói tai không thôi. Không yếu, nếu để cô xem lại lúc này, nhất định cô quá nhàm chán mà ngủ thϊếp, bởi vì phim kinh dị đã hoàn toàn làm mất đi cảm giác kinh dị đối với cô. Nếu chiếu phim cho Một Hai Ba và Cuộn Cuộn xem, họ có thể sẽ dỏng tai lên "cười" một cách khinh thường.
... Trong chuyến thám hiểm đáy biển sau, Nguyễn Nhu đã phát hiện ra nhiều sinh vật mà trước đây cô chưa từng nghe đến.
Ví dụ, một con rùa với một cái đuôi thỏ ...
Một con bạch tuộc với một bông hoa lớn màu đỏ trên đầu ...
Một con rắn nước có thêm ba đầu ...
Một con cá ngựa có hai sừng trên đầu ...
Một con ếch lông to gấp đôi con người ...
Nguyễn Nhu thở dài tiếc nuối vì máy ảnh của cô không chống nước, nếu không, nếu cô có thể chụp những sinh vật này, cô có chết cũng không hối tiếc!
... Hehe, nhưng cô không thể chết trẻ như vậy được.
Cô chưa giải quyết được chuyện Một Hai Ba giận dỗi không lý do, tất nhiên là cô không thể từ bỏ thế giới mặc kệ .
Vì vậy ... chúng ta hãy quay trở lại chuyện chính.
Cách đây vài ngày, Nguyễn Nhu đã phát hiện ra một sinh vật rất giống con người dưới đáy đại dương - mỹ nhân ngư huyền thoại!
Trước khi xem phim bị cấm, Nguyễn Nhu luôn có một niềm khao khát và ngưỡng mộ cao cả với mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, ngay cả trong truyện tranh “mỹ nhân ngư xấu xí” của thầy giáo cũ cũng không vì thế mà giảm nhiệt huyết. Nhưng sau khi xem bộ phim cấm kia, cô thừa nhận mình kém cỏi, sự hâm mộ và yêu thích mỹ nhân ngư chỉ sau một đêm đã giảm xuống con số không, thậm chí là con số âm.
Có lẽ mọi người đều biết tên của bộ phim bị cấm này - "mỹ nhân ngư trong ống cống"*
*Tên gốc của phim nếu bạn nào muốn xem: 下水道裡的美人魚
... Tóm lại, Nguyễn Nhu không thể chấp nhận những sinh vật có đuôi cá và thân người sau khi "thưởng thức" bộ "bom tấn" kia, thế cho nên khi Cướp biển vùng Caribe 4 ra mắt, cô không dám xem. Vì sợ mỹ nhân ngư thuần khiết ngây thơ vô tri sẽ lại nhắc nhở cô nhớ lại một số cảnh ghê tởm muốn phun máu.
Chà, quay trở lại chuyện chính một lần nữa.
... Trong đời thực Nguyễn Nhu đã nôn ngay tại chỗ khi tìm thấy một mỹ nhân ngư có thật ở đại dương. Không phải phản ứng của cô quá dữ dội mà vì mỹ nhân ngư trông quá ... quá ... quá khốn khổ ... ...
Chưa nói đến vảy cá màu đỏ tím, Nguyễn Nhu choáng váng từ cái đầu trọc lóc sáng rực như ngọn đèn biển sâu, có hai sợi râu đen nhánh dài ngoài mũi, nhìn chăm chú đánh giá nó lại càng chói mắt, không phân biệt được đông nam tây bắc. Khi mở to mắt nhiều nhất có thể sánh với đường may giày của Nguyễn Nhu, nếu cười rộ thì thật sự không thấy mắt. Da đỏ tím như vảy cá, nhìn như bị đấm mấy phát.
Điều chết người là mặc dù đàn ông và phụ nữ của chủng tộc này được coi là một nửa "con người", họ không có sự thẹn thùng của một con người! ... Họ không mặc quần áo, họ khỏa thân bơi khắp nơi!
Điều này làm cho Nguyễn Nhu có chút khó chấp nhận, dù sao dã nhân cũng biết tìm một miếng da hổ để chặn bộ vị mấu chốt, Một Hai Ba cũng biết thẹn thùng thu ngắn thứ màu hồng đó mà giấu vào trong lông!
Mà nhóm mỹ nhân ngư khoả thân này ... phụ nữ không mặc áσ ɭóŧ, bộ ngực của họ đang dâng trào theo làn sóng khi họ bơi. Đàn ông không có nội khố* (*quần sịp), khi họ bơi JJ vỗ theo những con sóng và tạo ra những tiếng động bạch bạch ...
Nguyễn Nhu mở to mắt nhìn bọn họ, lần đầu tiên hỗn độn trong gió ...
Cô chưa bao giờ biết rằng bộ ngực của một mỹ nhân ngư lại lớn như vậy, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng nam nhân ngư lại có JJ giống con người ...
Nhưng bây giờ cô không có nhiều thời gian để xem và suy nghĩ ...
Bởi vì nhóm mỹ nhân ngư hoảng loạn bơi trốn khi nhìn thấy cô và Cuộn Cuộn, lúc này đã chạy trối chết.
Những chiếc đuôi lớn của các nhân ngư rất mạnh mẽ, sau khi vung qua lại tùy ý thoải mái vài cái đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Nguyễn Nhu.
Cho dù cô muốn nhìn lén thêm đồ xấu xa kia thì cũng không có cơ hội.
Nguyễn Nhu bàng hoàng trước sự việc này thật lâu, trong giai đoạn "thật lâu" này, cô liên tục gặp nhóm mỹ nhân ngư vui đùa trên biển.
... Mỹ nhân ngư nào trông cũng khốn khổ, không mặc quần áo, rất sợ Nguyễn Nhu và Cuộn Cuộn.
Nghĩ đến sức tấn công và sức phòng thủ của cá mập ở vùng biển này có thể tính cấp trung bình - thấp, vậy thì các nhân ngư chính là cấp thấp thấo, chẳng trách bọn họ sợ hãi khi nhìn thấy Nguyễn Nhu và Cuộn Cuộn.
Nhưng loại sợ hãi này chỉ có giới hạn với Cuộn Cuộn, không ai sợ Nguyễn Nhu. Có lẽ vì Nguyễn Nhu trông rất giống họ nên các mỹ nhân ngư đều tò mò và hơi nhiệt tình với Nguyễn Nhu. Đôi khi Nguyễn Nhu đang chơi một mình ở vùng nước nông, một vài mỹ nhân ngư dạn dĩ sẽ bơi qua, lại gần cô, cũng có thể gọi là trò chuyện. Nhưng khi Cuộn Cuộn đến, múa bộ móng sắc nhọn doạ người của cậu, nhóm mỹ nhân ngư sợ chết khϊếp nên bỏ chạy tán loạn.
Nguyễn Nhu cảm thấy mỹ nhân ngư thực sự là một loài rất thú vị, bệnh nghề nghiệp khiến cô chủ động tiếp cận họ.
Sau khi xuống biển, cô cố tình để Cuộn Cuộn rời đi và bơi một mình trong nước một lúc, quả nhiên không lâu sau có một mỹ nhân ngư đến tìm cô.
Mỹ nhân ngư có thể nói tiếng người, mặc dù nghe hơi giống tiếng Trung cổ, nhưng ít nhất Nguyễn Nhu giao tiếp với họ về cơ bản không bị cản trở.
Nguyễn Nhu cố gắng làm cho mình trông thân thiện và tốt bụng hơn, để giảm bớt sự cảnh giác của các mỹ nhân ngư, để cô có thể hiểu kỹ hơn về họ.
Trên thực tế, Nguyễn Nhu không cần bận tâm đến những vấn đề nhỏ về ấn tượng đầu tiên, bởi vì mỹ nhân ngư dường như trời sinh là một sinh vật hiếu khách. Sau một vài câu nói vô nghĩa với Nguyễn Nhu, đã thân quen, thậm chí còn chủ động đưa cô xuống biển sâu thăm thú nơi sinh sống của họ mang đến cho cô sơn trân hải vị.
... Nguyễn Nhu chắc chắn không tránh khỏi thụ sủng nhược kinh, cô chưa bao giờ được hoan nghênh như thế này trong bất kỳ nhóm sinh vật nào, kể cả loài người. Đột nhiên nhận được sự tiếp đãi nồng hậu của các mỹ nhân ngư, quả thực là trong chốc lát sẽ không an tâm.
Tuy nhiên, các mỹ nhân ngư tuy trông giống người nhưng thói quen ăn uống của họ rất khác so với con người, hầu hết thức ăn của họ đều là ăn sống, có mùi máu tanh nồng nặc, Nguyễn Nhu không thể nuốt được thức ăn sống và chỉ có thể mỉm cười uyển chuyển từ chối ý tốt của họ.
Nguyễn Nhu không thể ở dưới nước quá lâu, sau khi trò chuyện với các mỹ nhân ngư một lúc, cô đứng dậy chào tạm biệt chuẩn bị rời đi. Nhóm mỹ nhân ngư khách khí nói vài lời giữ khách nhưng lại không ngăn trở. Thậm chí còn cử hành lễ đưa tiễn long trọng với Nguyễn Nhu —— Tất cả phụ nữ đều dùng bộ ngực của mình để xoa mu bàn tay phải của Nguyễn Nhu, còn đàn ông thì dùng vật màu đỏ tím xoa mu bàn tay trái của cô.
Có thể là do cô đã quen nhìn thấy Một Hai Ba màu hồng, cho nên đột nhiên Nguyễn Nhu đối mặt với đồ vật màu đỏ tím như vậy, cô thật sự cảm thấy có gì đó không ổn, suýt chút nữa đã quên đàn ông loài người cũng có màu sắc này.
Trước khi về hang, Nguyễn Nhu tắm rửa cẩn thận, xoa sữa tắm khắp người, cố gắng rửa sạch mùi hương của mỹ nhân ngư trên người, để tránh Một Hai Ba ngửi thấy sẽ không thích.
Nhưng khứu giác của Một Hai Ba đặc biệt nhanh nhạy, vừa thấy Nguyễn Nhu quay trở về hang, anh nghiêm túc tiến về phía trước cẩn thận ngửi toàn bộ cơ thể cô. Đặc biệt là bàn tay trái trắng nõn bị nhiều đồ vật màu đỏ tím cưỡng ép cọ xát, Một Hai Ba đem mũi ngừng ở đó ngửi mười phút, sau đó hai tai cụp xuống, có chút thất vọng nhìn Nguyễn Nhu, anh bước tới góc, ngồi xuống không nói một lời.
Nguyễn Nhu sửng sốt, vội vàng há to miệng muốn giải thích, lại phát hiện Một Hai Ba dường như cố ý giấu đôi tai dài dưới nách, kẹp chặt, đại khái không muốn nghe cô giải thích.
... Cô đột nhiên nản lòng. Tại sao cô cảm thấy mình như người đi nɠɵạı ŧìиɧ và bị bắt quả tang.
~~~~~`````~~~~~~
Tác giả có chuyện muốn nói: Thôi chương sau sẽ khép lại, không tra tấn ngươi.