Edit: Bo
☆, chương 11
Hạ Chuẩn cảm thấy bản thân hôm nay vô cùng kỳ quái, bị Diệp Nam Đình trước mặt nhiều người như vậy nói hươu nói vượn, không những không tức giận, ngược lại trong lòng lại có chút vui sướиɠ.
Hạ Chuẩn đột nhiên phản ứng lại, bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, lập tức muốn đẩy cái tay của Diệp Nam Đình đang kéo hắn ra.
Chỉ là……
Hạ Chuẩn nhíu nhíu mày, hắn đẩy một chút, không đẩy nổi. Lại đẩy một chút, vẫn là không đẩy nổi……
Diệp Nam Đình giống như bức tượng điêu khắc, Hạ Chuẩn sử dụng hết khí lực, Diệp Nam Đình một chút cũng không hề động đậy. Hạ Chuẩn nâng tay tới mu bàn tay của Diệp Nam Đình, muốn đem tay của cậu dịch đi. Cuối cùng vẫn thất bại, còn khiến cho Hạ Chuẩn mệt đến nổi ra một thân mồ hôi.
Thích Tĩnh Văn cùng Hàn Lâm Kỳ nào biết cuộc đấu tranh ngầm của bọn họ, chỉ nhìn đến Hạ tiên sinh không hề đẩy tay Diệp Nam Đình ra, ngược lại còn vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay của Diệp Nam Đình, bộ dáng phi thường thân mật, nhìn như đang an ủi Diệp Nam Đình.
Chỉ có Diệp Nam Đình biết chuyện gì đang diễn ra, trong lòng còn đang cười trộm.
Hạ Chuẩn nghiêng đầu nháy mắt ra dấu với Diệp Nam Đình, muốn Diệp Nam Đình buông tay, bất quá Diệp Nam Đình lại làm bộ không thấy gì sất. Trong mắt mọi người xung quanh, Hạ tiên sinh giống như đang cùng Diệp Nam Đình liếc mắ đưa tình.
Thích Tĩnh Văn tức giận đến cả người đều run rẩy, nói: “Hạ ca ca, Anh đây là…… đây là tin tưởng cậu ta, không tin em sao? Em từ nhỏ đã cùng anh ở bên nhau, anh thật sự không tin em sao?”
Hạ Chuẩn chưa kịp mở miệng, Diệp Nam Đình đã giành trước mà nói: “Aidazzz , đây là bắt đầu chơi cái tuồng khổ tình à? Cậu làm chuyện xấu, còn muốn người khác tin tưởng cậu? Ai tin cậu thì chính là thằng ngu.”
“Diệp Nam Đình, Cậu đừng quá kiêu ngạo. Cậu có chứng cứ không?, dựa vào cái gì nói tôi nhằm vào cậu.” Thích Tĩnh Văn nói.
Diệp Nam Đình không hoảng hốt cũng không vội, nói: “Muốn chứng cứ? Cũng dễ a. Chứng cứ chính là cậu đó, cậu nếu như còn lương tâm thì nên đem chuyện xấu của bản thân đã làm nói ra.”
Thích Tĩnh Văn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi chưa làm qua, Tôi vì cái gì phải nói! Tôi……”
Thích Tĩnh Văn lời còn chưa nói hết , đột nhiên khựng lại, giọng nói phảng phất bị chặn lại.
Thích Tĩnh Văn lơ đãng đối diện với ánh mắt của Diệp Nam Đình, màu hổ phách, ngay sau đó liền cảm giác một trận trời đất quay cuồng, giọng nói đã không chịu khống chế, trong đầu cũng hỗn độn.
Thích Tĩnh Văn thanh âm khựng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tôi…… Là tôi làm, là tôi nhờ người đem những con chó đó thả ra.”
“Tiểu Thích?”
Sắc mặt Hạ Chuẩn lập tức liền khó coi, mày cũng nhăn lại, nói: “Cậu biết chính mình đang nói cái gì không?”
Diệp Nam Đình chỉ là hơi hơi mỉm cười, cũng không xen mồm vào.
Thích Tĩnh Văn trừng mắt nhìn Diệp Nam Đình chằm chằm, liền không khống chế được đem những việc làm thiếu đạo đức của bản thân một năm một mười nói ra hết.
Thích Tĩnh Văn nói: “Bởi vì em cực kỳ chán ghét khi Diệp Nam Đình cùng Hạ ca ở bên nhau, cho nên em muốn cho Diệp Nam Đình một cái giáo huấn!”
Thích Tĩnh Văn lúc nãy nhìn Hạ Chuẩn cùng Diệp Nam Đình đi ăn cơm, trong lòng ghen ghét muốn chết, quyết định hoặc là không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm đến cùng, cho Diệp Nam Đình một cái giáo huấn, tốt nhất là làm cho cậu ta hủy dung, như vậy Hạ Chuẩn khẳng định sẽ không bị cậu ta mê hoặc.
Thích Tĩnh Văn gọi điện thoại liên hệ một chút những người ở trong phim trường, vừa vặn có một đoàn phim lúc đóng phim dùng rất nhiều chó, thoạt nhìn đều vô cùng hung mãnh. Thích Tĩnh Văn liền cho người phụ trách một ít tiền, bảo người phụ trách đem những con chó đó đến nhà ăn bên kia phim trường, muốn cho những con chó đó tấn công Thích Tĩnh Văn, nếu như không cắn chết cậu ta, thì cũng đem mặt cậu ta cắn thành đài sen, làm cho cậu ta đừng mơ mộng đến việc câu dẫn Hạ Chuẩn, thậm chí đến việc đóng phim.
Thích Tĩnh Văn căn bản khống chế không được miệng mình, đem nhưng kế sách ác độc của chính mình kể ra tất cả, còn hung tợn nói: “Hạ ca ca là của tôi! Là của tôi! Hạ ca chỉ thích một mình tôi! Diệp Nam Đình là cái thá gì? Dựa vào cái gì đem Hạ ca ca của tôi cướp đi?”
Bên kia Hàn Lâm Kỳ đứng ở một bên, đã trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Thích Tĩnh Văn lại là một người tàn nhẫn như vậy, hơn hai mươi con chó điều là chó Bạc Rê, không phải là loại hiền hậu gì cho cam, vạn nhất thật sự nháo ra mạng người thì làm sao bây giờ? Chủ yếu chính là, Thích Tĩnh Văn tựa hồ một chút ý tứ hối cải cũng không có.
Hạ Chuẩn sắc mặt càng khó nhìn, bất cũng còn xem như bình tĩnh, nói: “Thích Tĩnh Văn, cậu nghe cho kỹ, tôi không thích cậu, cũng không có yêu cậu. Tôi đã sớm nói với cậu, tôi chiếu cố cậu là bởi vì Thích gia cùng Hạ gia lúc trước giao tình. Mà cậu hiện tại làm việc này, làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
“Hạ ca ca!” Thích Tĩnh Văn trong nháy mắt từ trong ánh mắt của Diệp Nam Đình thoát ra, tức khắc cả người đều luống cuống, nói: “Hạ ca, không không, những cái đó không phải em làm, em như thế nào lại làm như vậy chứ. Là Diệp Nam Đình hãm hại em, cậu ta…… đôi mắt của cậu ta có vấn đề, em vừa thấy liền……”
Diệp Nam Đình cười, nói: “ Đôi mắt có vấn đề? Tôi thấy là trong lòng cậu có quỷ thì có.”
Hạ Chuẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Nam Đình, hắn đích xác cảm thấy đôi mắt của Diệp Nam Đình có vấn đề, màu hổ phách, có thể làm cho nhân tâm nhảy tɧác ɭoạи, làm cho tâm của hắn động không ngừng.
Diệp Nam Đình đón nhận ánh mắt tìm kiếm của Hạ Chuẩn, còn đối với hắn chớp chớp mắt, quả thực giống như đang cùng Hạ Chuẩn vứt mị nhãn, làm cho tim Hạ Chuẩ đập một cách kỳ quái.
Hạ Chuẩn nhanh chóng quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Diệp Nam Đình.
Thích Tĩnh Văn đã khóc rống lên, vẻ mặt cực kỳ bi thương, nói: “Hạ ca, anh thật sự không tin em? Ngược lại tin cậu ta? Này hết thảy đều là quỷ kế của Diệp Nam Đình a, cậu ta muốn anh chán ghét em. Hạ ca anh đã quên, cậu ta trước kia hãm hại em như thế nào sao? Cậu ta vì muốn giành được hảo cảm của anh, ba lần bốn lượt hãm hại anh, Hạ ca anh đều đã quên sao? Đêm qua, cậu ta còn đối với anh hạ dược……”
Thích Tĩnh Văn nói tới đây, lời nói một chút liền chặt đứt.
Hạ Chuẩn lập tức nhíu mi, nói: “Cậu nói cái gì?”
Diệp Nam Đình cũng lập tức liền phát hiện có điểm không thích hợp, nói: “Tôi hạ dược Hạ Chuẩn sao việc này cậu cũng biết?”
Theo lý mà nói, Thích Tĩnh Văn nếu biết Diệp Nam Đình hạ dược Hạ Chuẩn, vậy thì sao cậu ta có thể ngồi yên không để ý đến, nhìn Hạ Chuẩn bị hại như vậy? Này quá kỳ quái?
Hạ Chuẩn cũng nghĩ giống như vậy, cảm thấy có chút kỳ quặc.
Thích Tĩnh Văn biết chính mình nói sai, liền nhanh chóng sửa miệng, nói: “Em, em vừa rồi……”
“Thích Tĩnh Văn!”
Diệp Nam Đình bỗng nhiên kêu tên của cậu ta, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng cậu ta, nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Thích Tĩnh Văn tức khắc trong đầu lại là một mảnh hỗn độn, ý thức lại lần nữa lâm vào đôi mắt màu hổ phách của Diệp Nam Đình, không tự giác mà nói ra.
Thích Tĩnh Văn nói: “Diệp Nam Đình hạ dược Hạ ca ca tôi đã sớm biết. Thủ đoạn nhỏ của Diệp Nam Đìn sao có thể không bị tôi phát hiện?”
Hạ dược việc này, là lúc Diệp Nam Đình vừa xuyên qua, cho nên không phải do chính bản thân Diệp Nam Đình làm, hơn nữa ký ức lại không quá rõ ràng, rốt cuộc sao lại xảy ra việc này, Diệp Nam Đình cũng không rõ.
Nguyên lai ngày đó, Hạ Chuẩn căn bản không có uống dược do Diệp Nam Đình hạ trong rượu. Hạ Chuẩn làm người cẩn thận, sao có thể tùy tiện uống rượu do Diệp Nam Đình đưa.
Bất quá Hạ Chuẩn đích xác uống thêm một chén rượu, đó chính là ly rượu do Thích Tĩnh Văn bưng tới.
Thích Tĩnh Văn ở trong tiệc rượu nhìn Diệp Nam Đình cùng một người xa lạ giao dịch, Diệp Nam Đình đã mua một lọ dược của người xa lạ nơi đó, nói là phải cho Hạ Chuẩn uống.
Tuy rằng Diệp Nam Đình đã hạ dược, nhưng Hạ Chuẩn căn bản không uống, sự tình không hề có khả năng thành công.
Sau đó Thích Tĩnh Văn cũng mua một lọ dược từ người kia, muốn tương kế tựu kế, làm Hạ Chuẩn tưởng Diệp Nam Đình hạ dược, sau đó chính bản thân sẽ cùng Hạ Chuẩn phát sinh quan hệ. Như vậy Thích Tĩnh Văn không những không bị nghi ngờ, lại còn trở thành người bị hại, còn có thể cùng Hạ Chuẩn phát sinh quan hệ, đem Hạ Chuẩn tới tay.
Thích Tĩnh Văn tính toán chính vô cùng tốt, bất quá đêm đó xuất hiện một ít biến cố, tiệc đóng còn chưa kết thúc, Thích Tĩnh Văn đã bị người đại diện mang đi.
Diệp Nam Đình cũng không nghĩ tới, việc này thế nhưng lại phức tạp như vậy, nghe đến đầu ong ong.
Hạ Chuẩn sắc mặt khó coi tới cực điểm, lạnh lùng âm hiểm nhìn Thích Tĩnh Văn, nói: “Thích Tĩnh Văn, vì mặt mũi của Thích gia, ta sẽ không đem cậu vạch trần. Nhưng từ nay về sau, tôi không muốn thấy cậu.”
Thích Tĩnh Văn hậu tri hậu giác, mới phát hiện chính mình nói những gì, vừa rồi giống như bị trúng tà giống, cái gì cũng điều nói ra hết, cậu ta sợ hãi run rẩy hô lên : “Hạ ca! Anh nghe em giải thích, không phải em làm! Em cái gì cũng chưa làm!”
Thích Tĩnh Văn liền vọt lại đây, muốn giữ chặt Hạ Chuẩn mà năn nỉ.
Diệp Nam Đình động tác vô cùng nhanh chóng, duỗi tay kéo Hạ Chuẩn ra, Thích Tĩnh Văn ngay cả một góc áo của Hạ Chuẩn cũng không chạm được, liền ngã xổng soài trên mặt đất, cũng không biết vì sao, liền ngồi bệch dưới đất.
Hạ Chuẩn không hề để ý Thích Tĩnh Văn, xoay người rời đi, chuẩn bị lái xe rời khỏi đây.
Hạ Chuẩn đi đến chiếc xe trước mặt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Diệp Nam Đình, cậu còn đi theo tôi làm gì?”
Diệp Nam Đình quả nhiên đứng ở bên người Hạ Chuẩn, không nói một lời mà nhìn hắn.
Quả thật, khuôn mặt Diệp Nam Đình lớn lên đích xác vô cùng đẹp, tuy rằng đã không còn là tiểu thịt tươi, cũng không phải mười tám mười chín tuổi, nhưng giá trị nhan sắc một chút cũng không thấp, thuộc loại hình xinh đẹp ở trong vòng, vô cùng dễ coi.
Đặc biệt là lúc Diệp Nam Đình không nói lời nào, thoạt nhìn vừa tinh xảo lại vừa ngoan ngoãn, có một loại cảm giadc đặc biệt vô hại.
Bất quá một khi Diệp Nam Đình mở miệng, nhất định sẽ đem Hạ Chuẩn tức giận đến chết, tùy thời đều sẽ phát bệnh tim.
Diệp Nam Đình vẻ mặt vô tội, nâng tay tới, nói: “Tôi cũng không nghĩ đi theo anh, nhưng là có người kéo tôi lại đây.”
Hạ Chuẩn vừa nhìn, liền thấy đau đầu, vội vàng buông lỏng tay ra.
Vừa rồi Diệp Nam Đình vẫn luôn kéo tay Hạ Chuẩn vô cùng thân mật, Hạ Chuẩn liền không biết từ khi nào biến thành hắn bắt lấy tay của Diệp Nam Đình, nắm còn rất chặt, đem Diệp Nam Đình một đường kéo tới bên này.
Diệp Nam Đình lắc lắc tay chính mình, nói: “Anh nhìn này, Anh nắm đến đỏ tay của tôi.”
“Thực xin lỗi.” Hạ Chuẩn bỗng nhiên nói.
Diệp Nam Đình vẻ mặt gặp quỷ nhìn hắn, nói: “Anh nói xin lỗi? Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây. Bất quá anh thật sự không cần như vậy, chỉ là đỏ một tý mà thôi, lại không mất miếng thịt nào.”
Hạ Chuẩn nói: “Tôi là nói sự tình ngày hôm qua, hiểu lầm cậu.”
Diệp Nam Đình một hồi nhớ, nói: “Anh nói sự tình đêm qua ở khách sạn à.”
Ngày hôm qua Hạ Chuẩn tưởng Diệp Nam Đình hạ dược hắn, còn tính kế hắn, vô cùng tức giận, không nghĩ tới thế nhưng là một hồi hiểu lầm.
Diệp Nam Đình vẫy vẫy tay, nói: “Anh không cần xin lỗi, rốt cuộc đêm qua tôi cũng không bị gì, ngược lại là anh……”
Diệp Nam Đình nói tới đây, ái muội cười, còn quơ quơ di động của chính mình.
Hạ Chuẩn nâmg tay xoa xoa đầu đè xuống gân xanh loạn nhảy nhảy ở thái dương, nói: “Tôi đi trước, thông cáo của cậu tôi sẽ cho ngươi chuẩn bị.”
Diệp Nam Đình gật gật đầu.
Hạ Chuẩn ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, liền nhìn thấy Diệp Nam Đình ở bên ngoài đối với hắn phất phất tay.
Diệp Nam Đình tránh ra một chút cho Hạ Chuẩn lái xe. Bất quá xe vừa khởi động, liền nhanh chóng tắt máy.
Diệp Nam Đình kỳ quái hỏi: “Xe hỏng rồi sao?”
Hạ Chuẩn lại mở cửa xe, nhìn thoáng qua Diệp Nam Đình, nói: “Công tác của cậu bị hủy rồi, buổi chiều không cần phim trường đi? Lên xe, tôi đưa cậu đi.”
……….