Chớ Chọc Tiểu Bạch Kiểm

Chương 3-2

Edit/Beta: Bo

"Ồ......" Diệp Nam Đình nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Hạ Chuẩn trong lòng thực thấp thỏm, nhưng nghĩ nghĩ, Diệp Nam Đình là một tên tham lam, hắn đã đáp ứng cậu ta một việc, cậu ta khẳng định sẽ động tâm.

Diệp Nam Đình cố ý chọc Hạ Chuẩn, làm bộ suy tư nửa ngày, nói: "Tôi cảm thấy không lời chút nào."

"Cái gì?" Hạ Chuẩn thiếu chút nữa nghẹn một hơi.

Diệp Nam Đình nói: "Anh chỉ là đáp ứng giúp tôi một việc. Nhưng mà nếu tôi quay video anh, bắt được nhược điểm của anh, như vậy tôi liền có thể áp chế anh, khiến anh phải làm cho tôi rất nhiều chuyện, anh nói xem?"

"Diệp Nam Đình!" Hạ Chuẩn tức giận một bụng hoả khí, nói: "Cậu đừng không biết tốt xấu!"

Hắn biết Diệp Nam Đình tham lam, nhưng không nghĩ tới Diệp Nam Đình lại tham lam đến mức này, còn có thể thản nhiên nói ra, da mặt thật là so tường thành còn dày hơn.

Diệp Nam Đình nói: "Đừng nhiều lời, tới đối với màn ảnh cười một cái."

Hạ Chuẩn nhìn Diệp Nam Đình đem điện thoại hướng mặt chính mình, lập tức liền đem mặt quay đi.

Diệp Nam Đình cười nói: "Đừng ngượng ngùng a. Hiện tại ngượng ngùng như thế, kế tiếp phải làm sao đây? Ngươi đừng có mà xấu hổ, giận dữ đến chết nhé."

Diệp Nam Đình nói rất đúng, Hạ Chuẩn đích xác cực kỳ xấu hổ và giận dữ đến muốn chết, nếu không phải xấu hổ và giận dữ mà chết, thì cũng bị Diệp Nam Đình sống sờ sờ làm tức chết. Hắn sống ba mươi năm, cứ như thế bị người sỉ nhục.

Diệp Nam Đình quay được video mà bản thân muốn, sau đó cảm thấy mỹ mãn đưa điện thoại di động thả lại trong túi, thong thả ung dung rời đi phòng 1608.

Người đại diện Trần Hân nói, ngày hôm sau sẽ có trợ lý đến đưa Diệp Nam Đình rời đi khách sạn, bất quá trợ lý là giữa trưa mới có thể lại đây, chứ không phải là sáng sớm.

Hiện tại Diệp Nam Đình cơ hồ không có bất cứ thông cáo nào, căn bản không phải người bận rộn, cho nên hoàn toàn không cần đi sớm về trễ .

Diệp Nam Đình nằm ở khách sạn trong phòng của mình chính nghỉ ngơi, khó được cảm thấy thực an tĩnh.

Không có máu tươi bắn tung toé , không có gϊếŧ chóc hay thanh âm rêи ɾỉ , không có danh môn chính phái thảo phạt, thế giới đột nhiên trở nên đặc biệt thanh tịnh, làm Diệp Nam Đình cảm thấy ngoài ý muốn có chút thích ý.

Diệp Nam Đình nhắm mắt lại, trở mình, lẩm bẩm nói: "Như vậy cũng không tồi, thật an tĩnh."

Cậu nói như ra, gối đầu bên cạnh di động, liền phát ra tiếng chuông chói tai, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng .

Diệp Nam Đình không vui mở to mắt, nhìn thoáng qua di động.

Là người đại diện Trần Hân gọi tới.