Thẩm Đình Sâm thốt ra: "Sanh Sanh!"
Các thực khách đều bị một tiếng gọi này của anh ta làm giật mình, dồn dập quay sang nhìn.
Ý cười ngượng ngùng trên mặt Cố Vân Yên ngay lập tức cứng đờ, theo ánh mắt hắn ta nhìn lại, nhưng cũng không nhìn được gì: "Đình Sâm, anh trông thấy. . . chị Sanh Sanh?"
Thẩm Đình Sâm nhìn chăm chú, trong ánh nắng mặt trời người đến người đi, nơi nào có bóng hình đẹp tinh tế kia đâu.
Cố Vân Yên kinh ngạc nói: "Hiện tại chị Sanh Sanh không phải đang ở trong biệt thự anh cả của anh sao?"
Đúng, Sanh Sanh đã là vợ của anh cả hắn ta, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hô hấp Thẩm Đình Sâm không ổn định, chầm chậm ngồi xuống: "Là anh nhìn lầm rồi."
Trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện.
Cố Vân Yên cắn cắn môi, chán nản nói: "Có phải anh không ăn quen những thứ này? Thật xin lỗi, từ nhỏ tiền tiêu vặt của em không nhiều, chút tiền này chỉ đủ để tới đầu đường cuối ngõ tìm chút đồ ăn ngon. Không giống chị Sanh Sanh, chị ấy chính là hòn ngọc quý trên tay mọi người, luôn luôn có được thứ tốt nhất. . ."
Nếu là bình thường, Thẩm Đình Sâm đã sớm bắt đầu đau lòng cô ta sống ở Cố gia phải chịu bất công. Lúc này lại không quan tâm: "Hả? Em nói cái gì cơ?"
"Không, không có gì." Cố Vân Yên gục đầu xuống.
Thẩm Đình Sâm lại không chú ý tới cô ta thất thần.
Bánh bao hấp đã lạnh, mỡ lợn đã đông lại trên nước dấm, khiến cho người ta hoàn toàn không có khẩu vị. Thẩm Đình Sâm nhìn đồng hồ, mở miệng: "Thời gian không còn sớm, anh đưa em về đoàn làm phim."
Cố Vân Yên cố nén ảm đạm trong lòng. Hai người ngồi trên xe một đường không nói chuyện, lúc xuống xe Cố Vân Yên nói một tiếng gặp lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Đình Sâm gặp lại cũng không nói, một cước đạp xuống chân ga, xe chạy như bay đi mất.
*****
Sắp tới hoàng hôn. Nắng chiều lười biếng treo trên mặt biển, thuỷ triều không ngừng xô lên ** sắc đá ngầm, lại chậm rãi lui ra lộ ra bãi cát màu vàng óng ả.
Cố Sanh Sanh ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn một màn cảnh đẹp mới lạ này. Chiếc Lamborghini màu đen trên đường lớn vây quanh núi rẽ sang, nhoáng một cái, bờ biển sóng vỗ rì rào trong tầm mắt biến thành biệt thự khí phái nhà cao cửa rộng.
Không đợi bảo tiêu xuống xe mở cửa cho mình, Cố Sanh Sanh tự mình đẩy cửa xe ra, mang theo mấy cái túi chạy vào nhà.
Chưa kịp mở cửa, Lý tẩu sốt ruột đi ra gọi cô, nói: "Phu nhân, ngài đã về đến nhà rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Cố Sanh Sanh lướt qua cửa đi vào nhà, đem khẩu trang lấy xuống, há miệng thật lớn hít thở không khí mới mẻ.
Lý tẩu nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy hồng hồng của cô thì khẽ giật mình, vẻ mặt đau khổ lập tức nói: "Tiên sinh phát cáu, không chịu ăn cơm, thuốc cũng không chịu uống."
Cố Sanh Sanh kinh ngạc nói: "Không phải trước khi ra cửa tôi đã để lại cơm sao, để tẩu hâm nóng lên cho anh ấy ăn sao?"
Lý tẩu nói: "Tôi bưng cơm lên lầu. Tiên sinh không cho tôi hầu hạ, đồ ăn dù chỉ một chút cũng không đυ.ng vào."
Cố Sanh Sanh dậm chân, vội vã chạy lên lầu: "Anh ấy thật sự quá tùy hứng rồi!"
Lý tẩu hoảng hốt: Tùy hứng? Đây là phu nhân đang nói tiên sinh sao?
Cửa phòng ngủ đóng chặt. Cố Sanh Sanh cuộn tay gõ gõ, tự phối âm cho mình: "Cộc cộc cộc, Thẩm Vọng có ở nhà không? Tôi mang cho anh đồ ăn ngon đây!"
Lặng yên không một tiếng động. Cố Sanh Sanh hạ tay xuống cầm nắm cửa, im ắng đẩy cửa ra. Trong phòng một mảnh đen kịt, khí tức lạn băng pha chút ủ dột quanh quẩn lấy cô.
Cô "Ba" một tiếng mở đèn lên, trong phòng lập tức sáng lên, Thẩm Vọng ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt lạnh như băng.
"Anh không có ngủ nha?"
Thẩm Vọng không quay đầu đầu, lạnh lùng nhấp khóe môi, không thèm để ý tới cô.
Từ trên người hắn Cố Sanh Sanh không khỏi nhìn ra một tia cảm giác quen thuộc: Lúc trước cô đi một chuyến xa nhà, lúc về nhà, ở sau viện tử của cô thần thái con kia linh miêu* chính là như vậy.
(*Linh miêu hình như là một loại mèo có thể hiểu con người nói chuyện; có trí khôn như con người. Chính là loại mèo được khai thông và trở nên thông minh. Thường thì loài này là mèo đen, nên mình sẽ gọi là "mèo đen" nha)
Giống như đang nói: Cô còn biết chạy về sao?
Thật sự là rất giống, thói quen xấu liên tục đập nát đồ vật cho hả giận cũng giống nhau như đúc. Cố Sanh Sanh nhìn mấy mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, bất đắc dĩ lấy cây chổi ra thu thập sạch sẽ.
(Thật ra mị lại tự mình bổ não bằng kịch bản: Kiếp trước Cố Sanh Sanh Sanh cho mèo đen ăn đồ ăn rồi chú mèo đem lòng yêu Cố Sanh Sanh. Tiếc là kiếp làm mèo nên hai người không có tương lai, rồi Sanh Sanh chết đi, có lẽ xảy ra biến cố; mèo báo thù? Rồi vạn kiếp luân hồi, mèo đen đầu thai thành Thẩm Vọng, còn Sanh Sanh thì xuyên qua. Sau đó là một loạt câu chuyện dở khóc dở cười, rồi tìm ra chân tướng => tiếp theo tất nhiên là HE rồi. Đừng cười mị nha, trong bộ [Tôi có con mắt âm dương] có một tình tiết kiểu kiểu vậy nên mị tưởng tượng hơi sâu...)
Sau đó cô ngồi vào mép giường: "Nghe nói anh không chịu ăn cơm? Bữa trưa tôi làm trứng tráng sữa bò trứng tráng cùng cháo gạo kê, trong món rau xanh xào đậu Hà Lan bên còn cho thêm thịt khô, rất ngon nha."
Hầu kết Thẩm Vọng không rõ ràng lắm bỗng nhúc nhích một cái, vẫn trầm mặc.
Cố Sanh Sanh như một bà cụ non giáo dục hắn nói: "Anh biết hay không biết rằng cơ thể mình rất suy yếu? Tôi đã phân phó Lý tẩu ổn thỏa, tẩu sẽ chiếu cố anh ăn cơm, anh tùy hứng như vậy cũng không tốt. . . A!"
Cố Sanh Sanh còn chưa dứt lời, liền bị đẩy một cái: "Ai cho phép cô ngồi trên giường!"
"Ấy! Làm sao anh lại đẩy người khác cơ chứ!" Cố Sanh Sanh lảo đảo mấy bước, xém chút bay ra ngoài. Thẩm Vọng chưa ăn cơm, sức lực đáp trả cô sao lại lớn như vậy!
Thẩm Vọng một chút ý tứ cũng không có, còn thản nhiên đưa tay ra: "Tới."
Cố Sanh Sanh ngầm hiểu được: Đây là hắn muốn đi toilet.
Để anh tè ra quần luôn cho rồi! Cố Sanh Sanh đảm nhiệm vai trò làm gậy dẫn đường của Thẩm Vọng, bị hắn đè ép thấp xuống ba tấc, còn nói nhỏ: "Lần sau anh không thể đẩy tôi nữa. Giường là của tôi!"
Thẩm Vọng khẽ nâng cái cằm, giọng điệu ngạo mạn chọc tức người khác: "Toàn bộ đồ vật trong nhà, đều là của tôi."
Âm thanh Cố Sanh Sanh có chút bập bẹ, âm thanh nho nhỏ: "Không phải cũng là của tôi sao?"
Suýt chút nữa Thẩm Vọng tiểu lệch với bồn cầu: "Cô mù rồi? Đang suy nghĩ cái gì!"
Cố Sanh Sanh xấu hổ, xoay đầu qua một bên, xấu hổ nói: "Ân ân, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa."
Gân xanh trên thái dương Thẩm Vọng nhảy lên thình thịch, thở sâu, chuyên tâm làm chuyện của mình không để ý xung quanh nữa.
Lại nghe Cố Sanh Sanh dùng giọng điệu khiến người khác muốn đánh nói: "Nghe âm thanh này, anh thật sự đã nhẫn nhịn một ngày nha."
Tay Thẩm Vọng trượt đi, lại suýt chút nữa tiểu lệch ra ngoài bồn cầu.
. . .
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Thẩm Vọng buông lỏng tựa ở đầu giường, tâm tình rõ ràng so với vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Hắn còn nói: "Đồ ăn cô mang về đâu?"
Cố Sanh Sanh giật mình, mới nhớ tới lời lúc mình gõ cửa nói. Cô ôm lấy nửa bên mặt bị bóp đỏ, nước mắt lưng tròng nói: "Tôi không muốn cho anh ăn."
Thẩm Vọng xì khẽ một tiếng: "Đi làm bò bít tết."
Cố Sanh Sanh nhìn hắn chằm chằm: "Anh phải nói mời."
"Mời cô đi làm bò bít tết."
". . ." Cố Sanh Sanh tức giận đến nguyên địa đảo quanh, cuối cùng cầm cái gối lên đánh sang hướng Thẩm Vọng đang ngồi, trước khi hắn phát tác tính tình thì co cẳng chạy mất.
Gối ôm mềm mại yếu đuối mang theo một chút hương tường vi, bàn tay to lớn nhào nặn mấy lần, xúc cảm không tốt bằng vừa rồi.
Trong phòng bếp.
Cố Sanh Sanh lấy thịt bò đông lạnh ra làm tan ổn thỏa, trước tiên dùng linh khí bài trừ tạp chất, lại lấy con dao gõ gõ cho tới khi miếng thịt bò chảy ra hết nước.
Ngọn lửa màu lam liếʍ láp cái chảo gang màu đen, đặt một khối mỡ bò xuống chảo ngay lập tức hòa tan ra, thả thịt bò xuống trong nháy mắt một tiếng "Ầm" vang lên.
Cố Sanh Sanh kẹp thịt bò lên, màu sắc một mặt miếng thịt bò chuyển đổi, cô lật lại thịt bò cho màu sắc đều nhau. Đồng thời bỏ vào trong nồi hai cọng hương thảo* xanh biếc, trong màu sắc thịt bò đang nướng tỏa ra mùi hương.
(*Hương thảo theo trang Y học cổ truyền Tuệ Tĩnh, hương thảo là loài cây nhỏ cao 1-2m, phân nhánh và mọc thành bụi. Lá nhiều, hẹp, hình dải, dai, có mép gập xuống, không cuống, màu xanh sẫm và nhẵn ở trên, phủ lông rải rác màu trắng ở mặt dưới. Hoa xếp 2-10 ở các vòng lá, dài cỡ 1 cm, màu lam nhạt hơi có màu hoa cà với những chấm tím ở phía trong các thuỳ. Toàn cây có mùi rất thơm. Hương thảo dùng để trang trí, cải thiện sức khỏe, nấu ăn, ngăn muỗi, đặc biệt hương thảo còn giúp loại bỏ căng thẳng, tăng cường trí nhớ, giúp tinh thần sảng khoái, tinh dầu của cây kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát triển trí não của con người, giúp con người làm việc tốt hơn, trẻ hoạt bát hơn, học tốt hơn và nhanh thuộc bài hơn.)
Bên canh nồi sắt đã chuyển sang ba mươi độ, cô dùng muôi múc nước không ngừng tưới vào mặt ngoài thịt bò, miếng thịt màu đỏ thẫm dần dần chảy ra dầu, màu sắc chuyển thâm.
Cố Sanh Sanh nhẹ rung tay, muối biển rắc xuống đều đều mặt ngoài bò bít tết.
Không cần tính theo thời gian, cũng không cần đo đạc nhiệt độ, Cố Sanh Sanh khống chế độ ấm cùng màu sắc bò bít tết rất tốt. Ngay lúc chất thịt tươi non nhất nháy mắt tắt lửa, mang nồi sắt sang đặt ở bên trên vải ướt.
Cố Sanh Sanh để nồi ở đó một hồi, ngẩng đầu nói với Lý tẩu: "Lý tẩu, tẩu đã quay xong rồi sao?"
"Đã quay xong! Một chút tôi cũng không để sót đâu phu nhân!" Lý tẩu đưa di động cho Cố Sanh Sanh, vuốt vuốt đôi tay nhức mỏi. Động tác của phu nhân thật đẹp mắt, quá nhanh, bà không dám lười biếng dù chỉ một chút.
Cố Sanh Sanh lại làm hai món nữa thêm một chén canh. Động tác cô nhanh chóng, làm xong đồ ăn, bò bít tết vẫn còn nóng.
Cố Sanh Sanh cùng Lý tẩu bưng đồ ăn lên lầu, đẩy cửa vào: "Bò bít tết tới rồi!"
Không cần Cố Sanh Sanh nói, riêng món bò bít tết, mùi thơm nồng nặc đã ập vào trong.
Dưới sự hỗ trợ của Lý tẩu, Cố Sanh Sanh đã dọn xong bàn ăn nhỏ. Hai miếng bò bít tết, một bát canh dụ tử* nóng hổi, một đĩa rau trộn: rau cần trộn đậu phụ khô, một đĩa dâu tây lớn đỏ tươi sáng long lanh.
(*Canh dụ tử là loại canh gì editor cũng không biết, ai biết nhắc mị nha; mị tra cả buổi mà không ra T_T)
Cố Sanh Sanh dương dương đắc ý, ngày hôm nay cô đặc biệt hỏi Tịch Tuyết Nhi dày dặn kinh nghiệm: Ăn bò bít tết phải ăn với salad, canh cùng đồ ngọt. Salad không phải là rau trộn với thức ăn cùng nước sốt sao? Canh dụ tử nhẵn mịn nồng đậm. Đồ ngọt sao, lấy dâu tây thay thế là được.
Lần này, không cần Cố Sanh Sanh ba thúc bốn mời, chỉ nói một lần, Thẩm Vọng đã tự mình ngồi xuống bàn ăn.
Cố Sanh Sanh nói: "Trước tiên anh ăn một chút cơm lót dạ đã. Nếu đã đói bụng cả ngày, bỗng nhiên ăn thịt dạ dày anh sẽ không thoải mái đâu."
Núi băng Thẩm Vọng căng mặt lên. Cố Sanh Sanh xúc một muỗng cơm trắng sáng nóng hổi, thổi thổi: "Há mồm, a —— "
"Cô. . ." Thẩm Vọng giận dữ há mồm ra định mắng, đột nhiên bị một muỗng cơm đút vào trong miệng.
Cơm được làm cứng mềm vừa phải, nhấm nuốt một lúc sẽ thấy thơm ngọt lại muốn ăn tiếp. Đã ba tháng uống thức ăn lỏng nhừ nát, dường như hắn đã quên loại cảm giác này.
Liên tiếp hắn ăn thêm vài miếng cơm, trong dạ dày ấm áp no bụng, hắn rốt cục nhớ tới: "Bò bít tết."
"Được, tôi giúp anh cắt." Cố Sanh Sanh buông thìa xuống, cầm lấy dao cắt bò bít tết.
Bò bít tết quả thực tươi non, dao nhẹ nhàng cắt thịt thăn phong phú, nước thịt tràn ra, mang theo chút tơ máu.
Cố Sanh Sanh xâu một khối bò bít tết, đem cái nĩa bỏ vào trong tay Thẩm Vọng: "Tự anh nếm thử xem."
Thẩm Vọng chậm rãi đem bò bít tết bỏ vào trong miệng. Cố Sanh Sanh chú ý nhìn sắc mặt hắn, không bỏ sót một chút biểu cảm mảy may nào.
Chỉ thấy bò bít tết vừa mới bỏ vào trong miệng, nét mặt của hắn ngay lập tức ngưng trệ, gương mặt hắn khinh động chậm rãi nhấm nuốt, dường như đang xác nhận cái gì.
Sau đó, hắn nuốt bò bít tết xuống, cái nĩa lập tức đưa sang phía đĩa bò bít tết.
Trong lòng Cố Sanh Sanh nổi lên một tia thỏa mãn một lời khó nói hết. Con mèo thích ăn! À không, là Thẩm Vọng thích ăn!
Nàng bận bịu giơ đĩa lên, để cái nĩa Thẩm Vọng đang cầm chuẩn xác đâm trúng một khối bò bít tết, quan tâm mà nói: "Anh ăn từ từ thôi, một miếng bò bít tết một miếng cơm."
Thẩm Vọng căn bản không thèm nghe cô nói. Cố Sanh Sanh đành phải bưng bát cơm lên, tận dụng mọi lúc mà đút cho hắn một miếng. Nếu không theo kiểu ăn cơm này của hắn, đêm nay khẳng định sẽ đau bụng.
Thẩm Vọng một hơi ăn hơn phân nửa miếng bò bít tết. Sau đó tốc độ ăn mới thả chậm, cũng chịu ăn mấy thìa cải ngọt cùng canh.
Cải ngọt tươi non trong veo, canh dụ tử nhẵn mịn làm ấm dạ dày, rõ ràng là món thanh đạm, lại vừa lúc trung hòa hương nồng dầu mỡ của bò bít tết.
Dạ dày Thẩm Vọng dần dần no đủ, cảm giác muốn ăn lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng là Cố Sanh Sanh sợ hắn vỡ bụng, trực tiếp cầm bát đi: "Sáng mai tôi lại nấu cho anh ăn."
Thẩm Vọng lùi ra sau, tay lặng lẽ đặt ở vị trí bên trên dạ dày: "Bữa sáng tôi muốn kiểu Tây."
Còn chọn thức ăn để cô đem lên? Cố Sanh Sanh lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu ăn phần của mình. Mặt ngoài bò bít tết có một tầng dầu thật dày, chặn lại nước thịt, mở ra vẫn còn nóng hổi.
Cố Sanh Sanh đang ăn cơm say sưa ngon lành, một bên mở điện thoại ra bắt đầu lên mạng lướt ở khu phát sóng trực tiếp.
Cô mở thiên nga trực tiếp, Thiên Nam địa hải nhân sinh muôn màu đều thu gọn bên trong đó.
"Nổ đầu! Nhất định phải thêm dầu cay! Cảm thấy nhóm lão Thiết quá sức rồi, tặng song kích luôn!"
"Lầu cao vạn trượng đất bằng, muốn huy hoàng chỉ có thể dựa vào mình! Tôi có thể nâng anh lên trên đám người kia, cũng có thể đẩy anh rơi vào vực sâu vạn trượng! Ha ha ha ha ha ha ha ~"
"Tiểu Bảo, đây là anh hình thang yêu! Tôi lớn hơn anh chỉ một chút mười tám sei a mười tám sei!"
". . ." Thẩm Vọng bị tiếng gầm bên trong điện thoại công kích ** thật lâu, sắc mặt ẩn ẩn từ đen chuyển xanh, rốt cục mở miệng: "Cô đang xem cái gì?"
Cố Sanh Sanh thấy hắn động tình (?), nước mắt lưng tròng giải thích cho Thẩm Vọng: "Một chương trình Rain Man, một đoạn không vì thế tục mà lưu luyến đến nỗi không dung nổi thân mình."
Thẩm Vọng thở sâu: "Tắt đi! Xem làm cái gì!"
"Hừ, ngày hôm nay tôi với anh cách xa nhau vào, sáng mai anh sẽ không với cao nổi tôi đâu!" Cố Sanh Sanh hất đầu, cao quý lãnh diễm tắt đi.
Cố Sanh Sanh rung chuông, để Lý tẩu lên lấy bát đũa đi rửa. Cô cầm điện thoại di động, vừa ăn dâu tây vừa nghiên cứu làm sao để đăng kí phát sóng trực tiếp. Quá trình đăng ký quá phức tạp rồi, cô hỏi Thẩm Vọng một câu, bị hắn khinh bỉ ngược lại, tốt nhất là chính mình tự nghiên cứu.
Sau năm phút, bất tri bất giác cô đăng video lên, còn học xong hoa tay dao.